Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 163

Lý Miên Ca thụt lui vài bước thì mới dừng lại, sau khi đứng thẳng liền nâng lên khuôn mặt thanh tú, thần sắc kinh ngạc chậm rãi lui ra, “Hách Thiên Thần, chúng ta lại gặp nhau, lúc này là Hách Cửu Tiêu nhìn ra thân phận của ta?”

Hắn không hề bối rối, vẻ mặt vẫn nho nhã yếu đuối nhưng lại biểu lộ vài phần quật cường, khi mỉm cười là lúc làm tan đi sương mù trong không khí, chẳng qua bây giờ không phải là ban ngày, vô luận hắn cười như thế nào thì bóng đêm vẫn thâm trầm như trước, gió lạnh vẫn giá rét như cũ.

Lý Miên Ca không còn là Lý Miên Ca ngày xưa, trên người của hắn mang theo hơi thở âm u lạnh lẽo, mặt nạ bị vạch ra, các môn phái xôn xao một trận.

“Ngươi là người nào?”

“Che giấu tung tích, chẳng lẽ là gian tế dị tộc?”

“Cao Hoài Nam đâu? Ngươi giả trang thành hắn, còn hắn ở nơi nào?” Chưởng môn phái Hoa Thương nhìn thấy đại đệ tử của mình trong nháy mắt liền biến thành người khác, vội vàng thất thanh chất vấn, hắn đã trục xuất Cao Hoài Nam khỏi sư môn, nhưng dù sao cũng từng là người của hắn, nếu có chuyện gì xảy ra thì vẫn có quan hệ đến hắn.

“Ngươi giết hắn?” Hách Thiên Thần nhìn chăm chú tấm mặt nạ da người trên đất, mới vừa rồi Hách Cửu Tiêu ghé vào tai hắn nói nhỏ chính là chuyện này.

Hách Cửu Tiêu là thầy y, đối với thân thể của người thì chỉ trong một cái liếc mắt liền có thể nhận ra thật giả, Cao Hoài Nam sắc mặt bụi bại, nhìn như là bị thương, nhưng dưới ánh lửa lại nổi lên tử khí, không giống như bị thương mà là có nguyên nhân khác.

Một người sống làm sao lại lộ ra khuôn mặt giống như người chết? Lý do chỉ có một. Hách Thiên Thần nghe xong lời nói của Hách Cửu Tiêu thì lập tức không hề do dự mà xuất thủ, quả nhiên bóc ra mặt nạ da người ở bên ngoài.

“Các ngươi dường như không hề kinh ngạc.” Lý Miên Ca không trả lời mà chỉ cười khẽ nói tiếp, “Các ngươi thấy ta chưa chết có phải cảm thấy đáng tiếc hay không, nếu lúc trước ngươi giết ta thì sẽ không có ngày hôm nay!”

Hắn đang cười, nhưng trong mắt không có ý cười, chỉ có phẫn nộ và căm hận. Hách Thiên Thần lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt của Lý Miên Ca, “Chính là ánh mắt của ngươi, chính ánh mắt của ngươi làm ta hoài nghi khi ngươi giả trang thành Cao Hoài Nam.”

Lý Miên Ca chết trong trận đại hỏa, thi thể hoàn toàn biến dạng, Hách Thiên Thần cũng từng hoài nghi là hắn chưa chết mà chỉ thông đồng với đám Các lão, hắn sai người đi thăm dò, kỳ quái chính là không tìm thấy manh mối. Lý Miên Ca giống như tiêu thất hoàn toàn khỏi thế gian, nay lại đột nhiên xuất hiện.

“Ta còn nghĩ rằng ta có thể lừa được ngươi.” Trái lại Lý Miên Ca không cảm thấy ảo não, hắn quay lại, rồi nhặt lên tấm mặt nạ da người, sau đó hướng đến các môn phái mà hành lễ, “Chư vị tiền bối, tại hạ Lý Miên Ca.” Hắn giơ lên mặt nạ trong tay rồi thở dài, “Cao Hoài Nam đã chết, hắn cắt cổ tự sát, để lại di thư bảo rằng mình không còn mặt mũi để sống trên đời.”

Lý Miên Ca lấy ra một lá thư từ trong ngực rồi đưa cho chưởng môn phái Hoa Thương, “Hắn nói hắn thực có lỗi với thê nhi, thực có lỗi với chưởng môn ngài, làm ra chuyện không bằng cầm thú, hắn chỉ có thể lấy cái chết….”

Trong tiếng lửa tí tách, lời nói của Lý Miên Ca chứa đựng vô hạn thương tiếc, sau đó dần dần nâng lên hận ý rồi cao giọng nói, “Hắn nguyện ý để ta dùng thân phận của hắn, hắn muốn ta thay hắn cùng nhau báo thù! Hắn là bị Hách Thiên Thần bức tử, cũng giống như ca ca Lý Tiêu của ta!”

“Lý Tiêu? Trưởng tử của Lạc Anh Kiếm Lý Cửu Xương? Vậy ngươi là…” Thảm án ở Minh Nguyệt Sơn Trang, không người nào trên giang hồ mà lại không biết, cái tên Lý Tiêu càng không hề xa lạ.

“Nguyên lai Lý Cửu Xương còn có một người con.” Chưởng môn của phái Hoa Thương nghe nói Cao Hoài Nam đã chết, thì một nửa là thương tiếc, một nửa là an tâm, hắn cũng không muốn xảy ra sự tình như vậy, đáng tiếc Cao Hoài Nam đã chết, hắn đã tiêu phí rất nhiều tâm huyết cho tên đệ tử này.

Lý Miên Ca đã sớm chờ đợi thời cơ, hắn muốn nói ra hết thảy, “Lúc trước ta muốn báo thù, kết quả là bị Hách Thiên Thần làm hại, rồi sau đó ta nấp vào chỗ tối, tiếp tục điều tra quan hệ của hai huynh đệ bọn họ. Hách Cửu Tiêu sát hại hơn một trăm mạng người ở Hách Cốc là sự thật, Hách Thiên Thần có quan hệ bất chính với ca ca của mình cũng là sự thật. Hai người bọn họ quả thật làm ra chuyện vô liêm sỉ!”

Tiếng gió gào thét, ánh lửa chớp động, các môn phái đều xì xầm bàn tán. Không ai lại không nhớ thảm án Minh Nguyệt Sơn Trang lúc trước là vì sao mà xảy ra, nhưng không ai nghĩ đến người điều tra chuyện này là Đàn Y công tử lại cũng tự mình làm ra chuyện bất chính với một nam nhân khác, thậm chí là còn kinh khủng hơn.

“Đàn Y công tử, ngươi còn xứng với danh hiệu này hay sao?”

“Ca ca hạ độc, đệ đệ tiết lộ bí mật, các ngươi đến tột cùng có âm mưu gì?”

“Bị người ta nói loạn luân, các ngươi có thể giải thích hay không?”

Trong mắt mọi người chỉ có hèn mọn, khinh miệt, kinh ngạc, cũng có những kẻ mong chờ xem kịch vui. Bọn họ là những người đã khom lưng tiến vào Thiên Cơ Các, khi cầu người là lúc tôn sùng, còn nay vẻ mặt lại trở nên khinh bỉ. Hách Thiên Thần chậm rãi quan sát, thần sắc vẫn thản nhiên điềm tĩnh, không ai nhìn thấu cảm thụ trong lòng của hắn lúc này là như thế nào.

Thanh y phất phơ, bám đầy huyết sắc, dưới gió đêm, hắn vẫn bình tĩnh nhìn những người đối diện, có tăng nhân có đạo sĩ, có nam có nữ, mỗi người với biểu tình khác nhau.

Thiên Cơ Các như một thanh kiếm hai lưỡi, đứng ở thế cân bằng, chế ngự các phái, cũng đem chính mình đặt vào hiểm cảnh, khi thịnh vượng thì tôn thờ như thần, khi địa vị dao động thì mọi người ra sức đạp đổ, không ai bận tâm nghĩ đến chuyện lúc trước.

Hách Cửu Tiêu từng nghe hắn nói, cũng biết Hách Thiên Thần lúc trước đã sớm thấy rõ hết thảy, chẳng qua, biết và thấy vẫn có rất nhiều bất đồng…..Nếu chưa bao giờ mong đợi thì sẽ không có thất vọng, nhưng Hách Thiên Thần vẫn là con người, cho dù nhìn nhiều, biết nhiều, chỉ cần là người thì làm sao tâm tư có thể như sông như suối, thật sự vô tri vô giác, vô hỉ vô giận, nhìn thấu tất cả?

“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu choàng qua vai hắn, chậm rãi siết chặt, lạnh lùng nói, “Ngươi có ta là đủ rồi, không cần bận tâm đến những người đó.”

Lời nói của Hách Cửu Tiêu vẫn cuồng ngạo như thế, chẳng lẽ hắn xem những người khác ở trên đời này đều không tồn tại?

Hách Thiên Thần bật cười, nhưng không phản bác, đôi mắt khẽ khép lại, khi mở ra là lúc tựa như những người ở trước mặt không có gì nguy hiểm, tựa như chỉ đang xử lý phiền phức của người khác, chắp tay đứng trước mặt mọi người, trầm giọng chậm rãi nói, “Hôm nay chư vị muốn chấm dứt như thế nào?”

Không nghĩ đến lúc này mà hắn vẫn còn có thể ung dung bình tĩnh như vậy, Lý Miên Ca cười lạnh, “Hách Thiên Thần, ngươi bức tử ca ca của ta, lại bức tử Cao Hoài Nam, tự mình cùng Hách Cửu Tiêu có quan hệ bất chính, còn hỏi chúng ta muốn chấm dứt như thế nào? Chính ngươi nên biết phải tự kết thúc ra sao!”

“Ngươi muốn ta tự sát?” Biểu tình của Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên, tựa như đối đãi với một trò cười không nặng không nhẹ, “Lý Miên Ca, ngươi xui bẩy các phái nhằm vào chúng ta, hết thảy đều là do ngươi, Thiên Cơ Các để lộ bí mật cũng là ngươi gây nên! Ngươi cấu kết nội gian, trộm lấy giấy viết của Thiên Cơ Các, tiết lộ các bí mật trong Các, lại giả dạng người khác, cố ý khơi mào hỗn loạn, bản thân có mưu đồ phá hoại toàn bộ võ lâm, vậy ngươi phải công đạo như thế nào?”

Lời nói có lý, ngữ thanh mạnh mẽ, sự thản nhiên của Hách Thiên Thần làm cho lòng người dao động, Lý Miên Ca rốt cục có mục đích gì? Những lời của hắn có bao nhiêu phần là thật, mọi người bắt đầu nghi vấn.

Dưới ánh lửa, phong thái thanh nhã lạnh nhạt của Hách Thiên Thần làm cho người ta không thể tưởng tượng được hắn sẽ là loại người như thế, sẽ cùng ca ca của mình có quan hệ ám muội, mặc dù việc đã đến nước này nhưng thanh danh của Các chủ Thiên Cơ Các Đàn Y công tử vẫn còn ảnh hưởng đến giang hồ, lập tức có người tỏ vẻ hoài nghi đối với lời nói của Lý Miên Ca, “Mọi người có nên….hỏi rõ một chút rồi hẳn nói sau?”

“Lời này là đích xác! Phàm là chuyện gì cũng phải có chứng cứ, nếu vu khống, hiểu lầm thì sẽ là tổn thất của võ lâm!” Mộc Thương Nhai bắt đúng thời cơ, muốn giải vây cho hai người bọn họ.

Già Diệp đại sư niệm phật hiệu a di đà, “Nơi đây đã chết quá nhiều người, đừng nên tạo thêm nhiều vong hồn nữa”

Mùi máu tươi vẫn chưa tán, xung quanh lấp đầy thi thể, nghe thấy những lời của Già Diệp đại sư, trong lòng của mọi người cũng trở nên trầm trọng, đồng thời cũng không có người dám xuất thủ trước, ngay cả hy vọng đoạt được thần dược trị thương của Hách Cốc, và vô số bí mật bảo tàng của Thiên Cơ Các, nhưng thời cơ vẫn chưa đến, lúc này không ai muốn là người đầu tiên tổn hại thực lực của chính mình

Lý Miên Ca nhìn thấy mình xúi giục bất thành, cũng không tức giận mà chỉ đột nhiên hỏi, “Hách Thiên Thần, ngươi có biết ta đã đi nơi nào, ta còn biết chuyện gì của các ngươi hay không?”

Bị Lý Miên Ca dùng vẻ mặt và giọng điệu như vậy để hỏi ra những lời này, Hách Thiên Thần bỗng nhiên cảm thấy có điềm xấu, Hách Cửu Tiêu thì lại suy nghĩ trong lòng, âm thầm kiểm tra nội lực của mình đã khôi phục bao nhiêu, có thể vận công được hay chưa, có thể tung ra một chưởng đoạt mạng trong lúc đó hay không.

Ngay tại khoảnh khắc này, Lý Miên Ca không đợi bọn họ trả lời, giống như đã nhận thấy được nguy hiểm đang đến gần, hắn lui từng bước, chỉ vào hai người bọn họ, “Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu, bọn họ căn bản không phải người Trung Nguyên! Thân mẫu của bọn họ là Yêu Hồ tộc ở tái ngoại, tất cả những gì bọn họ đã làm đều là vì phá hoại võ lâm Trung Nguyên!”

Lý Miên Ca làm sao lại biết về chuyện của Diễm Âm? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc và tỉnh ngộ trong mắt của đối phương. Hóa ra Lý Miên Ca không chết cháy trong trận đại hỏa, tìm không ra tung tích của hắn là vì hắn căn bản không ở Trung Nguyên mà là đi tái ngoại! Điều tra thân thế của hai người bọn họ!

Tất cả đều xôn xao, đều vì lời nói của Lý Miên Ca mà khiếp sợ.

“Dị tộc?” Rất nhiều người đã nghe qua lời đồn đãi của giang hồ, nói thân mẫu của Hách Thiên Thần chính là yêu hồ sơn dã.

“Ngày gần đây có ngoại tộc xâm nhập Trung Nguyên, hoàng đế lão nhân ốm đau trên giường, triều chính phải dựa vào vương gia và hoàng tử xử lý, chẳng lẽ dị tộc muốn nội ứng ngoại hợp?” Có người kinh ngạc hô to.

“Đừng quên chuyện lúc trước ở Ngọc Điền Sơn, huynh đệ bọn họ còn cấu kết với triều đình!”

“Mặc kệ hắn cấu kết với triều đình hay là cấu kết với ngoại tộc, Hách Cửu Tiêu lợi dụng Hồng Nhan hạ độc, Hách Thiên Thần gây rối loạn giang hồ, bọn họ đều không phải loại người tốt lành!” Nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, có người nhấc lên vũ khí.

Chưởng môn Lâm Túc của phái Thương Hạc nặng nề lắc đầu, hắn bán tín bán nghi, đã từng ở cùng đôi huynh đệ này mấy ngày, hắn không hề cảm thấy bọn họ là hạng người đại gian đại ác, “Chư vị bình tĩnh một chút! Không bằng để cho Đàn Y công tử…”

Keng, một tiếng đao kiếm va chạm, có người chém vào kiếm của Lâm Túc, khinh thường mắng, “Công tử cái rắm! Cùng với ca ca của mình làm ra chuyện đó, người như vậy còn xưng cái gì là công tử? Giả vờ tỏ vẻ cái gì!”

“Nam nhân với nam nhân đã khiến người ta khinh thường, bọn họ lại là huynh đệ! Đó là loạn luân a!” Không ít người reo hò hưởng ứng, đủ loại ô ngôn uế ngữ không ngừng phun ra, dưới ánh lửa chớp động, chiếu rọi những gương mặt tràn ngập chán ghét và kinh tởm.

“Cái gì là Đàn Y công tử, ta phỉ! Thật buồn nôn!”

“Huynh đệ loạn luân, không biết liêm sỉ!”

“Huyết Ma Y vốn là đại ma đầu giết người không chớp mắt! Bắt hắn đền mạng!”

“Bắt hắn giao ra thuốc giải Hồng Nhan! Tiến vào Hách Cốc lục soát một lần!” Tìm được lý do, không ít người nóng lòng muốn cướp đoạt bảo vật và thần dược trong cốc.

Ngọn đuốc đỏ bừng lay động trên đỉnh núi, những tiếng reo hò hỗn loạn, mỗi một câu ác ngôn độc ngữ, mọi người chỉ trỏ đả kích, hết thảy như từng mũi tên nhọn bắn thẳng về phía Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.

Già Diệp đại sư cũng có đệ tử bị Hồng Nhan làm hại, hắn cũng muốn hỏi Hách Cửu Tiêu rõ ràng, nhưng không phải bằng cách này. Lâm Túc tính tình cẩn trọng, chuyện này chưa thể xác định nên hắn không muốn manh động, thấy tình cảnh như vậy cũng đi khuyên can. Mộc gia huynh đệ thủy chung cố gắng vãn hồi cục diện trước mắt, lôi kéo chưởng môn các phái, ý đồ muốn sự tình được giải thích rõ ràng, muốn bọn họ bình tĩnh một chút.

Những phái có tăng nhân và đạo sĩ, đối với vấn đề này vốn dị thường mẫn cảm, nghe nói Hách Cửu Tiêu hạ độc, lại cùng Hách Thiên Thần loạn luân, một đám gắt gao nhăn mặt nhíu mày, giống như nhìn thấy thứ bẩn thỉu nhất trên thế gian, đã sinh ra phản cảm đối với hai người, lúc này lại càng thêm lên án. Trong lòng đã có thành kiến, làm sao có thể chấp nhận lắng nghe những gì bọn họ sẽ nói?

Đám người Mộc Thương Nhai nói đến mức miệng khô lưỡi cứng, nhưng mọi người vẫn không ngừng hỗn loãn, mắt thấy sắc mặt của hai huynh đệ càng lúc càng kém, bọn họ đều thực lo lắng.

Ở đây nhiều người như vậy, nhưng chỉ có bọn họ được tận mắt nhìn thấy bộ dáng phát cuồng của Hách Cửu Tiêu, những người không nhìn thấy sẽ không hiểu được nỗi sợ hãi này, tựa như gặp phải tử vong hắc ám, không thể thoát khỏi tuyệt vọng……

Bọn họ đã biết cái gì gọi là địa ngục, thật sự không muốn nhìn lại một lần nữa!

Chỉ có Hách Thiên Thần có thể ngăn cản Hách Cửu Tiêu, nhưng lúc này bọn họ không dám khẳng định Hách Thiên Thần có thể ngăn cản được Hách Cửu Tiêu hay không.

Người nam nhân luôn lạnh nhạt ung dung, toát ra phong thái tao nhã trầm ổn, lúc này đứng dưới gió đêm, dưới ánh lửa bập bùng, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, đôi mắt lại như hàn tinh, dưới sự nhục mạ nhạo báng, chỉ trỏ chê cười, hơi thoáng nhíu mi lại.

“Cửu Tiêu, ngươi còn có thể động thủ hay không?” Hắn hỏi nhẹ nhàng, giọng nói như gió.

“Có thể.” Sau khi Hách Cửu Tiêu uống thuốc, nội lực đã khôi phục ngũ thành, “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Giết người.”

Kim tuyến như tơ, xuyên qua đám người, như mũi nhọn như kim châm, không hề báo trước, chỉ trong chớp mắt đã bắn đến. Kẻ mắng chửi hung hăng nhất, hò hét kịch liệt nhất đang trừng lớn mắt, cổ họng giật giật, kim quang bắn thẳng vào giữa mi tâm của hắn rồi xuyên ra sau đầu.

Một giọt máu tươi chậm rãi nhiễu xuống, hết thảy lặng ngắt như tờ.
Bình Luận (0)
Comment