Tần Vô Hạ bỗng nhiên xuất hiện, có chút dọa đến Vân Khuynh.
Tuy rằng biết ở chỗ này sẽ gặp phải Tần Vô Hạ, thế nhưng y còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nếu như nói nhìn thấy Hồng Châu là kinh hỉ, như vậy, nhìn thấy Tần Vô Hạ nhất định là kinh hách.
Bởi vì chột dạ, cho nên Vân Khuynh đối với chuyện Tần Vô Hạ nắm hai tay y, phi thường mẫn cảm, vội vã muốn hất ra.
Nhưng Tần Vô Hạ lại không chịu, gia tăng lực đạo trên tay, cầm tay Vân Khuynh thật chặt, tay Vân Khuynh lập tức trở nên rất đau, y cố nén đau đớn, hơi nhíu mày nói: “Vô Hạ, ngươi buông tay trước.”
“Không, ngươi nói cho ta biết trước, vì sao muốn đi không từ biệt???
Ngươi không biết ta lo lắng cho ngươi cỡ nào, không biết ngươi đi không từ biệt khiến ta thương tâm cỡ nào sao???”
“Ách...”
Trên trán Vân Khuynh mơ hồ đổ mồ hôi, vì sao giọng điệu lúc này của Tần Vô Hạ, giống hệt như một người bị phu ruồng bỏ???
“Vô Hạ, ta... Lúc đó phụ hoàng của Bất Kinh ca ca bệnh nặng trong người, ta, ta vội vã đi cùng Bất Kinh ca ca vào kinh, quên không nói trước với Vô Hạ...”
Vân Khuynh vừa nói, vừa nháy mắt với Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh lập tức bước về phía trước một bước nói:
“Xin lỗi, Tần tam công tử, lúc trước chỉ muốn tiểu Khuynh đi theo ta, quên lưu lại thư...
Thế nhưng hiện tại Tần tam công tử đã tìm được tiểu Khuynh, không nên tính toán nhiều như vậy.”
Tần Vô Hạ hừ lạnh một tiếng: “Bất Kinh ca ca??? Hanh, lúc ở Phù Vân sơn trang, không phải chỉ là người xa lạ không quá quen thuộc sao???”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song từ lúc Tần Vô Hạ xuất hiện liền vẫn bảo trì trầm mặc.
Bọn họ tỉ mỉ quan sát Tần Vô Hạ và Vân Khuynh.
Càng xem vẻ mặt càng lạnh lùng, Tần Vô Song nhếch lên môi mỏng, không có mở miệng, bên trong con ngươi màu mực như hắc diệu thạch của Tần Vô Phong còn lại là lắng đọng lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.
Giữa đoạn đối thoại của Vân Khuynh và Tần Vô Hạ, bọn họ không khó phát hiện, trước khi Vân Khuynh đến kinh thành, trước đó đã gặp qua Tần Vô Hạ.
Mà bọn họ đã sớm nói cho Tần Vô Hạ Vân Khuynh rời nhà đi ra ngoài, còn đặc biệt nhấn mạnh, nếu Tần Vô Hạ thấy Vân Khuynh nhất định phải nói cho bọn họ, thế nhưng, Tần Vô Hạ, lại giấu diếm chuyện hắn gặp Vân Khuynh.
Đây là vì sao???
Tần Vô Phong và Tần Vô Song nghĩ tới chuyện giữa hai huynh đệ bọn họ cùng với Vân Khuynh. Ánh mắt nhìn Tần Vô Hạ càng thêm thâm trầm, dưới đáy lòng, một loại tình tự không thể nói rõ khó thể ức chế bay lên.
Chờ Hiên Viên Bất Kinh mở miệng, giọng điệu châm chọc như lật như úp bình giấm chua của Tần Vô Hạ càng khiến Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người bất an.
Tần Vô Hạ song song nói chuyện, không ngừng nặng thêm lực đạo trên tay, giống như là phải có được đáp án chính xác hắn mới buông tay.
Lông mày mảnh khảnh của Vân Khuynh càng nhíu càng chặt, tay y đau nhức gần như chết lặng.
“Vô Hạ, buông tay.”
Một lúc lâu, Tần Vô Song chỉnh lý tốt tâm tình, vẻ mặt ôn hoà mở miệng nói với đệ đệ mình luôn luôn sủng ái này.
Tần Vô Song nói, như là một đạo sấm sét, trong nháy mắt đánh tỉnh Tần Vô Hạ.
Thân thể Tần Vô Hạ giật mình, bàn tay giống như bị bỏng, cấp tốc thả tay Vân Khuynh, Vân Khuynh lập tức buông tay xuống, dùng ống tay áo che lại.
Trong lòng Tần Vô Hạ một trận ảo não, hắn khắc chế không được ý niệm muốn chất vấn Vân Khuynh ở trong đầu, dĩ nhiên nhất thời quên hai vị ca ca cũng ở đây.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã biết hai vị ca ca là bởi vì đều thích Vân Khuynh, nên mới náo loạn đánh nhau, Vân Khuynh bởi vì không muốn phá hư quan hệ giữa bọn họ mời rời đi...
Khi hắn biết những thứ này, đã chậm.
Khi đó, hắn đã chạm qua Vân Khuynh, khi đó, hắn rất hoảng loạn, hắn không biết phải làm như thế nào.
Lúc mới bắt đầu cứu Vân Khuynh, hắn nghĩ, chỉ cần đi tìm nhị ca hắn nói rõ chân tướng sự tình, nhị ca hắn sẽ tha thứ cho hắn.
Nhưng hiện tại mới phát hiện, đối với người đang yêu mà nói, đáy mắt không thể khoan dung dù chỉ là một hạt cát.
Sự tình căn bản không đơn giản giống như hắn tưởng tượng, hai người ca ca của hắn, đã vì Vân Khuynh mà ầm ĩ, nếu thêm hắn vậy sẽ là tràng diện thế nào???
Cho nên sau khi tiến cung biết Vân Khuynh ở bên hai vị ca ca, hắn liền một mực suy nghĩ phải làm thế nào, hiện tại hai người ca ca ở trước mặt, hắn nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ, chờ nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn rồi nói sau.
Hơn nữa, hắn còn phải xem thái độ của đại ca hắn, dù sao, đại ca hắn là vết xe đổ của hắn.
“Đại ca, nhị ca.”
Tần Vô Hạ buông xuống đôi mắt, giấu đi toàn bộ tâm tư, chột dạ kêu hai ca ca nhà mình.
Tần Vô Song mỉm cười nói với hắn: “Bất Kinh, giống như Vân Hoán, đều là ca ca của Khuynh nhi.”
Vân Hoán ở một bên khóe miệng hàm chứa mỉm cười thản nhiên, trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc tràn đầy nhu hòa, mềm nhẹ nhìn về phía Vân Khuynh.
Sau khi hắn trở lại Vân gia, từng ép hỏi Vân vương gia về chuyện Vân Khuynh gả thay, Vân vương gia kiên quyết không thừa nhận, nhưng sau khi hắn rời đi, lập tức phái người đi giết Hồng Châu diệt khẩu.
Mà hắn theo đuôi phía sau những người đó, mau chóng cứu được Hồng Châu, thu xếp bên người, mang đến cho Vân Khuynh.
Chuyện Vân gia giúp Hiên Viên Lâm Phong, hắn ít nhiều cũng biết một chút, nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
Phụ huynh tham lam của Vân phu nhân kia, bởi vì tiên đế giam giữ Tương Nam vương, lại không cho Vân gia quyền lợi, phi thường không thích tiên đế, liên quan, cũng không thích Hiên Viên Trần Vũ tiên đế tuyển chọn.
Bởi vậy bọn họ kiên quyết không ủng hộ Hiên Viên Trần Vũ, không ủng hộ Hiên Viên Trần Vũ thì thôi, hết lần này tới lần khác bọn họ quá mức tham lam, dĩ nhiên gạt Hiên Viên Lâm Phong và Hiên Viên Mộc Phong, hợp tác cùng hai bên.
Vừa bang trợ Hiên Viên Mộc Phong vừa bang trợ Hiên Viên Lâm Phong, tự cho là đúng thần không biết quỷ không hay, nhưng sớm bị Vân Hoán biết được.
Vân Hoán liền an tĩnh làm một người ngoài cuộc đứng xem, không thèm để ý, đối với chuyện tranh chấp quyền thế trong Huỳnh Quang hắn căn bản không quan tâm, hắn duy nhất lo lắng chính là Vân Khuynh mấy người đang ở trong cung.
Hắn từng đi qua khách sạn bình dân, muốn thuyết phục Thượng Quan Tôn và Thượng Quan Nhược Vũ tiến cung bảo hộ Vân Khuynh bọn họ, nhưng Thượng Quan Tôn lại kêu hắn yên tâm.
Vân gia tham lam ích kỷ, vừa bang trợ Hiên Viên Mộc Phong, lại bang trợ Hiên Viên Lâm Phong, làm giấc mộng bất cứ kẻ nào thắng mình cũng có thể hưởng thụ phú quý.
Thế nhưng, Vân Hoán tin tưởng Hiên Viên Lâm Phong sau khi tra rõ đồng đảng của Hiên Viên Mộc Phong, nhất định sẽ tra ra Vân gia, đến lúc đó, chính là ngày Vân gia diệt vong.
Vân Hoán dù biết rõ những việc này nhưng hắn vẫn mặc kệ, bởi vì hắn đối với Vân gia vốn chẳng có một chút cảm tình.
Mẫu thân hắn là công chúa Huỳnh Quang gả cho Vân gia, Huỳnh Quang gả công chúa cho Vân gia làm thiếp, là bởi vì công chúa kia vốn đã mang thai.
Hơn nữa, hài tử trong bụng, cũng không phải hài tử của Tương Nam vương, Tương Nam vương tuy cam tâm tình nguyện đội lên thân phận Phò mã, nhưng đối với công chúa và hài tử, tuy rằng không dám chậm trễ, nhưng cũng rất xa cách.
Vân Hoán từ nhỏ đã biết thân thế của mình, hơn nữa Vân gia đối với hắn và mẫu thân hắn cũng phi thường lạnh lùng, cho nên hắn đối với Vân gia căn bản không có nửa phần cảm tình.
Vân gia duy nhất, khiến hắn cảm thấy ấm áp, chính là Vân Khuynh.
Đáng tiếc, Vân Khuynh cũng không phải người Vân gia, như vậy, người Vân gia chết sống, chẳng liên quan đến hắn nửa phần.
Mấy người lại hàn huyên một trận, liền lập tức lên đường xuất phát.
Vân Khuynh vẫn luôn cố ý vô ý trốn tránh Tần Vô Hạ, chỉ ở cùng Tần Vô Phong Tần Vô Song, Tần Vô Hạ nhìn mà đáy lòng lửa giận bùng cháy.
Đáng tiếc giận thì giận, trước khi chưa rõ trạng huống của hai người ca ca hắn hiện nay, hắn vẫn không dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ.
Trong đoàn người, Thương Vũ Túy và Độc Cô Mặc đuổi người của Ám Ảnh Lâu quay về Liệt Phong quốc, còn hai người bọn họ thì ở lại Huỳnh Quang dạo chơi một đoạn thời gian.
Thượng Quan Tôn và Thượng Quan Nhược Vũ còn lại là chơi chán rồi mang theo thuộc hạ rời đi, chuẩn bị quay về Bách Hiểu Lâu tổng bộ ở Xích Yên quốc gần Huỳnh Quang quốc nhất.
Còn đám ảnh vệ tới sau, đều bị Long Ảnh Long Lê mang theo sớm đã xuất phát rời đi.
Nhóm người còn lại, cũng chính là Tần gia tam huynh đệ, Vân Khuynh, Hiên Viên Bất Kinh, Vân Hoán, Hồng Châu, Thương Vũ Túy, Độc Cô Mặc chín người.
Bọn họ mua hai chiếc mã xa.
Hiên Viên Bất Kinh đánh xe, Tần Vô Phong, Tần Vô Song, Vân Khuynh, Hồng Châu ngồi bên trong mã xa.
Xe còn lại, Độc Cô Mặc đánh xe, Vân Hoán, Tần Vô Hạ, Thương Vũ Túy ngồi bên trong.
Tần Vô Hạ rất không hài lòng đối với sắp đặt này, đáng tiếc hắn kháng nghị không ai để ý tới, đây cũng vừa lúc hợp ý Vân Khuynh muốn tránh né Tần Vô Hạ.
Bên trong xe ngựa, Tần Vô Phong và Tần Vô Song một chút cũng không khách khí với Vân Khuynh, cực kỳ thân mật.
Hồng Châu vốn thật cao hứng được ở cùng với Vân Khuynh, đã chuẩn bị một lố vấn đề muốn hỏi Vân Khuynh.
Đáng tiếc vừa vào mã xa, Vân Khuynh đã bị Tần Vô Phong và Tần Vô Song một trái một phải kẹp giữa.
Đừng nói là nói, dù là đến gần Vân Khuynh cũng rất khó, hơn nữa, nam nhân nghe nói là ca ca của cô gia nhà nàng kia, ngồi ở một bên, không cho cự tuyệt kéo ống tay áo Vân Khuynh, thoa dược lên bàn tay có chút sưng của y, đồng thời xoa bóp.
Mà nam nhân có người nói là cô gia nhà nàng, còn lại là trực tiếp ôm thắt lưng Vân Khuynh, tựa ở vai y buồn ngủ, nàng cũng không dám quấy rối.
Lúc đầu nàng còn dám dùng khóe mắt len lén liếc ba người, sau đó thấy cô gia nhà nàng trộm hôn Vân Khuynh, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ hồng, cũng không dám ngồi bên trong nữa, không ngừng dịch ra xa, cuối cùng thẳng đến ngồi cùng với Hiên Viên Bất Kinh ở bên ngoài.
Hiên Viên Bất Kinh cúi đầu nhìn Hồng Châu một chút: “Ngươi là thiếp thân tỳ nữ trước đây của tiểu Khuynh???”
“Ân.”
Hồng Châu dùng sức gật đầu, trên thế giới này, chỉ có nàng là ở bên Vân Khuynh lâu nhất.
“Ta là ca ca Hiên Viên Bất Kinh của tiểu Khuynh, ngươi có thể nói cho ta biết tiểu Khuynh khi còn bé, là như thế nào không???”
“Đương nhiên có thể, tiểu thư khi còn bé...”
Hai người ngoài mã xa, rốt cục tìm được việc làm.
Trong mã xa, Tần Vô Phong xoa tay Vân Khuynh, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đầy vẻ lo lắng:
“Vô Hạ càng ngày càng quá đáng, ra tay mạnh như thế???
Vân nhi, ngươi và Vô Hạ rốt cuộc là chuyện gì, sau khi ngươi rời khỏi Tần gia, có phải đã từng gặp Vô Hạ???”