Trên thế giới này, nơi cho người ta cảm thấy ấm áp, chính là Tần gia.
Trước đây ngay cả y cũng chưa từng ý thức được, hóa ra thật lâu thật lâu trước đây, y cũng đã đem nơi này trở thành ngôi nhà chân chính của y.
Y kiếp này đã định trước là không ra khỏi cửa nhà này.
“Đa, nương, chúng ta đã về.”
Tần gia tam huynh đệ một chữ bài khai, mở miệng nói với Tần Du Hàn và Liên Duyệt, sau khi bọn họ rời khỏi, chuyện trong nhà đều rơi xuống trên người Tần Du Hàn và Liên Duyệt, bọn họ ở bên ngoài còn khiến nhị lão nhớ mong không ngớt, sau khi trở về, bọn họ lý nên trịnh trọng nói cho nhị lão một tiếng bọn họ đã về.
Ánh mắt Tần Du Hàn từ trên người bọn họ nhất nhất lướt qua: “Truy một nương tử thời gian dài lại như vậy, thật là đủ mất mặt.”
Tần Vô Phong buông xuống mí mắt, không có mở miệng, Tần Vô Song ho nhẹ một tiếng cũng dời đi ánh mắt, Tần Vô Hạ còn lại là ánh mắt chờ mong nhìn Tần Du Hàn, trong ánh mắt hàm chứa cấp thiết, giống như là có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cho Tần Du Hàn.
Hắn đương nhiên là muốn nói cho Tần Du Hàn về chuyện hắn và Vân Khuynh, bởi vì lão đa hắn đã nói, tán thành chuyện giữa Vân Khuynh và Tần Vô Phong Tần Vô Song hai người.
Hai người ca ca đều chiếm được tán thành, hắn tự nhiên cũng muốn.
Liên Duyệt trừng mắt Tần Du Hàn: “Truy nương tử khó khăn mất mặt lắm sao??? Có phải năm xưa ngươi truy ta quá dễ, vậy nên ngươi hiện tại mới có mặt mũi tiêu khiển các nhi tử???”
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Tần Du Hàn đầu đầy mồ hôi lạnh, lập tức im miệng.
Liên Duyệt thấy hắn không có ý kiến, quay đầu lại gật đầu với tam nhi tử: “Khổ cực các ngươi.”
Vân Khuynh mỉm cười mà đứng, trong con ngươi đen như mực mang theo ý cười.
Y đột nhiên phát hiện, nhìn Tần Du Hàn sang Tần gia ba huynh đệ, Liên Duyệt khi dễ Tần Du Hàn, thật là một chuyện thú vị.
“Phu nhân, thiếu gia bọn họ vừa mới trở về, nói vậy còn mệt chết đi, không bằng để cho bọn họ đi xuống nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng ta lại đón gió tẩy trần cho các thiếu gia được không???”
Tần phủ quản gia nhìn ba hài tử mình nhìn lớn lên vẻ mặt phong trần, có chút yêu thương khuyên bảo Liên Duyệt.
Tần Vô Phong lập tức gật đầu: “Đúng vậy, nương, thân thể Vân nhi có chút không khỏe, cũng không nên đứng quá lâu.”
“Thân thể không khỏe???”
Liên Duyệt biến sắc, tránh né bàn tay Tần Du Hàn, vươn tay nắm lấy cánh tay Vân Khuynh: “Tiểu Khuynh, ngươi thân thể không khỏe??? Không khỏe chỗ nào, có chuyện gì không???”
Vân Khuynh ho nhẹ một tiếng cúi đầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ chậm rãi nhuộm lên màu hồng phấn đỏ ửng, hạ giọng nói: “Tỷ, ngươi không cần lo lắng... Là Đại Bảo tiểu Bảo có đệ đệ hoặc muội muội thôi...”
“Ách...”
Liên Duyệt giật mình, sau đó trên khuôn mặt mỹ lệ bỗng nhiên bắn ra vui sướng thật lớn: “Thực sự??? Ngươi là nói ngươi...”
Nàng nhìn bốn phía, biết ở đây không phải chỗ nói chuyện, áp chế vui sướng, gật đầu nói với Hồng thúc: “Tất cả mọi người tản đi, để ba vị thiếu gia và tiểu Khuynh đi nghỉ ngơi, buổi tối đón gió tẩy trần sau.”
“Tiểu Khuynh ngươi là nói ngươi lại có hài tử???
Ai nha, lần này là của ai vậy, Vô Song hay Vô Phong??? Thật nhanh... Hiện tại ngẫm lại, Đại Bảo tiểu Bảo còn chưa được một tuổi... Ha hả...”
Tần Du Hàn đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng nương tử nhà mình cùng con dâu cùng nhau đi xa, nghĩ trong lòng oán niệm không gì sánh được, rõ ràng là nương tử của hắn, vì sao lại chạy theo nam nhân khác.
Tần Vô Phong Tần Vô Song Tần Vô Hạ gật đầu, đuổi kịp Liên Duyệt, đi ở bên cạnh Vân Khuynh, mở miệng nói: “Nương ngươi không cần lo lắng, thân thể Vân nhi sau khi giải cổ, đã trở nên rất khỏe mạnh, ta và Vô Song Vô Hạ lần này cũng sẽ ở cạnh Vân nhi, sẽ không để chuyện lần kia tái diễn.”
Đề cập đến chuyện lần kia, mọi người nhịn không được đều đánh một cái rùng mình.
Lần trước, lúc sinh Đại Bảo tiểu Bảo, bởi vì vì khó sinh, Vân Khuynh thật có thể nói là cửu tử nhất sinh, đem Tần Vô Phong, Tần Vô Song dọa sợ muốn chết.
Vân Khuynh cũng nhớ tới sự kiện kia, ra một thân mồ hôi lạnh, đau nhức ngay lúc đó, thế nhưng khiến y suốt đời khó quên.
Thế nhưng đau thì đau, thấy Đại Bảo tiểu Bảo sau khi xuất thế, Vân Khuynh cảm thấy đau đớn lúc đó cùng với sợ hãi trong lòng đều không quan trọng.
Hiện tại y như trước sẽ không vì đau đớn, hoặc là sợ khó sinh mà không cần hài tử trong bụng, bởi vì bất luận gian nguy thế nào, có thể sinh ra một tiểu sinh linh đáng yêu, đều là một chuyện đáng giá chờ mong.
Liên Duyệt thấy Vân Khuynh không có trả lời nàng hài tử là của ai, Tần Vô Phong ân cần giải thích như thế, trên khuôn mặt mỹ lệ không khỏi hiện lên nụ cười xấu xa: “Nga... Ta đã biết, tiểu Phong, lần này tiểu oa nhi trong bụng tiểu Khuynh là của ngươi phải không... Nhìn dáng vẻ đắc ý hài lòng của ngươi kìa...”
Nét mặt Vân Khuynh hiện lên một tia mất tự nhiên và bất đắc dĩ.
Sắc mặt Tần Vô Phong cũng cứng đờ: “...Không phải của ta...”
Liên Duyệt hiểu rõ nhíu mày: “Vô Song tên kia, cũng thực sự là may mắn... Tiểu Khuynh, ngươi không thể nặng bên này nhẹ bên kia, chờ oa oa này sinh ra, nhất định phải sinh cho tiểu Phong một tiểu oa nhi.”
Vân Khuynh cúi đầu, bên tai và cổ đều nhuộm một mảng hồng hồng hơi mỏng, Tần Vô Phong ho nhẹ một tiếng: “Nương, về vấn đề hài tử là của ai, vẫn là để ngày mai chúng ta nói cho ngươi đi, hiện tại ta mang Vân nhi xuống dưới nghỉ ngơi trước.”
“Được rồi được rồi, không quấy rối các ngươi, hài tử này...”
Liên Duyệt sau khi đưa Vân Khuynh và Tần Vô Phong đến ‘Phù Phong Các’ của Tần Vô Song, liền rời đi.
Tần Vô Hạ vẫn là quay về ‘Vãn Tình Lâu’ của mình, có chút khổ não lúc nào mới nên nói cho Tần Du Hàn và Liên Duyệt về chuyện hắn và Vân Khuynh.
Hắn hiện tại không có lập tức nói, thứ nhất là vì mọi người vừa về nhà, tâm tình đều rất vui vẻ, hắn không hy vọng phá hủy tâm tình tốt của mọi người.
Nhưng đến đây, hắn nếu muốn nói cho đa nương, hắn cũng cần trưng cầu ý kiến Vân Khuynh trước, hiện tại Vân Khuynh đối với hắn ôn hoà, điều này làm cho trong lòng hắn có một chút lo lắng.
Vậy nên, hắn dự định đêm nay tìm cơ hội gặp Vân Khuynh một mặt.
Về phần Tần Vô Song, còn lại là đụng phải Nhã Sóc Lam lần trước được hắn mang về từ Tà Vu cốc, Liên Duyệt ngoài ý muốn thích nàng, đã thu nàng làm nữ nhi.
Về phần Mạc Nguyệt, ở Tần gia lâu như vậy, sớm đã bị Hồng thúc dạy dỗ từ một đại thiếu gia cao cao tại thượng, tùy hứng ích kỷ biến thành một người hầu có thể chịu khổ nhọc.
Mạc Nguyệt trước đây ở Bách Mạc Cung, người Bách Mạc Cung sợ hắn, kính nể hắn, thế nhưng ngoại trừ ca ca hắn ra, cho tới bây giờ chẳng ai thật tình đối tốt với hắn...
Hắn ở Tần phủ, tuy rằng hồng thúc rất nghiêm khắc với hắn, thế nhưng, toàn bộ trên dưới bên trong phủ, không có ai lấy ánh mắt dị dạng nhìn hắn, bọn họ coi hắn như người bình thường mà đối đãi.
Dần dần, hắn từ ban đầu chống lại, đến sau đó lại thích nơi đây, hiện tại hắn cũng đã coi nơi này là một nửa nhà mình.
Biến dị kim tàm cổ trong cơ thể Tần Vô Song tùy thời tùy chỗ khống chế hắn, hắn cũng không dám động nửa điểm ý biến thái.
Nhã Sóc Lam là một nữ tử đáng yêu thiện lương, cho dù Mạc Nguyệt từng phản bội nàng, cho dù Mạc Nguyệt từng muốn gây bất lợi cho đa nàng và Tà Vu cốc, nhưng nàng thích Mạc Nguyệt là chuyện chưa bao giờ thay đổi, nàng vẫn như trước muốn vãn hồi Mạc Nguyệt, muốn làm cho Mạc Nguyệt cải tà quy chính.
Trời không phụ người có lòng, sau khi Mạc Nguyệt thực sự cải tà quy chính, tình yêu giữa hai người bọn họ, cũng thực sự nở hoa kết quả.
Chỉ là, người chìm đắm trong vui sướng, vẫn đều quên một tai hoạ ngầm, Mạc Nhật, ca ca Mạc Nguyệt.
Sau khi Bách Mạc Cung bị hủy, Mạc Nguyệt mất tích, hắn sao có thể từ bỏ ý đồ???
Ban đêm, gió mùa thu đã lạnh khiến người ta có chút khó có thể chịu được, mọi người đã mặc vào quần áo rất nặng.
Người Tần gia, đã lâu không tụ lại đầy đủ cùng nhau.
Ngoại trừ Đại Bảo tiểu Bảo, Tần gia mọi người đây lần thứ hai tụ họp.
Mọi người đang đón gió tẩy trần cho Tần gia tam huynh đệ vừa mới trở về, đám người Long Liễm lục đại ảnh vệ, cũng toàn bộ đến đông đủ, lúc ở kinh thành Tần Vô Phong nghiêm phạt Long Liễm và Long Kính đã kết thúc từ lâu.
Sau khi bọn họ phạm sai lầm bị nghiêm phạt, bọn họ vẫn là huynh đệ tốt tín nhiệm lẫn nhau.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song một trái một phải ngồi ở bên người Vân Khuynh, Tần Vô Hạ ngồi cạnh Tần Vô Song, vừa nhìn vị trí bọn hắn ngồi, Tần Du Hàn đành phải phiền muộn thừa nhận, hai nhi tử của mình quả nhiên là bị Vân Khuynh đối phó.
Nhìn không chỉ hai nhi tử, ngay cả nương tử của mình cũng xoay quanh Vân Khuynh, hắn thực sự là buồn đến thối ruột.
“Y không phải không có tay, các ngươi làm gì đều khẩn trương như thế.”
Tần Du Hàn cũng không biết mình đang nhăn nhó cái gì, chỉ là vừa nghĩ đến lúc trước nương tử hắn không chỉ ở đoạn thời gian Vân Khuynh sinh hài tử mà ngày ngày lo lắng cho Vân Khuynh, đến khi Vân Khuynh rời khỏi Tần gia lại càng lo lắng không ngớt, nghĩ đến vậy hắn lại tức giận.
Hắn nghĩ, có Vân Khuynh ở đây, hắn liền thành người trong suốt, có Vân Khuynh ở đây, hắn cái này ‘Một nhà đứng đầu’ không có nửa điểm cảm giác tồn tại, đặc biệt là ở trước mặt nương tử hắn.
Vậy nên, ở đáy lòng hắn, hắn đối với Vân Khuynh luôn luôn có một loại cảm giác chống lại không lái đi được, vừa nhìn đến mọi người đối với Vân Khuynh quá tốt, hắn liền nhịn không được dưới đáy lòng lật úp bình dấm chua, sau đó liền khống chế không được nói vài lời vô liêm sỉ.
Quả nhiên, một câu kia của hắn vừa ra khỏi miệng, người trên bàn lập tức im lặng một giây, sau đó lại khôi phục nguyên trạng.
Thế nhưng dưới bàn, Tần Du Hàn lại bị Liên Duyệt hung hăng đá một cước, Liên Duyệt hạ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nếu như sinh một hài tử cho Tần gia chúng ta, hoặc là mang thai một lần thử xem, chúng ta cũng sẽ khẩn trương ngươi như thế...”