Khuynh Thành Chi Loạn

Chương 4

1. Bị so sánh

Tại vị trí trong đại sảnh gần cửa sổ, một vị nam tử áo gấm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Hiên Nhi, từ sau khi theo Hiên Nhi bước vào, ánh mắt hắn cứ bám chặt lấy nàng, từ nhỏ đã lớn lên giữa một đám đàn bà con gái, có dạng nữ nhân nào mà hắn chưa thấy qua, nhưng chưa bao giờ gặp qua một cô gái nào thanh lệ thoát tục như vậy, bộ dáng nhỏ xinh, làm cho người ta không khỏi nổi lên dục vọng muốn được che chở, cặp mắt to ầng ậng nước, so với bầu trời sao còn sáng hơn nhiều, thanh âm ngọt ngào tựa như mật đường, giống như trong lòng đều là mật ngọt. Khi xuất hiện, nàng làm cho những cảnh vật xung quanh người hết thảy đều trở nên ảm đạm thất sắc, ai còn dám cùng nàng tranh đoạt hào quang?

Dạng nữ nhân như vậy, sao không động lòng được chứ, nhưng bên cạnh nàng còn có một gã khác, nghĩ đến đây nam tử ấy không khỏi có cảm giác bị thất bại. Bản thân là nhân trung chi long (Rồng ẩn trong lốt người, ý gì thì là như mặt chữ ấy =.=” Bạn Qin đang beta trong tình trạng rất xấu =.=”), tự xưng dù không phải là ngọc thụ lâm phong (đẹp trai ngời ngời), cũng coi như tiêu sái lỗi lạc, nhưng nam tử này vừa xuất hiện, chính bản thân hắn cũng bị chói mắt, ánh sáng cũng bị ảm đạm xuống, huống chi từ lúc đi vào đến giờ, nàng đâu có chú ý đến hắn.

Nghe bọn họ nói cười vui vẻ, tài nấu nướng tuyệt diệu của nữ tử kia cùng với sự tao nhã tài tình đã làm cho người ta khuất phục, cũng làm cho mọi người có cảm giác một nữ tử như vậy, trên thế gian này chỉ có một. Nam tử kia thật sự khiến cho người ta hâm mộ, mình tại sao không được may mắn như vậy chứ? Mặc dù bên cạnh hắn có vô số nữ nhân, nhưng chưa có người nào giống nàng cả, nghĩ đến đây trong lòng lại tiếc nuối khôn nguôi.

Hiên Nhi cùng bọn họ nghỉ lại đây, bây giờ đã là buổi tối, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng trên trời, Hiên Nhi lẩm bẩm nói: “ Hôm nay mới mười ba mà trăng đã tròn như vậy.”

Tử Ly vừa vào cửa, liến thấy Hiên Nhi dựa vào cửa sổ cảm thán, liền hỏi: “Sao thế?”

Hiên Nhi quay đầu lại, yếu ớt nói: “ Ta đang nghĩ về ánh trăng.”

“Đúng là không dễ gì.” Tử Ly nói xong liền mang theo Hiên Nhi bay lên nóc nhà. “ Như vậy xem có phải rõ hơn không?.” Tử Ly chăm chú nhìn Hiên Nhi, bỗng phát hiện Hiên Nhi vẻ mặt vui sướng nhìn khoảng không trên trời, nhưng trong chốc lát lại trông có vẻ buồn khổ, trong lòng Tử Ly đột nhiên dâng lên một trận mất mát.

2. Kỷ niệm

“ Ba, mẹ, Mễ Kỳ, mọi người có khỏe không? Hiên Nhi rất nhớ mọi người.” Hiên Nhi lẩm bẩm trong lòng, nhớ tới gia đình.

“ Tiểu Ly Tử, đột nhiên ta lại muốn cầu nguyện gì đó.” Hiên Nhi nói..

“ Vậy thì làm đi.” Tử Ly thuận miệng nói theo.

“ Nhưng vừa rồi không có sao băng, phải cầu ước với sao băng mới linh nghiệm được..” Hiên Nhi tiếc nuối.

“ Chuyện này không phải rất đơn giản sao.” Tử Ly nói xong dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng một một, trên bầu trời hiện ra một ngôi sao băng rơi xuống, một ngôi, hai ngôi, ba ngôi…Bầu trời bị sao băng che lấp kín mít, nổi lên một trận mưa sao.

Hiên Nhi kích động ôm lấy Tử Ly: “ Tiểu Ly Tử, sao băng nhiều quá, thật là tốt.” Tử Ly bị Hiên Nhi thình lình ôm lấy không biết phải làm sao, mất tự nhiên nói: “ Còn không mau ước đi.” Hiên Nhi giật mình phản ứng lại: “ Đúng rồi, ta phải mau cầu ước mới được…”

Tử Ly nhìn hai tay Hiên Nhi tạo thành hình chữ thập, tóc đen trên khuôn mặ bị gió thổi bay, áo quần tung bay trong gió, bộ dạng của nàng thật sự rất đẹp, làm chấn động lòng người, làm cho người ta không khỏi nghĩ muốn…. Tử Ly bị ý nghĩ của mình làm sợ hãi, vội vàng lắc đầu, để bản thân thanh tỉnh lại một chút.

Hiên Nhi đang chăm chú ước nguyện đương nhiên không thấy được những việc này.

3. Ngây người.

Sáng sớm, Tử Ly lặng lẽ vào phòng Hiên Nhi, màn lụa mềm mại theo gió lướt nhẹ, che ở trên chiếc giường nhỏ xinh nơi người ta ngủ, nhẹ nhàng đi vào bên giường, vén tấm màn lên, chăm chú nhìn dáng vẻ đáng yêu của người đang ngủ say trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hào, mí mắt dài cong vút, đôi môi xinh xắn ẩm ướt tựa như cánh hoa anh đào, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm. Tử Ly không dám nhìn xuống nữa, rồi lại nhịn không được mà nhìn, cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn. (anh ấy thật đáng yêu ^^! *Qin: Ko phải, là thằng dê ^^!)

Hiên Nhi mở mắt ra liền thấy một khuôn mặt tuấn tú nhìn nàng chằm chằm, nàng dụi dụi mắt, ngáp nói:

“Tiểu Ly Tử, sao ngươi lại ở trong phòng ta?” Tư Ly thấy Hiên Nhi hai mắt buồn ngủ, ngáp liên tục, thật sự là rất mê người, thật hấp dẫn, làm tim hắn đập liên hồi. Hiên Nhi ngồi dậy, tóc dài theo đó mà mà xõa ra trên vai, càng thêm động lòng người. Đứng một chỗ ngắm nhìn Hiên Nhi như vậy, mặt hắn nhất thời càng thêm đỏ (anh kém quá mới thế mà đã đỏ mặt sau này làm ăn gì * thở dài* | Qin: ko sao ^^ nhất định sau này sẽ lòi-ra-thằng-cu mà ^^), trái tim không thể khống chế được, dường như sắp nhảy ra ngoài.

Tử Ly đỏ mặt cúi đầu, lắp bắp nói: “ Ta…ta là tới…”

“Này, Tiểu Ly Tử, mặt ngươi sao đỏ thế, chẳng lẽ nóng đến thế sao?” Hiên Nhi kỳ quái hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Tử Ly.

Tử Ly hoảng hốt xoay người, giọng nói càng nhỏ lắp bắp nói: “ Ngươi…ngươi nhanh lên, còn… còn phải ăn sáng.” Nói xong liền nhanh chóng chạy trốn mất dạng.

Hiên Nhi lạ lùng tự nhìn lại mình, trên người mặc áo ngủ, không có gì khác thường mà, sao có thể giống như thấy quỷ thế chứ? Nàng lập tức rời giường, làm vệ sinh thân thể sạch sẽ, lẩm bẩm một hồi rồi quay sang mặc quần áo.

4. Nam tử quái dị

Hiên Nhi đi xuống lầu, bắt gặp Tử Ly đang vùi đầu vào ăn sáng, bốn vị thị nữ vẫn quy củ đứng ở phía sau hắn, Hiên Nhi đi qua ngồi ở phía đối diện hắn, làm lễ chào hỏi bốn vị thị nữ kia: “ bốn vị tỷ tỷ, chào buổi sáng.” Bốn vị thị nữ cùng nhau gật đầu.

Tiểu nhị bưng bữa sáng tới, Hiên Nhi cũng bắt đầu ăn. Đột nhiên đang lúc ăn, truyền đến một tiếng hét kinh hãi: “ ha ha, cuối cùng ta cũng thành công rồi.” Chỉ thấy một nam tử tay cầm một chiếc bình chạy tới, hắn một đầu đầy tóc bạc, xõa dài trên vai, mặc chỉ duy nhất một chiếc áo choàng, Hiên Nhi suy nghĩ một chút liền liên tưởng đến một loài động vật –Tuyết Hồ.

Chờ đến khi thấy rõ khuôn mặt nam tử, nàng càng thêm khẳng định ý nghĩ này, xem kìa, ánh mắt phát sáng, tuy nhỏ nhưng có đôi khi thì sắc bén khi thì ôn hòa, nhìn không ra lại lịch dung mạo, hẳn là không già, so với sư thúc công tuổi chắc lớn hơn một chút, nhưng nếu so với sư phụ thì nhỏ hơn một chút.

Mọi người bên trong đại sảnh nhìn người nam tử quái dị này, tiểu nhị vẻ mặt kích động nói: “ Chủ tử, cuối cùng người cũng thành công sao?” Nam tử cười nói: “ Đương nhiên, bằng không ta sẽ ra đây sao?” Hiên Nhi nhìn hắn cẩn thận bảo vệ cái bình, lại hỏi: “ Bên trong cái bình ấy chứa gì vậy?”

Tử Ly ngẩng đầu, bắt gặp ngay tay của nam tử kia đang để ở bên cạnh Hiên Nhi, trong mắt tức giận lan tràn, nhưng lại không dám phát tác, chỉ nghe nam tử kia nói: “ Đây là ta lấy nước từ Tây Linh Thánh Hồ, hơn nữa là nước mùa xuân, nước sương mùa thu, đông tuyết ngưng tụ thành nước, còn có hoa đào mùa xuân, hạ hà, thu cúc, đông mai bốn loại, hơn nữa dựa theo độc môn phối chế rượu nhưỡng ra thành rượu ngon.” Nói xong bật nút cái bình, nhất thời mùi rượu bốn phía, làm cho người ta thẻm nhỏ dãi.

Hiên Nhi nghe hắn nói đến Tây Linh Thánh Hồ thì khẳng định hắn không phải là người bình thường, sư thúc công đã nói qua, có thể đi vào thánh hồ nhất định không phải là người bình thường, hơn nữa trang phục của hắn rất quái dị, liền chăm chú quan sát nam tử.

5. Lão nhân hiện thân

Tư Ly thấy Hiên Nhi nhìn không chuyển mắt về phía nam tử, ánh mắt không tự giác liền tối sầm xuống lại, thanh âm buồn bực hỏi: “ vậy rượi này của ngươi có tên là gì?” Nam tử kia vừa nghe, liền hô lên: “ Đúng rồi, ta còn chưa đặt tên cho nó, tên gì bây giờ?” Hiên Nhi bật thốt lên nói: “Cái này gọi là rượu Thánh Thủy Hoa, được không?”

“Rượu Thánh Thủy Hoa, đúng, vậy gọi là Thánh Thủy Hoa đi.” Nam tử vui sướng reo lên, nói xong còn kích động lôi kéo tay của Hiên Nhi: “ Tiểu cô nương, tên này thật đúng là hay.” Tử Ly thấy hắn cầm tay Hiên Nhi, tức giận quát lớn nói: “ Buông nàng ra.” Rồi lập tức liền một chưởng bổ tới.

Nam tử dễ dàng kéo Hiên Nhi né tránh, Tử Ly thấy hắn vẫn không buông tay, thân hình vừa động, lắc mình tiến tới bên cạnh nam tử, một tay lôi mạnh Hiên Nhi, một tay công kích gã kia. Gã ta cũng không chịu yếu thế, còn tiếp tục xuất chiêu.

Hiên Nhi bị bọn họ lôi kéo ở giữa, hai người đánh qua đánh lại, mà lại không có cách nào, thật sốt ruột.

Đột nhiên ở phía sau, vò rượu ở trên bàn bay lên trên không trung, xoay tròn vài vòng, sau đó liền hướng phía khác bay đi. Nam tử thấy thế, chỉ muốn hi vọng phân thân đuổi theo, Tử Ly cũng dừng tay.

Hiên Nhi thấy vò rượu sắp rơi xuống, kinh hãi hét lên: “ vò rượu rơi xuống mất!” Nam tử tóc trắng chậm chạp từng bước, chỉ thấy vò rượi đứng ở giữa đại sảnh không động đậy. Nam tử đang chuẩn bị chạy tới lấy, một thanh âm đột nhiên nói: “ Hiên Nhi, đã lâu không gặp, có nhớ ta không?” Hiên Nhi vừa nghe, đúng là âm thanh của sư thúc công, liền thấy liền thấy lão nhân gia ngài hiện thân.

*Tuyết Hồ: để mn dễ hình dung thì đây chính là chân dung nó đấy ạg =))
Bình Luận (0)
Comment