Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 11

iểu Trúc không hỏi lại, cẩn thận cầm lược chải tóc rồi cột lên, trong đầu vẫn tiếp tục miên man suy nghĩ, thiếu gia ở lại không phải vì Huyết Ma Y, vậy thì Huyết Ma Y ở lại có thể là vì thiếu gia hay không? Một người lạnh lùng như vậy, đối với người khác cũng không thèm liếc mắt một cái, nhưng chỉ duy nhất khi nhìn thiếu gia thì ánh mắt thực cổ quái, vẫn lạnh như băng nhưng lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Hắn cũng không quên thời điểm giải độc, bàn tay của Hách Cửu Tiêu sờ tới sờ lui trên người của thiếu gia, ai biết lúc ấy tâm tư của Hách Cửu Tiêu như thế nào. Cột xong tóc, tiểu Trúc nhìn vào Hách Thiên Thần trong gương, “Thiếu gia, khi nào thì chúng ta trở về?”

“Muốn tới là ngươi mà lúc này vội vàng trở về cũng là ngươi.” Hắn lắc đầu thở dài, không biết tiểu Trúc đang lo lắng cái gì, “Ở đây không tốt hay sao?”

“Tốt, mà cũng không tốt. Trong gia trang có rất nhiều thứ kỳ quái đáng xem, nhưng thiếu gia lại bị trúng độc. Còn có Huyết Ma Y, lúc trước ta có nghe mọi người trong các bảo rằng vị Hách Cốc chủ này rất ít khi xuất môn, lúc này không biết vì lý do gì lại đi đến đây, chẳng phải rõ ràng là có vấn đề hay sao? Còn có, cái người hạ độc bị móc sống quả tim, ta tuy rằng không sợ nhưng thiếu gia ghét nhất những nơi có dính máu người, thật không hiểu lúc ấy thiếu gia làm sao mà nhịn được.”

Hắn làm sao có thể nhịn được? Hắn căn bản không có nhịn, hắn hoàn toàn đã quên mất, hắn không muốn đi chạm vào những thứ ở ngoài thân, không thích đứng ở nơi phân tranh, mà lúc ấy thân đã bị trúng kịch độc lại ngoài ý muốn nhìn thấy người mà hắn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy, trong lúc nhất thời bị phân tâm.

Nhìn vào gương đồng, nhìn thấy chính mình, Hách Thiên Thần dường như lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng kia. Nếu có người biết, cẩn thận phân biệt thì có thể phát hiện đôi mắt của hắn và của Hách Cửu Tiêu rất giống nhau, bất đồng chính là ánh mắt.

“Người nọ sau đó như thế nào?” Đưa lưng về phía tiểu Trúc, Hách Thiên Thần thu hồi ánh mắt đánh giá, bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.

Tiểu Trúc ngây cả người, sau một lúc mới hiểu được thiếu gia đang hỏi chính là người hạ độc, “Bị Huyết Ma Y móc tim, đương nhiên đã chết, sau đó Tần Trang chủ đã sai người đem thi thể đi xử lý. Thiếu gia vì sao lại hỏi thăm người này?”

Từ khi nhìn thấy Hách Cửu Tiêu xuất thủ, tiểu Trúc mỗi lần nhắc tới đều không còn xưng là Hách Cốc chủ, mà cũng giống như những người khác đều gọi là Huyết Ma Y. Hách Thiên Thần tựa hồ hiểu được nguyên nhân trong đó, so với Hách cốc từng hiển hách một thời thì thanh danh của Huyết Ma Y càng ngày càng lớn, nghĩ như vậy, hắn chậm rãi nói, “Chỉ là hỏi một chút.”

“Người đã chết cũng đã chết rồi, thiếu gia cần gì phải quản hắn sau đó như thế nào, hiện tại nghĩ đến bộ dáng của hắn mà ta cảm thấy toàn thân chẳng thoái mái chút nào.” Tiểu Trúc rùng mình một cái, hắn còn nhớ rõ tướng mạo và ánh mắt của quái nhân.

Hách Thiên Thần lại không có cảm giác giống như tiểu Trúc, hắn chậm rãi nói, “Hắn từ nhỏ khác với mọi người, nhất định đã bị người khác dùng ánh mắt kỳ thị và những lời độc ác dành cho hắn, vì thế mà tự ti tự hận, thời gian lâu dài khó tránh khỏi thù hằn cũng như không cam tâm. Nhiều năm trôi qua mới có thể tích tụ nhiều oán hận ác niệm đến như vậy……Hắn nghĩ rằng mọi người đều không thể chịu nổi khi nhìn hắn, mặc dù có người tốt với hắn, nhưng hắn cũng không tin người nọ là thật sự tốt, mà nếu có người chỉ cần có một chút thờ ơ với hắn thì hắn liền nghĩ rằng là vì diện mạo cổ quái của hắn, cho nên mới trở thành một người như ngày hôm nay. Tất cả tâm niệm đều là hận là oán, vì thế mới làm ra chuyện như vậy.”

Nhìn xuống bàn tay của mình, hắn chậm rãi nói, ngữ thanh thản nhiên phiêu tán ở trong phòng, không thương hại cũng không có bất luận cảm xúc gì khác, xem ra cũng không phải muốn tiểu Trúc thay đổi suy nghĩ, nhưng tiểu Trúc nghe hắn nói như vậy thì lại dần dần cảm thấy áy náy, “Hóa ra ta và những người đó giống nhau…..”

Tiểu Trúc còn nhỏ, mới hơn mười tuổi nhưng đã quen với chuyện giang hồ, chẳng qua hắn chỉ xem như đang được nghe kể chuyện xưa, nhìn thấy quái nhân bị móc tim cũng chỉ cho rằng giống như đang xem diễn, hắn không có cảm giác chân thật như vậy, lại càng không có thiên hướng suy nghĩ sâu sắc, lúc này nghe được lời nói của Hách Thiên Thần, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn, tựa như thiếu gia cũng đã từng trải qua sự thống khổ và cảm thụ được nỗi đau giống như vậy.

Nhưng thiếu gia rõ ràng luôn luôn ở trong Thiên Cơ các, nghe nói lão Các chủ tiền nhiệm đối với thiếu gia rất rốt. Tiểu Trúc không rõ, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, hắn bỗng nhiên hiểu được quái nhân kia cũng không phải sinh ra đã là xấu xa, “Nói như vậy là những người khác đã sai, không nên trông mặt mà bắt hình dong, nếu không phải như vậy thì hắn sẽ không làm ra chuyện này, muốn hại chết nhiều người như thế.”

“Người khác không có sai, bọn họ chỉ là sợ những người khác biệt so với bọn họ, không thích có người sinh ra đã cổ quái, việc cư xử hay chán ghét một vật nào đó là quyền của bọn họ.” Hách Thiên Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lời này nghe ra cũng rất có lý, tiểu Trúc lại nghi hoặc, “Vậy….chẳng lẻ là quái nhân đã sai, là vì từ nhỏ hắn đã khác biệt so với mọi người….”

“Hắn cũng không sai.” Từ nhỏ được sinh ra như thế nào thì làm sao có thể tự mình quyết định…..

Ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, giờ khắc này lời nói của Hách Thiên Thần vừa thật nhạt mà cũng vừa thật nhẹ, giống như cả người sẽ bay đi theo gió, tiểu Trúc ở sau lưng Hách Thiên Thần, hắn cảm thấy hết sức khó hiểu, hắn không biết vì sao thiếu gia xuất môn lần này dường như đặc biệt có nhiều xúc động, ắt hẳn không phải là vì Các lão ba lần bốn lượt muốn thiếu gia thú thê, thiếu gia lại thấy người khác thành thân gặp chuyện không may nên mới như vậy? Bằng không, chẳng lẽ là vì Huyết Ma Y? (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)

Huyết Ma Y?! Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn gương, trong phòng không biết từ khi nào đã có thêm một người, cẩm y tóc đen, khuôn mặt tuấn mỹ tà dị không giống người thật, cho dù tràn đầy yêu sắc nhưng vẫn không lấn áp được hơi thở lạnh lùng giá rét, cứ đứng như vậy ở phía sau bọn hắn, xem ra đã ở đó được một lúc.

Hách Thiên Thần vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng miên man suy nghĩ nên không lưu ý có người tiến vào, nghe được tiếng hít hơi của tiểu Trúc, hắn quay đầu lại thì liền nhìn thấy Hách Cửu Tiêu, từ trên mặt của Hách Cửu Tiêu nhìn không ra có bất cứ biểu tình gì khác, đứng nơi đó không biết đã bao lâu, nghe được bao nhiêu lời nói của hắn.

“Hách Cốc chủ có việc?” Để cho tiểu Trúc đi pha trà, hắn đứng dậy đón tiếp.

“Ta đến xem ngươi.” Không biết có được tính là một lời nói quan tâm hay không, thần sắc trên mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn chưa hề thay đổi, tựa như đang nói về thời tiết của ngày hôm nay.

“Ta tốt lắm.” Hách Thiên Thần vừa cười khẽ vừa trả lời, rồi sau đó tiếp tục mở miệng, “Nghe nói muốn thấy một biểu tình khác của Huyết Ma Y, trừ phi là muốn chết. Người ta nói nụ cười của Huyết Ma Y như âm ty địa phủ gọi hồn, người nhìn thấy nụ cười của hắn thì nhất định sẽ chết.” Không biết có phải là vì hắn muốn giết người nên mới mỉm cười, hay là bởi vì có người nhìn thấy hắn cười nên mới bị giết.

Hách Cửu Tiêu ngồi xuống, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, hắn không hề có phản ứng thoái thác. Người khác muốn nói như thế nào thì tựa hồ hắn cũng không để ý.

Mới vừa rồi hắn nghe thấy Hách Thiên Thần nói những lời đó, về Độc Nhân Tâm, về người đã chết, biết Đàn Y công tử là Hách Thiên Thần, lúc trước hắn cũng chỉ biết Đàn Y công tử hảo khiết, nhưng bây giờ, ở trên đời này không còn ai có thể so với hắn biết rõ nguyên nhân hảo khiết của Hách Thiên Thần.

Tiểu Trúc đi vào, trà đã được pha xong xuôi, đưa cho Hách Thiên Thần là ly trà mà hắn tự mình mang đến, đưa cho Hách Cửu Tiêu lại là ly trà bằng gốm màu tím do Tần Chiến chuẩn bị, nhìn thoáng qua hai người ngồi đối diện, tiểu Trúc lại đi gom lấy y phục đã được giặt sạch, chuẩn bị trả lại cho Hách Cửu Tiêu.

“Lui xuống.” Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên mở miệng, không nhìn bộ trang phục trong tay của tiểu Trúc, thái độ nghiễm nhiên như là chủ nhân ở nơi đây, tựa hồ những lời hắn nói thì nhất định phải tuân theo, không thể trái nghịch.

Hách Thiên Thần nhìn hắn một cái rồi gật đầu đối với tiểu Trúc. Mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng tiểu đồng mặc bạch y cũng chỉ có thể lui xuống.

Hai người ngồi đối diện, không nói một lời, lặng yên bất động, trong sự tĩnh mịch thật dài thật lâu, giống như huynh đệ hai người bọn họ chưa từng phân ly cách biệt. Nhìn thấy người trước mặt, bọn họ đều nhớ đến quá khứ, nhớ đến thời thơ ấu, có khi cũng không phải dễ dàng quên như vậy, hơn nữa, ký ức đó cũng không giống như người bình thường, tràn ngập những dấu ấn khắc sâu khó có thể phai mờ.

“Nhìn thấy ngươi còn sống, ta thật cao hứng.” Người mở lời là Hách Cửu Tiêu, hắn nói ra câu này nhưng vô luận như thế nào cũng không thể nhìn thấy biểu tình cao hứng ở trên mặt, không thể tìm được thần sắc vui mừng, đôi mắt yêu tà quỷ dị dường như vẫn nhìn Hách Thiên Thần chăm chú, đáy mắt vẫn là hàn ý, nhưng như tiểu Trúc đã từng nói, cái loại hàn ý này lại khác biệt so với mọi người, Hách Thiên Thần nhìn thấy huyết ở trong đó.

Dưới đôi mắt lạnh lùng như đóng băng, kỳ thật tất cả bốc lên đều là khát máu, cũng giống như cha của bọn hắn, “Ta cũng nghĩ rằng ta vốn đã chết.”

Thản nhiên đáp, người nói ra câu này vẫn không thay đổi sắc mặt, không còn cảm xúc phập phồng như lần đầu tiên nghe được Hách Cửu Tiêu gọi hắn là Thiên Thần, cũng giống như một hồ nước, sau khi gợn sóng nổi lên thì lại trở về với yên tĩnh, khôi phục yên tĩnh thì hắn vẫn là Đàn Y công tử của Thiên Cơ các, gặp bất cứ chuyện gì cũng bình thản, như vân như nguyệt, làm cho người ta sờ không được mà nhìn cũng không thấy tâm tư thật sự của hắn.

Hách Cửu Tiêu im lặng, mười tám năm trời, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để một hài tử trưởng thành. Thiên Thần trưởng thành, hắn cũng vậy, nhưng từ đó cho đến nay huynh đệ bọn họ vẫn chưa đi tìm đối phương. Hắn nhìn theo ánh mắt của Hách Thiên Thần ra ngoài cửa sổ, đôi mắt yêu tà như đóng băng, dưới ánh mặt trời lại nhợt nhạt hơn so với thường nhân, chỉ còn sự lạnh lùng lấp lánh trong đó, “Ngươi tránh ta là vì còn nhớ rõ chuyện năm xưa, lúc ấy ngươi năm tuổi, chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ.”

Hách Thiên Thần bỗng nhiên quay đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ta đã quên.” Nếu không quên thì làm sao hắn lại trở thành Đàn Y, làm sao có thể ở lại Thiên Cơ các.

“Nếu ngươi đã quên thì sẽ không luống cuống khi ta gọi ngươi, lúc trước cũng sẽ không cố ý tránh né những nơi có thể gặp ta, Các chủ Thiên Cơ các muốn tìm một người không hề khó, muốn đi Hách cốc cũng không phải là một vấn đề nan giải.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng lên tiếng, lời nói không hề có ý chỉ trích, hoặc là có bất cứ hàm nghĩa gì khác, chỉ đơn giản là trần thuật.

Hách Thiên Thần cười chế nhạo, “Ta đi Hách cốc làm cái gì, từ năm đó bị người cha thân sinh sai người ôm đi, ta đã không còn là Hách Thiên Thần, hắn muốn ta chết, ta lại không chết, ta chỉ có thể trở thành Đàn Y, đó là một danh xưng mà không phải đích danh, ngươi có hiểu hay không?”

Hách Cửu Tiêu không hiểu, hắn không có hứng thú đối với rất nhiều việc, đương nhiên càng không đi tìm hiểu chuyện bên trong Thiên Cơ các, hắn cũng không biết ‘Đàn Y’ còn có ý nghĩa nào nữa hay không, hắn nhìn đệ đệ của hắn rồi nhíu mày, “Đàn Y thì sao, Thiên Thần thì thế nào, ngươi còn sống, như vậy vẫn chưa đủ hay sao?”

Có lẽ đối với vị huynh trưởng này của hắn mà nói, việc còn sống quả thật đã quá đủ, Hách cốc chính là một nơi như vậy, chỉ cần còn sống là đã quá đủ, Hách Thiên Thần thở hắt ra, “Đúng vậy, ta còn sống, một tên yêu nghiệt vốn nên bị giết chết, lúc này còn sống, ta rất may mắn có phải không? Nếu hắn chưa chết thì sẽ tiếp tục muốn giết ta.” Hắn nói đến ‘Hắn’ chính là phụ thân của bọn họ.

Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Cái gì yêu nghiệt, đó là hắn…..”

“Hắn chết vì bệnh, ngươi không hề cứu hắn?” Hách Thiên Thần cắt ngang lời nói của Hách Cửu Tiêu.

Hách Cửu Tiêu im lặng không trả lời.

“Ngươi không hề cứu hắn.” Lúc này là Hách Thiên Thần thực sự khẳng định.

Hắn không biết lúc mình nói ra những lời này thì Hách Cửu Tiêu có mỉm cười hay không, chỉ thấy ý cười xẹt qua đáy mắt, âm u giống như một giọt máu đập vào vành mắt, tản ra những gợn sóng lăn tăn màu đỏ tươi.
Bình Luận (0)
Comment