Editor: Tiểu Tuyết
Beta: QinLu
1. Tức giận
Hôm nay, Hiên Nhi lại để cho Tiểu Bạch đưa nàng đi du ngoạn Thánh Hồ, Hiên Nhi nghĩ tới hạt trân châu mà sư phụ cho, không phải nói có năng lực khống chế nước sao, liền lấy ra thử nghiệm một chút.
Hiên Nhi nhẹ niệm khẩu quyết, nhất thời, nước gợn phập phồng, theo ngón tay mà Hiên Nhi thay đổi, biến hóa thành vô số bọt nước, Hiên Nhi tập trung nước lại biến thành những cột nước cao, ở trên mặt hồ, thoạt nhìn giống như là Nhà Trắng của nước Mỹ, Hiên Nhi lại biến ra hình dáng của nó, cuối cùng lại biến thành một tòa cung điện bằng nước. Hiên Nhi đi xuyên qua cung điện, phát hiện bên trong đến một chút hơi lạnh cũng không có, thấy cung điện này lớn như vậy, Hiên Nhi nghĩ đến sau này khi nhàm chán, sẽ cùng với Tiểu Ly Tử tới nơi này chơi trốn tìm, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, nhưng lại không chú ý tới Tử Ly đã vài ngày cũng không xuất hiện.
Đêm đó, Hiên Nhi mang chuyện xảy ra hôm nay nói cho lão nhân, lão nhân bình tĩnh nói: “Đừng có ham chơi quá đấy, khắp nơi Thánh Hồ tràn đầy linh khí, lại có linh đan công hiệu phi phàm, sư phụ ngươi biết sẽ trách cứ ngươi đấy.”
Hiên Nhi bĩu môi nói: “Biết rồi.” Trong lòng lại không quá để ý.
Vài ngày sau rốt cục Hiên Nhi gặp được Tử Ly, vừa thấy hắn, lại hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Ta…” Tử Ly mình cũng không nhớ rõ đi làm gì, nhất thời trả lời không được.
Hiên Nhi thấy hắn không nói, nên không ép hỏi hắn nữa, sau lại lôi kéo tay Tử Ly đi ra ngoài, “Đi, theo ta đi chơi.”
Tử Ly thấy Hiên Nhi ngồi ở trên người Tiểu Bạch hỏi: “Con tiên hạc này làm sao ngươi có nó?”
Hiên Nhi thuận miệng đáp: “Đây là sư thúc công tặng quà sinh nhật cho ta, nói là cho ta cưỡi.” Sau đó liền kêu lên: “Tiểu Bạch, xuất phát.”
Tử Ly đành phải đuổi theo cho kịp nàng.
Hai người tới Thánh Hồ, Tử Ly thấy nơi này thay đổi thành bộ dáng khác, kinh ngạc nói: “Hiên Nhi, ngươi lại làm cái quỷ gì ở đây thế này, tại sao có thể biến thánh hồ thành cái dạng này, Thánh Hồ chính là thiên nhiên linh hồ, có công hiệu chữa bệnh, ngươi làm như vậy, rất không nên.”
Hiên Nhi thấy Tử Ly nói nàng như vậy, không nghĩ rằng những lời sư thúc công nói rất đúng, nhưng mà đối tượng từ sư phụ đổi thành Tiểu Ly Tử, điều này làm cho Hiên Nhi tức giận kêu to: “Ngươi không chơi với ta thì thôi, còn nói ta như vậy, ta không thèm để ý đến ngươi nữa.” Nói xong liền mang theo Tiểu Bạch rời đi.
Tử Ly thấy Hiên Nhi tức giận rời đi, cũng không đuổi theo, bởi vì hắn cảm thấy lần này Hiên Nhi làm không đúng, nhưng Hiên Nhi không để ý tới hắn, làm cho hắn vô cùng đau buồn.
Hiên Nhi vừa đi vừa mắng “Tiểu Ly Tử chết tiệt, Tiểu Ly Tử thối, ngươi không chơi cùng ta, ta một mình xuống núi đi chơi.”
2. Đấu võ mồm
Hiên Nhi thật sự mang theo Tiểu Bạch xuống núi, vốn định đến khách điếm Bằng Lai, nhưng nơi đó lại không có gì để chơi, ngẫm lại quyết định không đi. Giờ phút này, Hiên Nhi đang cùng Tiểu Bạch đi ở trong rừng cây, vừa nghĩ tới Tiểu Ly Tử trách cứ nàng, Hiên Nhi trong lòng càng tức “Cái gì chứ, ta cũng chỉ cảm thấy chơi rất vui thôi mà, lại không quá mức, hắn vì cái gì phải nói ta như vậy chứ, thiệt quá đáng.”Vừa nói một bên còn dùng chân đạp lên cỏ dại.
Tiểu Bạch nghe được Hiên Nhi nói như vậy, mắt trợn trắng, lại tới nữa, đã nói không dưới trăm lần rồi.
Hiên Nhi thấy Tiểu Bạch không nói lời nào, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, nổi giận nói: “Tiểu Bạch, sao mày không nói gì?”
Tiểu Bạch thấy nàng quay sang tức giận với mình, biết nàng muốn phát hỏa, đành phải há mồm nói: “Lần này chủ nhân làm thật sự có mức thái quá rồi, đưa hắn ra ngoài hồ thì cũng thôi, thế nhưng người lại muốn đánh chủ ý vào thánh hồ, bọn họ sao không nói chủ nhân được chứ, không tức giận cũng đã cho thấy họ rất thương người. Chủ nhân còn có thể tức giận sao, nếu như là tôi tôi còn không muốn nói câu gì với người đâu.” Tiểu Bạch càng nói càng hăng hái, đi theo Hiên Nhi mấy ngày này, nó nói chuyện ngữ khí càng ngày càng giống người.
Tiểu Bạch không chú ý tới sắc mặt Hiên Nhi, cho đến khi nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi mới biết được mình nói quá khiến nàng đang thực sự phát hỏa, đành vội vàng ngậm miệng lại.
“Nói đi, sao không nói nữa?” Hiên Nhi tức giận đến mức chỉ thiếu chưa phun lửa mà thôi.
Tiểu Bạch thấy nàng hai mắt bốc hỏa, trong lòng mắng thầm, sao mình lại chọc ngay lúc nàng đang tức chứ, bọn họ bình thường đều là dịu dàng hiền lành, nhưng khi tức giận thì….aizzz.( Tiểu tuyết: hehe*cười man rợ* mình cũng vậy)
Rốt cục, núi lửa cũng bùng nổ: “Tử Tiểu Bạch, ngay cả mày cũng nói tao như vậy, xem ra hôm nay tao không để cho màyngắm chút nhan sắc nữa, căn bản mày không xem tao là chủ nhân mày.”Hiên Nhi nói xong bắt lấy cổ Tiểu Bạch, bóp cổ Tiểu Bạch đến thở không được, má ơi, rất khủng bố.(Tiểu tuyết: như ta ta lập tức nhổ lông làm hạc nướng | Qin: tớ yêu động vật~)
3. Gặp chuyện bất bình
Đang lúc Hiên Nhi cùng với Tiểu Bạch ồn ào vật lộn nhau, đột nhiên nghe được có thanh âm của ai đó, Hiên Nhi vội vàng buông Tiểu Bạch ra, trốn đi nhìn xem là ai? Chợt nghe thấy một người nam nhân thô bạo lớn tiếng nói: “Tất cả thành thật cho ta, nếu còn tiếp tục không nghe lời, cẩn thận lão tử đây dùng roi thị đánh.”Nói xong chợt nghe âm thanh tiếng roi vút lên.
Hiên Nhi vừa trông, sợ ngây người, vài gã nam tử áp giải một đám nữ tử, tay của nữ tử đều bị dây thừng cột lấy, miệng còn nhét vải, vừa thấy gã đi đầu vung roi đánh, tất cả đều “Ô, ô, ô” Sợ tới mức khóc lóc.
Hiên Nhi chứng kiến cảnh này, cực kỳ tức giận “Thật sự là rất đáng giận, rõ là giữa ban ngày mà lại xảy ra sự việc như thế này, cũng không biết Mộc Thác Hạo Duyên thống trị quốc gia như thế nào nữa?”.
Hiên Nhi nhìn những nữ tử xinh đẹp, trong lòng không dễ chịu chút nào, nghĩ: “Không được, ta không thể trơ mắt đứng nhìn những cô gái đó bị người xấu đưa vào hố lửa được.”, dùng tay đẩy đẩy sang Tiểu Bạch bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bạch, mày trước trốn đi, tao đi theo bọn họ, xem bọn hắn muốn đưa người tới chỗ nào?”
Tiểu Bạch vừa mới được thả ra liền thở hổn hển, nghĩ đến Hiên Nhi vừa bóp cổ nó, lại nghe đến Hiên Nhi nói như vậy, lo lắng nói: “Chủ nhân không thể đi, ngộ nhỡ ngườii xảy ra chuyện gì thì làm sao, tôi lại giải thích thế nào với bọn họ chứ?”
Hiên Nhi sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nói: “Tao sẽ cẩn thận, những người đó đáng thương như vậy, nếu chúng ta không đi giúp họ, họ sẽ càng đáng thương hơn. Nếu mày thấy tao lâu không trở về, thì phải đi tìm Tiểu Ly Tử, nói cho hắn biết để hắn tới tìm tao.”
Tiểu Bạch thấy Hiên Nhi lúc này nói chuyện dịu dàng như vậy, biết lúc trước bởi vì tâm tình của nàng không tốt nên mới phát giận, hiện tại đã khôi phục bình thường, có thể gặp chuyện như thế này này, sao nó có thể cho nàng mạo hiểm được chứ? Liền ngăn trở nói: “Không được, quá nguy hiểm.”
Hiên Nhi thấy Tiểu Bạch không đồng ý, đẩy Tiểu Bạch ra, nhanh chóng biến thân, lẫn vào giữa đám nữ tử.
4. Thám hiểm
Đi theo bọn họ một đoạn đường, mới đi tới đường lớn, liền thấy nơi đó có một mái đình, rất nhiều xe ngựa đang đứng, gã đi đầu lôi tất cả mọi người lên xe, vừa vội vàng nhanh chóng rời đi.
Hiên Nhi ngồi chồm hổm ở trong xe ngựa, không biết bên ngoài làm sao, chỉ có thể nghe tiếng bánh xe lọc cọc.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, Hiên Nhi và những cô gái đó bị đuổi xuống xe ngựa, bị đưa vào sân sau, tên đầu lĩnh tất cả bảo bọn họ phải đứng vững, sau đó liền thấy các bà cô trung niên trang điểm lòe loẹt từ buồng trong đi ra với vẻ mặt dữ tợn, thân mình mập mạp, mỗi lần đi qua đều bày ra một khuôn mặt dữ tợn kiến mọi người đều run lên, Hiên Nhi nhìn mà kinh hãi.
Người nọ liếc nhìn qua một lượt tất cả bọn Hiên Nhi, có khi còn lấy tay ờ thắt lưng với cánh tay của một cô gái nào đó, xoa bóp thân mình họ, đối với những cô gái nào gật đầu thì đều bị mang đi, lắc đầu thì giữ lại.
Đến phiên Hiên Nhi, lão bà vừa thấy Hiên Nhi, ánh mắt trừng lớn đến dọa người, nàng kinh ngạc nhìn Hiên Nhi, càng nhìn càng thấy vừa lòng, làm cho Hiên Nhi thực nghi hoặc, nàng đây là đang làm gì?
Hiên Nhi cũng bị mang đi, những người được lựa chọn đều đi theo lão bà vào sân trước.
Đầu tiên Hiên Nhi chứng kiến mọi người phân phòng ở đã cảm thấy có chút quen mắt, nhất thời lại nghĩ không ra, chỉ thấy lão bà mở miệng nói: “Các ngươi biết nơi này là đâu không?”
Hiên Nhi và bọn họ cùng nhau lắc đầu.
Lão bà còn nói thêm: ‘Nơi này là Lệ Xuân viện.”
Một vài người vừa nghe đến bà ta nói như vậy, đều thay đổi sắc mặt, trong lòng bất an.
Chỉ thấy lão bà còn nói thêm: “Ta dùng tiền mua các ngươi về, huấn luyện các ngươi hầu hạ nam nhân, nếu không nghe lời còn tìm đến cái chết hay muốn chạy trốn, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.”
Mọi người vừa nghe thấy, đều sợ tới mức run lên.
Hiên Nhi nhìn bộ mặt vặn vẹo của tú bà, hiểu được, khó trách bà ta có vẻ mặt dữ tợn như vậy, người đầy sẹo lồi, thì ra là con gà mái già, cùng với công việc của bà ta thật đúng là quá hợp.
Hiên Nhi khẽ hắng giọng, mở miệng nói nói: “Việc này chúng tôi có nghe nói gì đâu?”
Tú bà vừa nghe đến âm thanh này, trong trẻo dễ nghe, cam đoan có thể làm cho nam nhân đều thần hồn điên đảo, đã biết lần này kiếm được mặt hàng tốt, bước lên phía trước lôi Hiên Nhi ra ngoài, lại nhìn xem, vừa lòng nói: ” Dáng người này, khuôn mặt này, còn có âm thanh này, đều thật đúng là quá tuyệt vời.”Tú bà vẻ mặt vừa lòng nhìn Hiên Nhi, giống như là nhìn một đống bạc, nhìn đến mức khiến cả người Hiên Nhi không được tự nhiên.
Bà ta hưng phấn kêu lên: “Người đâu, đưa những người này tới phòng quản sự.” Còn bản thân thì kéo Hiên Nhi lên lầu.
5. Nhặt được bảo bối
Bà ta đưa Hiên Nhi đến một căn phòng rất tráng lệ, nói với Hiên Nhi: “Trước tiên ngươi hãy tắm rửa thay quần áo đi đã, để cho ta ngắm một chút nào.” Nói xong lấy ra một bộ quần áo diễm lệ đặt trên bàn, còn mình thì đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Hiên Nhi vô cùng khinh bỉ nhìn bộ quần áo “màu sắc thô tục” kia. Nói xong nhẹ nhàng búng tay, một chiếc váy lụa màu lam nhạt đã mặc lên người, Hiên Nhi không vội, chậm rãi ngồi xuống chờ.
Tú bà đẩy cửa ra, thấy Hiên Nhi đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng lại thấy Hiên Nhi không hề mặc bộ quần áo mình đã chuẩn bị thì có chút tức giận, nhưng rồi lại thấy Hiên Nhi trông rực rỡ hẳn lên, quả thật đẹp như tiên, cái này chính là bắt được bảo bối nên vô cùng vui mừng.
Hiên nhi thấy bà ta đi vào, chậm rãi nói: “Ta đói bụng.”
Tú bà cũng không dám lãnh đạm, làm sao có thể dám đắc tội với thần tài chứ, vội vàng nói: “Ta đây đi chuẩn bị đồ ăn đã.” Nói xong liền chạy nhanh ra cửa.
Hiên nhi không khỏi có chút buồn cười, cái này thì có gì vui chứ?
Tú bà vừa mới chuẩn bị xuống lầu, liền thấy một vị nam tử áo hoa phe phẩy quạt đi về phía bà ta, vội cúi đầu, cung kính kêu lên: “Ông chủ.”
Nam tử “Ừ ” một tiếng, liền hỏi bà ta chuyện gì vội vả như vậy, tú bà liền đem tin tốt hôm nay nói cho nam tử.
Nam tử nghe xong xua tay, tú bà lập tức rời đi, còn hắn thì đi về phòng Hiên Nhi.Món hàng mới đến tốt như vậy, xuất chúng như vậy, hắn vô cùng chờ đợi xem sao.