Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 297

Tần phủ không có địa lao, nhưng Tần phủ ở chỗ Giang thành, cũng có hình đường thuộc về mình.

Hình đường tồn tại, chính là vì nghiêm phạt kẻ phản bội, và người phạm quy.

Hôm nay, Vân Thù đã bị nhốt trong hình đường.

Vân Khuynh sau khi sinh xong hài tử liền ngủ, Tần Vô Phong để Tần Vô Song và Tần Vô Hạ lưu lại chăm sóc Vân Khuynh.

Chính hắn, còn lại là đi tới hình đường, chấm dứt ân oán với Vân Thù.

Kỳ thực từ sớm trước đó, Tần Vô Phong, thậm chí là Tần phủ tam huynh đệ liền đối với Vân gia cực kỳ không vừa mắt.

Rất muốn dùng thủ đoạn gì đó nghiêm phạt bọn họ một chút, chỉ là bọn hắn còn chưa kịp xuất thủ, Vân gia đã bị Hiên Viên Bất Kinh biếm làm nô lệ mà thôi.

Khi đó Tần Vô Phong còn đang tiếc nuối, tiếc nuối không thể tự mình giải quyết Vân gia, không nghĩ tới, Vân Thù hắn muốn trừng trị nhất, lại tự mình đưa lên cửa.

Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong hiện lên một tia âm u, sau khi tới hình đường, trực tiếp sai người dẫn đường đi tìm Vân Thù.

Vân Thù tuy rằng đã bị nhốt một canh giờ, thế nhưng toàn thân trên dưới, nhìn qua vẫn tương đương chỉnh tề, xem ra không bị dùng hình.

Nàng vừa nhìn thấy Tần Vô Phong, lập tức tiến về phía trước tay nắm song sắt, kích động nói:

“Vô Phong, ta chỉ biết... Ta chỉ biết ngươi cũng có tình với ta, đúng hay không???

Ngươi là đến đem ta rời khỏi đây, đúng không???”

Tần Vô Phong bước chân ngừng lại, dưới đáy lòng tự cảm thán tạo hóa thần kỳ.

Làm sao có thể tạo ra một Vân Thù thần kỳ như vậy???

Rõ ràng đã tới loại tình trạng này, nhưng như trước có thể lừa mình dối người, như trước thấy không rõ chân tướng sự tình ra sao.

Tần Vô Phong vào lúc này dĩ nhiên vì nàng cảm thấy một tia bi ai.

“Vân Thù, ta nhớ kỹ, Vân nhi từng nói cho ngươi, cuộc đời này của ta chỉ yêu mình y.”

Thanh âm Tần Vô Phong rất lạnh lùng, ngoại trừ lạnh, cũng không còn nghe ra tâm tình khác.

Vân Thù nghe xong hắn nói, không hiểu sao có chút sợ hãi, thân thể cũng dần dần rét run.

Tần Vô Phong đứng từ rất xa, nhìn Vân Thù ở trong nhà tù: “Ngươi rất muốn gả cho ta sao???”

“Ta... Ta.. Đương nhiên!!!”

Vân Thù giật mình, đáp án vốn mười phần khẳng định, chẳng biết từ lúc nào dĩ nhiên kẹt ở cổ họng, trở nên do dự.

Tại sao lại thế???

Nam nhân trước mắt này, là nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm nhớ nhung ba năm, là nam nhân nàng vẫn muốn gả, cũng là nguyên do nàng đố kị hận Vân Khuynh.

Vì sao, lúc hắn hỏi nàng thật tình, nàng trái lại lại do dự???

Là bản năng sợ hãi sao???

Tần Vô Phong thật lâu không đợi được câu trả lời của Vân Thù, hừ lạnh một tiếng: “Thế nhưng ta không muốn thú ngươi....”

Tần Vô Phong môi mỏng khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói ra quyết định của mình:

“Ngươi hướng về ta, nhưng ta thì không... Vân Thù, ngươi đã muốn lập gia đình, muốn nam nhân... Ta liền đem ngươi đưa đến địa phương có nhiều nam nhân nhất có được không???

Coi như là thỏa mãn một phen tâm nguyện của ngươi...”

Vân Thù trừng lớn hai mắt, đôi tay bỗng nhiên buông ra song sắt, lui về phía sau mấy bước: “Ngươi... Ngươi có ý gì???”

Lúc này, một loại sợ hãi không thể nói rõ từ đáy lòng mọc lên, nàng không hiểu Tần Vô Phong, một chút cũng không hiểu.

Khi đó, cũng chỉ là vì Tần Vô Phong cứu nàng, lại mang khuôn mặt tuấn mỹ vô tư của Tần Vô Song, cho nên nàng mới không thể kiềm chế...

Thế nhưng, một mặt khác kia, căn bản là khiến nàng không thể nào hiểu hắn.

“Ý trên mặt chữ... Để ta suy nghĩ một chút, trong Huỳnh Quang, rốt cuộc nam nhân ở đâu tương đối nhiều...”

Tần Vô Phong nói, bàn tay thon dài xoa cằm, ngưng mi tự hỏi.

“Không được, ngươi mơ tưởng đem ta đưa cho dã nam nhân gì đó...”

“Dã nam nhân???”

Tần Vô Phong lắc đầu:

“Không không không, ta đã nghĩ tới ở đâu có nhiều nam nhân...

Thế nhưng, Vân Thù, bọn họ đều không phải dã nam nhân gì đó, mà là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ngươi có thể làm chút chuyện cho họ cũng là niềm kiêu hãnh của ngươi.”

“Bọn họ là ai???”

Đôi mắt Vân Thù lóe ra một chút, dĩ nhiên bắt đầu chờ mong, lẽ nào trên đời này còn có nam nhân có thể đẹp như Tần gia huynh đệ sao???

Tần Vô Phong thấy nghi hoặc và cấp thiết trên mặt nàng, trong con ngươi hiện lên một tia chán ghét, hừ lạnh một tiếng: “Chính là các tướng sĩ bảo vệ Huỳnh Quang chúng ta... Bọn họ nhiều người, tuổi trẻ lực tráng, quanh năm không có nữ nhân, mà ngươi lại muốn tìm nam nhân.... Ta đem ngươi đưa tới đó, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên???”

“Không...”

Vân Thù vẻ mặt kinh khủng.

Nàng nghe nói chiến sĩ biên cương, bọn họ có thể nửa tháng không tắm, trên người tràn đầy mùi hôi không nói, lại còn thô lỗ dã man đến cực điểm.

Một tiểu thư khuê các như nàng, thiên kim tiểu thư giống như nàng, sao có thể ủy thân cùng tướng sĩ biên cương???

Càng không thể ủy thân cùng đông đảo tướng sĩ....

“Có thể vì chư vị tướng sĩ Huỳnh Quang phân ưu giải nạn, Vân Thù, đó cũng là một việc công đức của ngươi.

Quyết địnnh vậy đi, ta sẽ dùng bồ câu đưa tin cho Hiên Viên Bất Kinh, nói cho hắn hướng đi của ngươi...”

Nói xong, Tần Vô Phong xoay người rời đi.

Vân Thù cấp tốc chạy tới chỗ song sắt nhà tù, hai tay bám vào song sắt, đáy lòng một mảnh kinh hoảng, nàng không tin Tần Vô Phong thực sự sẽ tàn nhẫn như vậy.

Ý trong lời nói của Tần Vô Phong, dĩ nhiên là thực sự muốn đem nàng đưa đến biên cương... Hầu hạ đám người kia, không phải là bắt nàng làm quân kỹ sao???

“Không... Không, không thể như vậy, Tần Vô Phong, ta yêu ngươi, sao ngươi có thể đối với ta như vậy???”

Lời của nàng khiến Tần Vô Phong dừng lại bước chân, đồng thời quay người lại.

Tần Vô Phong từng bước từng bước đi về phía nàng.

Vân Thù ngừng thở, tràn ngập chờ mong nhìn Tần Vô Phong, dưới đáy lòng khao khát Tần Vô Phong có thể có một chút cảm tình với nàng.

Tần Vô Phong nhưng lại cách song sắt, nhẹ giọng hỏi: “Ta quên hỏi, ngươi hôm nay, vẫn là tấm thân xử nữ phải không???”

Vân Thù trợn to hai mắt, hai gò má trắng noãn lập tức đỏ ửng.

Thế nhưng như trước ngửa đầu, nhìn thẳng Tần Vô Phong: “Đúng, ta như trước là tấm thân xử nữ thuần khiết, Vô Phong... Nếu như ngươi nguyện ý, ta chính là của ngươi...”

Lông mày Tần Vô Phong nhíu nhíu, trong ánh mắt nhìn Vân Thù tràn ngập chán ghét.

Nữ nhân này, quả nhiên là muốn nam nhân muốn điên rồi...

Hắn lạnh lùng liếc nàng: “Nếu là tấm thân xử nữ, như vậy ngươi nhất định không có kinh nghiệm... Để tránh cho ngươi sau khi đến biên cương không thể săn sóc tốt cho các tướng sĩ cực khổ công cao, ta nghĩ cần phải đem ngươi đưa đến thanh lâu Dật Hương Viên... Long Khiêm.”

“Ngươi nói cái gì!!!!”

Thanh âm Vân Thù bén nhọn mà thê lương, mang theo không thể tin tưởng kinh ngạc.

Long Khiêm theo thanh âm Tần Vô Phong xuất hiện, năm xưa chính là hắn và Long Liễm cùng đi kinh thành đem Vân Thù đưa tới Giang thành.

Đối với Vân Thù điêu ngoa tùy hứng, hắn là lĩnh hội triệt để, đối với Vân Thù cũng là lòng tràn đầy chán ghét.

“Đại công tử???”

Tần Vô Phong hơi nghiêng đầu, thanh âm đông lạnh nói: “Mang nàng đến Dật Hương Viên học tập cho tốt... Mặc kệ loại khách nhân nào, nàng đều phải tiếp... Phải rèn đúc năng lực thừa thụ của nàng, dù sao nàng là muốn đến chỗ biên cương nhiều tướng sĩ...”

“Vâng.”

Tần Vô Phong hành động, lời nói, không mang theo một chút mùi máu, nhưng đủ để phá hủy lý trí Vân Thù.

Tần Vô Phong chuẩn bị nhấc chân rời đi, nhưng lại nghĩ tới một việc khác.

Hắn chăm chú đánh giá Vân Thù, nghiêng đầu hỏi Long Khiêm: “Long Khiêm, ngươi nghĩ khuôn mặt kia của nàng, có đẹp hay không???”

Long Khiêm không chút suy nghĩ nói: “Không vừa mắt.”

“Ân.”

Tần Vô Phong gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy... Như vậy, ngươi trước hết đem khuôn mặt của nàng biến thành thuận mắt trước, sau đó đứa tới Dật Hương Viên, sau khi hết nửa tháng, phái người hộ tống nàng đi biên cương.”

“Vâng, đại công tử.”

Long Khiêm nóng lòng muốn thử theo như lời Tần Vô Phong nói, cuộc đời hắn ghét người rất ít, cùng Vân Thù dù chỉ ở chung hơn một tháng, nhưng cũng là cực kỳ ghét Vân Thù, hắn chờ mong không gì sánh được biểu hiện sau này của Vân Thù, cùng với số phận.

Tần Vô Phong lững thững bước đi, hắn không ngừng rời xa nhà tù truyền ra tiếng gào thê lương của Vân Thù, hắn tin tưởng, Long Khiêm nhất định sẽ cho Vân Thù một khuôn mặt bọn họ nhìn đều thuận mắt.

Chuyện nữ nhân này căn bản là không đáng nhắc tới, hắn hiện tại, chân chính lo lắng chính là Vân Khuynh.

Lòng hắn tràn đầy đều là Vân Khuynh, là Vân Khuynh mồ hôi như mưa sinh hài tử, là Vân Khuynh bị Vân Thù bắt cóc thương tổn kia...

Nếu không phải thực sự muốn vì Vân Khuynh giải quyết Vân Thù, hắn là kiên quyết sẽ không vào lúc này rời khỏi Vân Khuynh...

Vậy nên sau khi tới đây, hắn liền tốc chiến tốc thắng với nữ nhân này, sau đó, lập tức trở lại bên người Vân Khuynh, trông coi y.
Bình Luận (0)
Comment