Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 259

Lúc Tần Vô Phong rõ ràng phát hỏa, Tần Vô Hạ lúc này mới nhớ tới thân phận của Vân Khuynh, cùng với thân phận của hắn.

Vân Khuynh, có thể nói là “Nhị tẩu” của hắn, đại ca và nhị ca hắn, đã vì Vân Khuynh mà tổn thương hòa khí một lần.

Ý thức đến những điều này Tần Vô Hạ cũng biết sự tình không ổn, sắc mặt hắn trầm xuống, nói với Tần Vô Phong: “Đại ca, tất cả đợi khi tìm được Khuynh Khuynh rồi nói sau.”

Lúc Tần Vô Phong ở trước mặt bọn họ đánh một chưởng lên bàn, hắn cũng thuận thế buông tay xuống, bàn tay dưới ống tay áo nắm đến xương cốt khanh khách rung động.

Hắn cúi đầu, bỗng nhiên đứng dậy rời đi: “Vô Hạ, ngươi theo ta đến.”

Hiện tại, hắn cũng không cần Hiên Viên Bất Kinh nói cho hắn cái gì.

Đã biết chuyện quan trọng nhất, còn lại, hắn đều đoán được.

Tần Vô Hạ cũng chưa kịp cáo biệt với Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca, trực tiếp đứng lên đi theo Tần Vô Phong, cùng hắn rời đi.

Sở Tiếu Ca nhìn bóng dáng Tần Vô Hạ và Tần Vô Phong, nói với Hiên Viên Bất Kinh: “Bất Kinh ca ca, bọn họ rốt cuộc làm sao vậy??? Bọn họ nhìn qua đều rất hung, có thể đánh nhau hay không???”

Hiên Viên Bất Kinh lắc đầu, biểu thị hắn cũng không biết.

Hắn cũng rất mờ mịt, đó là chuyện của Tần gia huynh đệ, hắn rất khó nhúng tay...

Thế nhưng, từ phương diện khác mà nói, bọn họ đều là người quan trọng nhất của Vân Khuynh, hắn có thể nào mặc kệ???

Trong lúc nhất thời, Hiên Viên Bất Kinh ngồi ở tại chỗ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn phát ngốc.

...

Tần Vô Phong vào trong phòng ngồi xuống, lúc thấy Tần Vô Hạ đi vào, nhàn nhạt mở miệng nói: “Đóng cửa lại.”

Tần Vô Hạ không nói gì, nhất nhất nghe theo, làm xong cũng không dám trực tiếp ngồi xuống, mà là đi tới trước mặt Tần Vô Phong, cúi đầu, lặng lẽ không nói gì.

Tần Vô Phong nặng nề thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên.

Sắc mặt hắn vẫn như cũ là trắng bệch, rất khó coi, lông mày của hắn nhăn chặt với nhau, bên trong hàm chứa nồng đậm bất đắc dĩ.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn mang theo một tia ngẩn ngơ, nhìn Tần Vô Hạ, ngơ ngác nhìn, hắn dĩ nhiên mất đi ngôn ngữ.

Hắn không biết hắn nên nói cái gì, muốn nói cái gì.

Lớn tiếng chỉ trích Tần Vô Hạ sao???

Hoặc là giống như Tần Vô Song lúc trước đối với hắn, trực tiếp đánh Tần Vô Hạ một trận???

Nghĩ tới đây, khóe miệng Tần Vô Phong nhẹ nhàng kéo kéo, mang theo vài phần châm chọc chê cười.

Con mắt hắn vào lúc này thâm thúy như một đầm nước sâu, tâm tình gì cũng nhìn không ra.

Từ nhỏ Tần Vô Hạ đã có chút sợ Tần Vô Phong, nhìn thấy Tần Vô Phong cái dạng này, nghĩ càng thêm bất an.

Hắn không biết Tần Vô Phong suy nghĩ cái gì, Tần Vô Phong gần chỉ là nhìn, nhìn đến mức hắn chân tay luống cuống, nhưng vẫn không mở miệng, Tần Vô Phong càng là như vậy, càng khiến hắn sợ.

Đúng vậy, sợ, hắn sợ ca ca hắn.

Một lúc lâu, Tần Vô Phong lại gục đầu xuống, nặng nề thở dài một tiếng nói: “Vô Hạ, ngươi và Vân nhi, là từ lúc nào bắt đầu??? Lần kia Vân nhi bỏ đi, có phải là vì tìm ngươi hay không???”

Lúc này Tần Vô Hạ đã bình tĩnh xuống, hắn biết hắn phải đối mặt tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Thế nhưng, vô luận thế nào, hắn đều phải đối mặt.

Đối với Vân Khuynh, bởi vì lúc hai người sơ ngộ có chút đặc biệt, cho nên hắn vẫn nhớ kỹ người này, sau đó bởi vì nhị ca vốn rất sủng hắn vì Vân Khuynh tồn tại mà có chút quên hắn, khiến đáy lòng hắn có chút không vui, sau đó hắn ở Bách Hiểu Lâu xem tư liệu đại ca hắn điều tra về Vân Khuynh, dưới đáy lòng lại có chút thương tiếc người kia.

Sau đó Vân Khuynh và Tần Vô Song vẫn dính lấy nhau, tuy rằng thời gian gặp lại ở chung không nhiều lắm, thế nhưng hắn cũng biết Vân Khuynh là một người tương đương thiện lương ôn hòa, có trầm tĩnh không hợp với tuổi, hoàn toàn khác với người tùy hứng như hắn, Vân Khuynh ở đáy lòng hắn lại có thêm một phần đặc biệt.

Khi đó hắn liền phi thường phi thường muốn tiếp cận Vân Khuynh, đáng tiếc không lâu sau nhị ca hắn mang theo Vân Khuynh rời khỏi Tần gia, cho nên hắn cũng không thể tiếp xúc với Vân Khuynh.

Đoạn thời gian Vân Khuynh đi kia, cũng làm lạnh thiện cảm ngày càng tăng của hắn đối với Vân Khuynh.

Rồi sau đó, đại ca và nhị ca hắn chiến tranh lạnh, mẫu thân hắn không cho hắn gặp Vân Khuynh, cũng không cho hắn tìm Tần Vô Phong và Tần Vô Song, hắn vẫn lo lắng có phải Vân Khuynh xảy ra chuyện gì hay không, đáng tiếc khi hắn còn chưa tra ra việc này, hắn lại bởi vì tuyệt thế hảo kiếm sắp hiện thế mà gấp gáp đi Phù Vân sơn trang.

Chuyện nội bộ Tần gia, bởi vì chuyện của hắn lại bị mắc cạn.

Hắn cho rằng, lần sau hắn gặp lại Vân Khuynh, sẽ là lúc hắn về nhà.

Lại không nghĩ rằng, địa điểm chuẩn xác hắn gặp lại Vân Khuynh, sẽ là ở Phù Vân sơn trang.

Lần kia gặp lại Vân Khuynh, tuy rằng Vân Khuynh dịch dung, thế nhưng chỉ là liếc mắt, hắn liền nhận ra Vân Khuynh, khi đó hắn cũng vừa nhận được tin tức Vân Khuynh rời khỏi Tần gia từ chỗ Tần Vô Phong Tần Vô Song.

Hắn hoài nghi Vân Khuynh rời khỏi Tần gia, cùng với việc hai vị ca ca trở mặt thành thù lúc đó có liên quan tới nhau.

Bởi vậy, chính vì hiếu kỳ nguyên nhân hai vị ca ca trở mặt thành thù cùng với Vân Khuynh rời nhà, hắn liền dùng hết thủ đoạn đem Vân Khuynh giữ ở bên người.

Kỳ thực, bởi vì Vân Khuynh là nam tử, lúc hắn và Vân Khuynh ở cạnh nhau, hắn luôn luôn quên thân phận của Vân Khuynh, quên Vân Khuynh là người của nhị ca hắn.

Ngắn ngủi mấy ngày ở Phù Vân sơn trang, hắn đem Vân Khuynh hoàn toàn nắm trong tay, Vân Khuynh cũng không còn câu thúc với hắn giống như lúc trước ở Tần phủ, hiển hiện ra càng nhiều tình tự, khiến hắn càng xem càng yêu thích không buông tay.

Đoạn thời gian kia, tuy rằng trên người có chuyện tuyệt thế hảo kiếm đè nặng, nhưng tâm tình của hắn, lại như trước rất tốt, bởi vì có Vân Khuynh bên người, hắn cảm giác rất ấm áp và dễ dàng.

Vân Khuynh trúng dược lần kia tuyệt đối là chuyện ngoài dự đoán.

Tuy rằng hắn rất có thiện cảm với Vân Khuynh, nhưng hắn cũng không dám vượt qua giới hạn, bởi vì mặc kệ nói như thế nào, Vân Khuynh vẫn là người của nhị ca hắn.

Lần kia Vân Khuynh trúng dược, hắn có dùng nước lạnh giúp Vân Khuynh... Nhưng cuối cùng, ma xui quỷ khiến tư tâm ở sâu trong linh hồn hắn, như trước khiến hắn huých Vân Khuynh...

Sau khi huých Vân Khuynh, hắn vẫn muốn tìm Vân Khuynh nói chuyện một phen, giữa bọn họ cần xác định tương lai một chút...

Hắn là mong muốn có thể ở bên Vân Khuynh, nhưng hắn không biết Vân Khuynh có muốn ở bên hắn không, cho nên hắn vẫn luôn đợi một cơ hội tâm sự với Vân Khuynh.

Đáng tiếc còn chưa kịp trò chuyện, tuyệt thế hảo kiếm đã hiện thế, sau đó, chờ tới lúc hắn đem tất cả đều giải quyết, Vân Khuynh lại đi mất.

Lần kia Vân Khuynh đi không từ biệt, kỳ thực khiến hắn rất tức giận rất thương tâm, hắn không để ý mình bị trọng thương, ở lại núi Vô Danh quấn chặt vết thương rồi mới đi tìm Vân Khuynh, nhưng Vân Khuynh dĩ nhiên nhanh như vậy chạy mất, rời bỏ hắn.

Lần thứ hai gặp lại, hắn rất muốn lôi kéo Vân Khuynh hỏi cho rõ ràng, nhưng bởi vì trong lòng hổ thẹn đối với nhị ca hắn, khiến hắn không thể chất vấn Vân Khuynh ở trước mặt Tần Vô Phong và Tần Vô Song, mà Vân Khuynh lại tận lực trốn tránh hắn, khiến hắn chuyện gì cũng không làm được.

Mãi cho đến hôm nay.

Đến bây giờ, hắn biết Vân Khuynh mang thai, mang thai hài tử của hắn.

Tất cả giữa hắn và Vân Khuynh, giống như kim phong ngọc lộ vừa gặp mặt, giống như một giấc mộng không chân thực.

Có hài tử, đáy lòng hắn kỳ thực vẫn mê man, thế nhưng hắn rất vui vẻ rất hài lòng, đơn thuần vì có hài tử mà vui vẻ, lúc hắn vừa biết có hài tử đã quên mất thân phận của hai người, có chút đắc ý vênh váo, nhưng hiện tại...

Tần Vô Hạ nghiêm mặt, nhìn Tần Vô Phong nói: “Đại ca, không thể nào, lần kia Khuynh Khuynh rời khỏi Tần gia không phải vì tìm ta, ta và Khuynh Khuynh gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên ngoài ý muốn.”

Sắc mặt Tần Vô Phong một chút cũng không giãn xuống, trong thanh âm hắn mang theo vài phần tự giễu: “Không phải đi tìm ngươi sao... Các ngươi hai người, thời gian chưa tới một tháng, cảm tình liền phát triển tới mức Vân nhi... Vân nhi sẽ vì ngươi mà mang thai sao???”

Tần Vô Hạ không muốn Tần Vô Phong hiểu lầm Vân Khuynh, lập tức mở miệng giải thích: “Không, không, đại ca, không phải như ngươi tưởng tượng.”

Tần Vô Phong lập tức gắng sức đè xuống lửa giận và luống cuống trong lòng mình, hắn nói cho mình phải bình tĩnh, phải biết rõ ràng chân tướng sự tình.

Thống khổ trước kia khi Tần Vô Song không nghe hắn và Vân Khuynh giải thích hắn biết rõ, cho nên hắn cho Tần Vô Hạ một cơ hội, để Tần Vô Hạ giải thích rõ ràng cho hắn nghe.

“Như vậy, ngươi, đem chân tướng sự tình toàn bộ nói rõ ra.”

Nắm tay siết chặt của Tần Vô Phong run run không ngớt, nỗ lực khắc chế xung động muốn đánh Tần Vô Hạ.

Hóa ra người Tần gia bọn họ trong khung đều có chút khuynh hướng bạo lực...

“Khi đó ta bởi vì chuyện tuyệt thế hảo kiếm mà ở lại Phù Vân sơn trang, Khuynh Khuynh là bị tiểu thư và biểu thiếu gia của Phù Vân sơn trang thỉnh tới, lần lần đầu tiên ta thấy y liền nhận ra y, bởi vì hiếu kỳ y vì sao rời nhà, cho nên ta dùng chuyện sẽ nói hành tung của y cho các ngươi uy hiếp y ở lại Phù Vân sơn trang với ta...

Chẳng biết vì sao, trang chủ Phù Vân sơn trang cho rằng ta thích nam sắc, dĩ nhiên tặng cho ta một người tiểu quan, thế nhưng đưa tới nhầm chỗ, tới chỗ Khuynh Khuynh...

Khuynh Khuynh y, y trúng xuân dược của tiểu quan, ta, ta cứu y...”

“Ngươi hỗn đản!!!”

Tần Vô Phong biết, Vân Khuynh lưng đeo cảm tình của hắn và Tần Vô Song, tuyệt đối sẽ không đơn giản động tình với Tần Vô Hạ, xảy ra chuyện như vậy, Vân Khuynh cũng tất nhiên là không muốn.

Người Vân Khuynh yêu, chỉ có hắn và Tần Vô Song, thế nhưng y lại mang thai hài tử của Tần Vô Hạ, y không thể đối mặt với hắn và Vô Song, cũng không thể đối mặt với Tần Vô Hạ...

Trách không được Vân Khuynh lại bỏ đi... Thì ra là thế!!!

“Tần Vô Hạ, ta nói cho ngươi, trong lòng Vân nhi chỉ có ta và Vô Song!!!

Y không thương ngươi, đừng tưởng rằng Vân nhi có hài tử của ngươi thì sẽ thế nào, ngươi là tam đệ của ta và Vô Song, cũng là tam đệ của Vân nhi.

Ngươi là tam đệ của y, đời này kiếp này, cũng chỉ có thể là tam đệ của y. Hài tử ngươi không cần lo lắng, ta và Vô Song nhất định sẽ coi nó như hài tử của mình... Từ nay về sau, ngươi không được đề đến chuyện này, không cho phép ngươi tới gần Vân nhi, không cho phép ngươi chạm vào Vân nhi, không được đánh chủ ý với Vân nhi.”

Tần Vô Hạ nhìn Tần Vô Phong con mắt đỏ lừ cảnh cáo hắn, đáy lòng cực kỳ khủng hoảng, thế nhưng hắn không muốn như vậy.

Bởi vì hắn phi thường không thích loại tình huống trong miệng Tần Vô Phong: ”Không, đại ca, ra sẽ phụ trách với Khuynh Khuynh.”

“Không cần.”

Tần Vô Phong lạnh lùng cắt đứt hắn: “Vân nhi có ta và Vô Song là đủ rồi, y không cần ngươi phụ trách cái gì, ngươi thành thành thật thật làm một đệ đệ tốt, y liền an tâm.”
Bình Luận (0)
Comment