Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 167

“Tiểu Phong.”

Từ buổi sáng vẫn quỳ đến tối muộn, Tần Vô Phong vẫn không rời khỏi từ đường của Tần gia, Liên Duyệt sau khi sắp xếp thỏa đáng cho Vân Khuynh, để Tần Du Hàn ở lại trong phòng, còn mình thì chạy tới đi tìm nhi tử.

Thân thể Tần Vô Phong quỳ có chút cứng ngắc, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn Liên Duyệt, nét mặt hiện lên một tia khẩn trương hiếm có, lại cúi đầu xuống kêu một tiếng nương.

Nương hắn tới nơi này, là nói cho hắn, quyết định của nàng!!!

Liên Duyệt hơi cong lên môi, cười cười, trong ba nhi tử, đại nhi tử là khiến cho người bớt lo hơn, nhưng tâm của đại nhi tử cũng là không được tự nhiên nhất.

Bởi một vài chuyện khó xử, đại nhi tử bình thường đều là tự mình gánh chịu, rất ít khi mở miệng nói ra.

Lúc này đây chuyện của Vân Khuynh, có lẽ cũng là vì không thể giấu, không thể kéo dài, nhất định phải giải quyết, cho nên hắn mới nói cho bọn họ.

“Hôm nay ta đi gặp tiểu Khuynh.”

Liên Duyệt vừa nói ra những lời này, Tần Vô Phong lại càng thêm khẩn trương, lập tức mở miệng: “Nương, chuyện này thực sự không liên quan đến Vân nhi, nương ngươi đừng làm khó Vân nhi, Vân nhi y vô tội...”

Nhìn thấy nhi tử của mình dáng vẻ lo lắng Liên Duyệt âm thầm gật đầu, xem ra nhi tử của nàng, thực sự là hãm sâu không thể bứt ra.

“Tiểu Phong, ngươi không cần gấp gáp, nghe nương nói trước.”

Tần Vô Phong dừng một chút: “Vâng, nương ngài thỉnh nói.”

Liên Duyệt đầu tiên là cong xuống thắt lưng muốn nâng Tần Vô Phong đứng lên, Tần Vô Phong nhưng lại lắc đầu.

Liên Duyệt nhíu mày: “Tiểu Phong, ngươi nếu tiếp tục quỳ, nương sẽ không nói chuyện tiểu Khuynh cho ngươi, ngươi cũng đừng hy vọng đa ngươi sẽ đồng ý chuyện này.”

Tần Vô Phong ngẩn người.

Ý của nương là, chỉ cần hắn đứng lên, nàng liền nguyện ý giúp hắn thuyết phục đa???

Lẽ nào nương hắn đồng ý???

Tần Vô Phong ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Liên Duyệt: “Nương... Ngươi là nói, ngươi...”

Liên Duyệt cười gật đầu: “Nương rất thích tiểu Khuynh, ngươi mau đứng lên. Nương có việc muốn hỏi ngươi.”

Thấy thái độ nương hắn rõ ràng không giống lúc sáng, Tần Vô Phong mừng như điên không dứt, hắn lập tức đứng lên, hỏi: “Nương, ngươi thực sự dự định thành toàn ta và Vân nhi sao???”

Liên Duyệt kéo hắn ngồi xuống ở một bên, không trả lời vấn đề của hắn, trái lại hỏi hắn: “Tiểu Phong, tiểu Khuynh là thê tử của Vô Song, nếu nương đồng ý cho ngươi thú tiểu Khuynh, ngươi muốn ăn nói thế nào với Vô Song, lẽ nào ngươi để cho Vô Song đi thú người khác???”

Sắc mặt Tần Vô Phong lập tức ảm đạm, thở dài nói: “Nương, ta cũng không dự định độc chiếm Vân nhi, ta dù sao cũng là người đến sau, yêu Vân nhi đã là có lỗi với Vô Song, còn nữa, Vô Song và Vân nhi hai người là thật tâm yêu nhau, ta sao có thể để Vô Song đi thú người khác...

Quyết định của ta, đối với nương mà nói, có thể có chút kinh hãi, thế nhưng, ta vẫn mong nương chi trì ta, quyết định của ta là ——

Cùng Vô Song thú Vân nhi, chúng ta cùng nhau thương yêu Vân nhi.”

Tần Vô Phong sau khi nói xong, có chút thấp thỏm nhìn Liên Duyệt.

Dù sao, mặc kệ là hắn ưu tú hơn người cùng lứa đến bao nhiêu, mặc kệ võ công của hắn cao bao nhiêu, ở trước mặt mẫu thân sinh dưỡng mình, luôn luôn sẽ yếu thế hơn một chút.

Tuy rằng nương hắn không cường đại như hắn, thế nhưng, trong tâm hắn, nương và đa hắn, chính là chỗ dựa của hắn, bọn họ đồng ý và chi trì, đối với Tần Vô Phong mà nói là rất quan trọng.

Liên Duyệt mỉm cười gật đầu, tán dương nói: “Không hổ là nhi tử ngoan của nương, ý kiến này, quả nhiên không mưu mà hợp với nương.”

“Nương???”

Tần Vô Phong trừng lớn hai mắt, lẽ nào nương hắn cũng nghĩ như vậy???

Sao có thể, buổi sáng nương hắn còn bởi vì phản đối mà khóc trước mặt hắn, gần chỉ là nửa ngày, liền mỉm cười nói cho hắn nàng đồng ý chuyện này.

Không chỉ như thế, thậm chí nương hắn cũng nghĩ tới để hắn và Vô Song cùng nhau yêu thương Vân nhi.

Đây, quả thực là có chút không thể tin nổi, là chuyện gì khiến nương hắn thay đổi nhanh như vậy???

Lẽ nào Vân nhi thực sự quá lợi hại, khiến nương hắn vừa gặp đã thân, cực kỳ yêu thích, thậm chí thích y thích đến mức không để ý đến luân thường đạo lý mà đáp ứng thỉnh cầu có chút sai lầm của hắn.

Tần Vô Phong vốn đã chuẩn bị nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ cầu xin đa nương hắn đồng ý ——

Hắn thậm chí nghĩ tới đa nương hắn sẽ bởi vậy mà muốn đoạn tuyệt quan hệ thân tử với hắn, thế nhưng, chuyện khó trong tưởng tượng của hắn, sao lại dễ dàng giải quyết như thế???

“Vì sao??? Buổi sáng, nương không phải là phản đối sao???”

Tần Vô Phong thì thào tự hỏi, hôm nay hắn nói chuyện này cho đa nương, dọa tới đa nương hắn, thế nhưng, hiện tại nương hắn, cũng hung hăng dọa đến hắn.

“Bởi vì ngươi yêu tiểu Khuynh, hơn nữa rất yêu rất yêu.”

Liên Duyệt không chút nào che giấu sự thực mình biết, nàng vừa nói ra miệng, vừa có chút trêu tức nhìn đại nhi tử luôn luôn ổn trọng của nàng đỏ mặt.

Dừng lại một lúc nàng lại nói: “Mà quan trọng nhất, không chỉ ngươi yêu tiểu Khuynh, tiểu Khuynh y, cũng yêu ngươi.”

“A...”

Tần Vô Phong kinh hô một tiếng, kích động vươn tay kéo áo nương hắn: “Nương, ngươi nói Vân nhi yêu ta??? Nương là làm sao biết được, Vân nhi nói cho nương sao???

Lẽ nào Vân nhi cũng nói với nương y mong muốn cùng một chỗ với ta sao???”

Tần Vô Phong nhất thời kích động dị thường, dĩ nhiên nói năng lộn xộn, lấy hiểu biết của hắn về Vân Khuynh, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết Vân Khuynh là không có khả năng thỉnh cầu nương hắn chuyện như vậy...

Thế nhưng hắn lúc này có chút quá mức hưng phấn, hết lần này tới lần khác hỏi ra vấn đề ấu trĩ như thế.

Liên Duyệt cũng bị phản ứng của Tần Vô Phong dọa sợ, nàng im lặng nhìn Tần Vô Phong, một lúc lâu mới nói: “Tiểu Phong nghĩ tiểu Khuynh sẽ nói cho ta biết y thích ngươi sao???”

Lời này giống như một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu Tần Vô Phong giội xuống, Tần Vô Phong nghĩ qua một chút liền vẻ mặt buồn bã lắc đầu.

Liên Duyệt gật đầu: “Như vậy đúng rồi, chuyện tiểu Khuynh thích ngươi, là chính ta nhìn ra, đoán được.

Chính là bởi vì hai người các ngươi đều có ý với đối phương, cho nên ta mới không đành lòng để các ngươi thống khổ, đáp ứng chuyện này.

Thế nhưng tiểu Phong, cho dù ta và đa ngươi không ngăn cản, nhưng đường phía trước của ngươi vẫn rất khó đi, ngươi phải tranh thủ tiểu Khuynh đồng ý, còn phải đối mặt với Vô Song...

Hơn nữa, ngoại trừ hai người bọn họ, các ngươi còn phải đối mặt với ánh mắt dị dạng và lời đồn đại của toàn bộ thế tục.”

Tuy rằng biết Tần Vô Phong nhất định đã nghĩ đến những thứ này, thế nhưng làm gia trưởng, Liên Duyệt vẫn nhịn không được mà nhắc nhở hắn.

Tần Vô Phong gật đầu: “Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến Vân nhi và Vô Song đồng ý, chỉ cần đa nương không phản đối, ánh mắt thế tục, ta căn bản là không quan tâm.”

Liên Duyệt sắc mặt nghiêm túc nói: “Đúng, ngươi tiêu sái, ngươi không quan tâm, nhưng còn tiểu Khuynh, ngươi có nghĩ tới y có quan tâm hay không???

Hơn nữa hài tử tiểu Khuynh kia chết cũng rất để ý, cho dù y thích ngươi, nhưng nếu Vô Song không đồng ý, hoặc là bởi vì gông xiềng thân phận, y cũng vô cùng có khả năng không đồng ý.

Ta còn phải nhắc nhở ngươi một chút, tiểu Phong, tiểu Khuynh người nọ, về phần cảm tình, kỳ thực là một người quá tốt, nếu như ngươi bức y quá gấp, y rất có thể sẽ vì thẹn với ngươi và Vô Song, mà chạy khỏi các ngươi.”

Chỉ từ đời trước, Lạc Minh mặc kệ Ngụy Quang Hàn thương tổn y đến thế nào, y đều ngây ngốc đi yêu Ngụy Quang Hàn, từ đó có thể thấy hài tử này hết hy vọng đến cỡ nào, về phần cảm tình là người tốt đến mức nào.

Liên Duyệt nói gõ lên cảnh báo cho Tần Vô Phong, Tần Vô Phong trịnh trọng gật đầu: “Ân, ta sẽ chú ý, nương, cảm tạ ngươi nhắc nhở ta.”

Liên Duyệt gật đầu: “Tiểu Phong, ta là vạn phần chi trì các ngươi, ngươi nhất định không thể cô phụ tâm ý của nương để tiểu Khuynh hạnh phúc, đa ngươi bên kia, ta sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục, hiện tại thừa dịp Vô Song không ở, ngươi tranh thủ để tiểu Khuynh nhìn thẳng vào cảm tình của y đối với ngươi ——

Chí ít cho y biết y yêu ngươi.”

Tần Vô Phong có chút nghi hoặc, hắn đối tốt với Vân Khuynh đều là phát ra từ nội tâm, kỳ thực hắn cũng không phải am hiểu chuyện cảm tình của hắn: “Như vậy, nương, ta phải làm như thế nào???”

Mắt thấy Liên Duyệt chi trì hắn và Vân Khuynh như thế, lại nghĩ đến nương dạy chồng có chiêu, đem đa hắn dạy đến dễ bảo, Tần Vô Phong không khỏi thỉnh giáo nương hắn.

Liên Duyệt lần thứ hai im lặng, thẳng tắp trừng mắt nhìn đại nhi tử của nàng.

Hiện tại nàng càng nhìn càng thấy đại nhi tử của nàng là một đầu gỗ không hiểu phong tình, thế nhưng, không hiểu phong tình sao có thể yêu đệ muội của mình, đồng thời liều lĩnh muốn ở bên đối phương.

Ngưng mi nghĩ nửa ngày, Liên Duyệt cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn tốt cho nhi tử.

Viết thư tình??? Tặng hoa???

Đây là cách thức cũ ở hiện đại, nhưng ở cổ đại căn bản không có một chút tác dụng.

Liên Duyệt rất muốn nói ta cũng không biết làm như thế nào, thế nhưng nhìn đôi mắt khát cầu của đại nhi tử, không khỏi kiên trì nói: “Tỷ như, tỷ như ngươi thỉnh thoảng giả vờ xảy ra ngoài ý muốn nho nhỏ gì đó khiến y lo lắng cho ngươi...

Còn có, phải làm nhiều động tác thân mật với tiểu Khuynh, khiến y quen với thân mật vốn không hợp với lẽ thường của hai ngươi, còn có...

Còn có... Ân, chờ nương lần sau nghĩ tới rồi nói cho ngươi.”

Tần Vô Phong cau mày: “Thế nhưng nương, giả vờ xảy ra ngoài ý muốn, có thể khiến Vân nhi không có cảm giác an toàn hay không???”

Liên Duyệt lần thứ hai câm nín, gõ đầu đại nhi tử: “Tiểu Khuynh y cũng là nam nhân, cũng biết gánh chịu, muốn cảm giác an toàn gì chứ???

Ta cảnh cáo ngươi, tiểu Phong, ngươi nghìn vạn lần không nên đem tiểu Khuynh trở thành thứ độc chiếm của các ngươi, phải đem tiểu Khuynh đặt ở vị trí cùng với các ngươi, bằng không, tình yêu của các ngươi một ngày nào đó sẽ chết.”
Bình Luận (0)
Comment