Ánh dương quang xán lạn, trên bầu trời xanh thẳm mây trắng từng đám, trong ‘Vô’ viện của Liên Cừ, là một mảnh cảnh tượng kỳ nhạc hoà thuận vui vẻ.
Bởi vì không có người ngoài, Tần Vô Song nằm ở ghế dài trong tiểu đình, đầu trực tiếp gối lên trên đùi Vân Khuynh, bán híp mắt, vươn tay thưởng thức sợi tóc từ đầu vai rơi xuống của Vân Khuynh.
Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ cũng kề rất gần, Bạch Khuynh Vận đang vẻ mặt hăng hái bừng bừng hỏi Liên Cừ tinh tượng ban đêm nên phân chia thế nào.
Mà thiếp thân tiểu đồng của Liên Cừ, như thường thường vì mọi người đưa lên một ít hoa quả và cao điểm.
“Ta nói rồi, thân hữu Tần gia đều dễ ở chung, Khuynh nhi hiện tại hẳn là tin tưởng ta.”
Dù sao cũng không ai nhìn bọn hắn, Vân Khuynh thẳng thắn vươn tay nắm hai gò má Tần Vô Song kéo sang hai bên:
“Đúng đúng đúng... Bất quá, mọi người xưng hô thực sự khiến ta phiền muộn.”
Tần Vô Song tự nhiên hé miệng, để tay Vân Khuynh càng dễ kéo hai gò má của hắn, bất quá, hắn lập tức vươn đầu lưỡi đỏ tươi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai liếm ngón tay Vân Khuynh. ( Vũ: con lang này thật là ‘Sắc’)
Vân Khuynh bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, khuôn mặt lập tức bật đỏ, vội vã buông tay, giương mắt nhìn bốn phía, phát hiện Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ căn bản là không có chú ý tới bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt Tần Vô Song trên đùi:
“Rõ như ban ngày, Khuynh Vận và biểu ca đều ở, ngươi làm gì chứ.”
Tần Vô Song nhíu mày:
“Bọn họ ở là chuyện của bọn hắn, chúng ta làm cái gì lại không ngại bọn họ... Về phần xưng hô, không sao, nhận thức ngươi sau, mọi người sẽ không coi ngươi là nữ nhân... Hơn nữa, mọi người cũng không phải cố ý.”
Không phải cố ý...
Vân Khuynh cắn cắn môi dưới, lại duỗi tay nắm mũi Tần Vô Song:
“Đúng nga đúng nga... Không phải cố ý, đáng đời ta không may, bị ngươi lĩnh về Tần gia...
Ân... Người trọng yếu của Vô Song, ta còn có bao nhiêu chưa gặp???”
Tần Vô Song đem sợi tóc Vân Khuynh quấn trên tay mình một vòng một vòng lại một vòng:
“Còn có phụ mẫu ta... Các sư phụ... Còn có các sư huynh đệ... Ân, được rồi, còn có tam đệ.”
Nói đến tam đệ hắn, Vân Khuynh tự nhiên nhớ tới đại ca Tần Vô Song:
“Ngươi đã nói tam đệ ngươi phải đi truy tra Long... Long cái gì...”
“Long Khiêm.”
Tần Vô Song nhắc nhở y.
Vân Khuynh gật đầu:
“Đúng, Long Khiêm, ngươi nói tam đệ ngươi vì chuyện Long Khiêm mà không ở nhà... Cho nên ta không gặp... Nhưng đại ca... Đại ca hắn...”
Mi Tần Vô Song, trong lúc chính hắn chưa từng phát giác, không tự chủ được cau lại.
“Đại ca làm sao vậy???”
Vân Khuynh nhíu mi, chậm rãi hồi tưởng trả lời:
“Đại ca hắn, rất kỳ quái... Với Vô Song nói, rất không giống.”
Tần Vô Song thở phào nhẹ nhõm, cười cười:
“Không có gì kỳ quái.. Đối với người trong nhà, đại ca vốn tương đối dễ ở chung, ân... Gần đây đại ca cũng tương đối mệt...”
Vân Khuynh gật đầu:
“Ân... Cũng đúng nga, thương cảm cho đại ca vẫn bị các ngươi nghiền ép sức lao động, phải dưỡng nhiều người như vậy a... Vô Song, ta phát hiện ở nhà các ngươi chỉ có ngươi là nhàn nhất...”
“Oan uổng a.”
Tần Vô Song trừng lớn mắt:
“Ta dĩ vãng cũng bề bộn nhiều việc, chỉ là hiện tại càng thích cùng Khuynh nhi ở một khối mà thôi, còn có Vô Hạ, ngươi xem hắn không ở nhà là bận, kỳ thực là ở bên ngoài ngoạn...
Tính tình của hắn a... Chờ hắn trở về ngươi sẽ biết.”
Tần Vô Song thở dài, trong giọng nói cũng mang theo sủng nịch.
Cũng khó trách... Mặc kệ là ảnh vệ Tần gia hay là Tần Vô Phong đều lớn hơn Tần Vô Song, chỉ có Tần Vô Hạ Tần gia lão tam là nhỏ hơn hắn, cho hắn hung hăng làm ca ca đến nghiện.
Cho nên hắn từ nhỏ cũng rất sủng đệ đệ Tần Vô Hạ này.
Tần gia ba huynh đệ, Tần Vô Phong nghiêm khắc nhất, có phong phạm làm ca ca nhất, đừng nói hai người đệ đệ cho dù là Tần gia nhị lão có đôi khi cũng không dám chọc.
Tần Vô Song còn lại là tiêu chuẩn hảo lão nhị, kính yêu đại ca, bảo vệ mạt đệ.
Mà tam đệ Tần Vô Hạ, bởi ái ngoạn còn lại là đặc biệt sợ đại ca bọn họ, bình thường có làm sai, đều tìm Tần Vô Song đi gánh phân nửa trách nhiệm, mà đối với đệ đệ này, Tần Vô Song cũng không có cách, mỗi lần đều không trâu bắt chó đi cày giúp hắn, đến bây giờ đã thành thói quen.
“Vậy tam đệ Vô Hạ, rốt cuộc lúc nào trở về???”
Đã lý giải Vô Song, gặp qua Tần Vô Phong, đối với Tần gia tam huynh đệ một người cuối cùng Tần Vô Hạ, Vân Khuynh phi thường hiếu kì hắn sẽ là một người thế nào.
Tần Vô Song nheo lại con mắt, hơi câu môi:
“Tối hôm qua có được tin tức, Vô Hạ vài ngày nữa sẽ về đến nhà...
Nói lên Vô Hạ có thể về đến nhà nhanh như vậy, chính là bởi vì ngươi.”
Vân Khuynh kinh ngạc:
“Ta??? Chẳng lẽ hắn cũng là...”
“Đúng vậy, cũng là hiếu kỳ ‘Nhị tẩu’ của hắn...”
Tần Vô Song trêu tức, Vân Khuynh đen mặt:
“Nhị tẩu... Vô Song. Ta quyết định, lúc tam đệ trở về. Trước khi tam đệ gọi ta là tẩu tử ngươi nhất định phải nói ngươi là thê tử...”
“Ách... Cũng không thể không cần sao???”
Tần Vô Song có chút ảo não thương lượng.
Trong con ngươi màu mực xinh đẹp của Vân Khuynh hiện lên mỉm cười:
“Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi buổi tối không muốn ngủ ở trên giường, ngươi không cần làm theo lời ta cũng được.”
Ách... Chiêu này, ngoan!!!
Tần Vô Song thu lại mặt mày, có chút thương cảm hề hề nói:
“Được rồi... Ta nhất định sẽ đúng lúc nói cho Vô Hạ, ta là ‘Thê tử’ của ngươi, dù sao, ai phu ai thê, chúng ta đều rất rõ ràng...”
Thấy Tần Vô Song thỏa hiệp, Vân Khuynh mỉm cười, y bắt đầu chờ mong Tần Vô Hạ trở về.
Không chỉ là muốn nhận thức Tần Vô Hạ, trọng yếu hơn là muốn xem nhất khắc Vô Song tự xưng là nương tử của y, mau nhanh đến...