Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 1

Ngày xuân, những cơn gió dịu nhẹ thổi qua, hàng dương liễu đứng bên bờ, những cánh hoa trắng mềm mại bay lả tả, mùi hương thoang thoảng thanh khiết làm cho người ta cơ hồ sẽ say mê trong gió, những giọt sương ngưng tụ trên cành cây, lúc này chính là mùa hoa lê.

“Thiếu gia, ngày mai có đi Thập Toàn Trang hay không?” Tiểu đồng mặc trang phục màu trắng ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu lên, hỏi một cách mong chờ.

“Muốn đi đánh chén?” Hoa lê trắng như tuyết rơi xuống đầy người, một thân thanh y, mái tóc đen mướt, dưới tàng cây hoa lê, nam nhân đùa nghịch những xác hoa trong tay, sau đó ném lên không trung rồi rơi xuống đất.

Tiểu đồng lập tức chuyền sang một chiếc khăn lụa, si ngốc nhìn đôi tay thật xinh đẹp đang lau đi bụi bậm mà căn bản không hề tồn tại, hắn thở dài, “Thiếu gia không thể lần nào cũng không đi, lúc này là Thập Toàn Trang, Thập Toàn Trang!”

Càng nói quả thật càng khẩn cấp.

“Thập Toàn Trang a….” Nam nhân vừa thở dài vừa mỉm cười, ném đi chiếc khăn lụa thuần bạch không một vết nhơ, bất chợt thản nhiên hỏi, “Còn thỉnh những ai?”

Tiểu đồng nghiêng đầu, cẩn thận nhớ lại, “Tả sử và hữu sử có nói với ta rất nhiều, nhưng không thể nhớ rõ, bất quá thiếu gia cứ ngẫm lại, Thập Toàn trang mời khách đương nhiên là muốn đãi tiệc khắp thiên hạ, ngoại trừ những người không được thỉnh, thì những ai nên thỉnh đều không thể thiếu. Tỷ như có Bắc gia, Doãn gia, Ngải gia…” (xin lỗi….ta nhớ đến em Ngải)

“Bắc Hải có Cực Điện, Doãn Khiếu Môn, Ngải Gia Bảo.” Sửa lại từng cái tên, nam nhân nhìn xuống bàn tay của mình, “Mang nước đến đây.”

Chỉ chốc lát sau, tiểu đồng đem một chậu nước đến, trong miệng tiếp tục nhắc tới, “Còn có Nam Lĩnh Thiên Thí Minh, Động Lạc Tịch Mộc phái, cái người mà thêu thùa cũng tới…ân là Lý đại nương…..Còn có……”

Đưa tay đặt vào nước, nam nhân không biết có đang nghe tiểu đồng nhắc đi nhắc lại hay không. Vào dịp mùa xuân, hoa rơi như tuyết, có vài cánh hoa bay vào trong nước, những tia nắng mặt trời phản chiếu cũng phiêu tán hương hoa lê, xem ra thực trong suốt. Hắn rửa tay xong, lại tiếp nhận chiếc khăn được chuyền sang từ bên cạnh, lau khô tay, ánh mắt nhìn ra phía xa, không hề lên tiếng.

Thập Toàn Trang mở tiệc chiêu đãi thiên hạ, thỉnh cả hắc bạch lưỡng đạo, chỉ duy nhất có một nơi mà tuyệt đối sẽ không thỉnh, là không người nào dám thỉnh.

Như vậy, người nọ sẽ không đi.

“Đem tượng Phật Di Lạc ra.” Đứng lên, phủi đi vài cánh hoa lê trắng như tuyết trên đầu vai, hắn thuận miệng phân phó.

Tiểu đồng kinh ngạc, hô lên một tiếng, “Thiếu gia, tượng Phật Di Lạc Huyết Bích đó…. Thập Toàn Trang đã đến cầu xin hơn chục lần nhưng ngươi vẫn không nói cho bọn họ biết tung tích, lần này tại sao lại đưa tặng như thế?”

Nam nhân xoay người, dường như bất đắc dĩ nhìn tiểu đồng, “Dự tiệc làm sao lại có đạo lý không mang theo lễ vật, chẳng phải là ngươi muốn đi hay sao?”

“Ta lập tức sai người đi lấy!” Tiểu đồng hớn hở xoay người muốn đi, rồi lại quay đầu thu thập khăn tay cùng tạp vật, cười híp mắt, cung kính hành lễ, “Không biết khi nào thì mới đến phiên thiếu gia thỉnh người ta uống rượu hỷ, lúc này lại có người đến cửa để hỏi….”

“Đi đi” Thiếu gia của hắn khoát tay một cách không kiên nhẫn, cắt ngang lời hắn, “Không chỉ đem tặng bức họa của thiếu nữ nhà người ta, mà ngay cả công tử thiếu niên cũng đưa đến, thật là hoang đường, mau lui xuống cho ta.”

“Thiếu gia–” Vẻ mặt của tiểu đồng đau khổ muốn khẩn cầu, lúc trước thiếu gia còn tươi cười nhìn hắn thì bây giờ bỗng nhiên trầm mặt, hơi thở thanh thoát thản nhiên bất chợt nặng nề, không cần người nam nhân này mở miệng nói thêm điều gì, tiểu đồng cũng biết là mình đã hơi nhiều lời.

Gió xuân dịu dàng, những cánh hoa lê trắng như tuyết bay lả tả trong gió, dưới bóng cây, thanh y nổi bật trên dáng người cao gầy, nam nhân khoanh tay mà đứng, không hề mở miệng. Tiểu đồng rời đi, từ xa xa nhìn thấy bóng dáng của hắn nhưng không dám nhiều lời.

Hắn biết, thiếu gia của hắn xem ra thật tao nhã nhưng một khi nóng giận cũng rất đáng sợ, có thể nói trong chốn giang hồ, không ai muốn đắc tội thiếu gia nhà hắn, hay nói cách khác, không ai dám đắc tội đến người đang chấp chưởng Thiên Cơ Các.

Thiên Cơ Các, Thập Toàn Trang, Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu, Vu Y Nhất Huyết Cốc.

Hai địa phương ở đầu và cuối đều làm cho người ta kiêng kị, chẳng qua thái độ của người trong giang hồ đối với hai nơi này rất khác biệt

Bất luận việc gì cứ đến Thiên Cơ, có bệnh thì đừng tìm Y.

Thiên Cơ Các có thể làm cho người ta táng gia bại sản mất đi tất cả, cũng có thể làm cho người ta chỉ trong một đêm có thể công thành danh toại, quyền lực ở nơi tay. Vu Y Cốc thì lại khác biệt, cần thầy y nhưng chưa hẳn đã được chữa bệnh. Sinh hay tử, hay rơi vào một kết cục không sống cũng không chết thì còn phải xem tâm tình của người ta.

Nghe nói Hách Cốc chủ gần đây lại thu nạp tân sủng, lúc này không biết có thể sống trong bao lâu. Đáng tiếc thiếu gia của hắn, ngoại trừ ngẫu nhiên triệu người thị tẩm thì dường như không có hứng thú đối với bất cứ người nào khác, mặc kệ là nam hay nữ, mặc kệ có dung mạo như thế nào, không biết đến bao giờ mới có người có thể làm bạn, không còn mỗi ngày cứ nhàm chán lấy những sự vụ như thế để giải quyết trong nháy mắt, quan sát những vấn đề ở trước mặt bốn năm lần,  đến mức giống như lạc vào cõi thần tiên rồi mới mở miệng để phân phó?

“Còn chưa đi?” Nam nhân mặc y phục màu xanh đứng dưới tàng cây như đứng trong mưa tuyết, cho dù cách thật xa nhưng vẫn có thể làm cho người ta nhìn không chớp mắt, mặc dù không thấy rõ bộ dáng nhưng có thể nhìn ra phong thái thanh nhã đến mức tận cùng, ôn hòa đến mức làm cho người muốn gần gũi thân cận. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)

Bị người nọ hỏi như thế thì tiểu đồng giật mình tỉnh ngộ, một lần nữa hắn lại ngây người nhìn thiếu gia, gõ gõ vào đầu của mình, hắn không thể không oánh trách vài câu, “Cũng là vì thiếu gia không tốt, đứng ở nơi đó làm cho người ta nhìn đến thất thần…..”

Lầm bầm than thở, lời nói dần dần tản đi theo gió, người nam nhân dường như không nghe thấy, tiểu đồng là một trong số ít người tùy thị bên cạnh nhưng cũng là người nói nhiều nhất.

Kỳ thật mỗi lần những gì tiểu đồng muốn nói đều giống như nhau, người khác nếu nhìn thấy cũng sẽ như thế, cho dù bất luận kẻ nào nhìn thấy người nam nhân đang đứng dưới tàng cây thì cũng sẽ nói ra hai từ.

Hoàn mỹ.

Không có ngoại lệ, bất luận là dùng ngôn ngữ nào thì cũng chỉ là hai chữ này. Thật giống như đem hết thảy những từ ngữ đẹp nhất đặt lên người của hắn, cho dù là như thế cũng không quá đáng. Người ta nói Thập Toàn Trang yêu cầu ‘thập toàn’, cái gì cũng muốn thập toàn thập mỹ, nhưng bọn hắn cầu được những vật hoàn mỹ ở trên thế gian này, nhưng lại cầu không được người hoàn mỹ ở trước mắt.

Ai dám đem Thiên Cơ Các Đàn Y công tử để so sánh với đồ vật. Cho dù có bất cứ thứ gì tốt đẹp cũng không thể sánh bằng một câu nói cười, một cái ánh mắt của hắn. Giống như từ ‘hoàn mỹ’ là vì người nam nhân này mà sinh ra.

Đương nhiên quan điểm nhìn người của mỗi người cũng không hoàn toàn giống nhau, có người không cho cách nói này là đúng. Ai có thể nói trên đời thực sự có người hoàn mỹ? Đàn Y công tử không hề có thi ca thiên phú, cũng không hành hiệp trượng nghĩa, Thiên Cơ Các bề ngoài là thu thập tình báo ở khắp nơi rồi xuất ra tin tức, thay mặt mọi người giải quyết các vấn đề, nhưng có ai biết bọn họ làm gì ở sau lưng?

Một điều quan trọng hơn, Đàn Y công tử còn có tật xấu cá biệt, hảo khiết. (hảo khiết= thích sạch sẽ, ở sạch)

Người khác không thể gần thân, hắn cũng không đến gần người khác, như vậy chẳng phải là một khuyết điểm hay sao? Có người nói hắn quá mức kiêu ngạo, địa vị hiển hách, dung mạo bất phàm, muốn thứ gì liền có thứ đó, nên rất khinh thường người trong thiên hạ. Cũng có người nói rằng hắn là người khiêm tốn, bất luận nam hay nữ cũng không giao thiệp tình cảm, tựa như hoa sen cô độc đứng thẳng một mình trong hồ nước xanh ngát.

Thanh liên có phật tính, còn Đàn Y công tử có cái gì? Chẳng phải nên là yêu tính hay sao? Chỉ vì trên đời từng có lời đồn đãi nói rằng mẹ của hắn căn bản không phải nữ tử tầm thường, mà là yêu hồ sơn dã. (thanh liên = sen xanh)

Hiện giờ không biết người nam nhân này giống phật hơn hay là càng giống yêu. Hắn chậm rãi từ dười tàng cây đi ra, những cánh hoa lê trắng như tuyết rơi xuống đầy người, hắn nhìn về phía trước, suy nghĩ đến yến tiệc ngày mai, bất tri bất giác cau mày.

“Các chủ, ngày mai có muốn chuẩn bị người hay không?” Bỗng nhiên xuất hiện một bóng người đứng ở cách hắn không xa cũng không gần, hiển nhiên biết rõ hắn không thích người khác kề cận.

Người được xưng là Đàn Y công tử – Các chủ của Thiên Cơ Các xua tay, “Không cần, chỉ là yến tiệc, không nên dẫn theo nhiều người đi như vậy.”

Bây giờ nói ra những lời này thì đến ngày hôm sau hắn liền hối hận, sự tình chưa hẳn đã như hắn suy nghĩ, bản thân của hắn nên biết rõ, một khi hắn ra khỏi Thiên Cơ Các thì phải hảo hảo chuẩn bị nghênh đón điều bất trắc.
Bình Luận (0)
Comment