Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 192

“Quên đi! Cái mạng này là nhặt trở về, cùng lắm thì chết thôi!” Phong Ngự Tu hung hăng nắm chặt quyền, kiếm của hắn đã bị người ta lấy mất trong Thanh Đại Lâu, nay thân không một tấc sắt, nhưng lúc trước Hách Thiên Thần đã cứu hắn một mạng, nếu lúc này hắn chỉ lo tự chạy thoát thân, thì Phong Ngự Tu hắn trở thành loại người nào?

Hồng Lăng nhìn những bó đuốc ở cách đó không xa, dưới đáy mắt phản chiếu màu đỏ của ánh lửa, trong tay vẫn nắm chặt thanh chủy thủ được giấu dưới giày, “Không đi thì không đi! Băng Hà Liên Tử vẫn chưa tìm được, ta cũng không muốn đi!”

Hách Thiên Thần tựa hồ không cảm thấy bất ngờ, cũng có thể là hắn không nghe thấy lời nói của bọn họ, ánh mắt của hắn đang tập trung nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm một bóng dáng, âm thầm điều tức, Giao Tàm ti ngay trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra.

Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ không chết như vậy, nhưng rốt cục hắn ở nơi nào? Nếu không có việc gì thì vì sao lại không xuất hiện? Không ai có thời gian để phân tích những nghi vấn này, người của Thanh Đại Lâu đã đuổi tới, đa phần là nữ tử, xuất thủ lại vô cùng tàn nhẫn.

Kiếm ảnh, đao quang, những tiếng kêu yêu kiều tràn ngập dưới ánh trăng, Hách Thiên Thần đứng yên bất động dưới tàng cây, nhìn thấy vô số bó đuốc ở trước mắt, bóng đêm tối đen giống như được ánh lửa nhen nhóm, chiếu sáng mặt nước đang gợn sóng.

Trong thời điểm nguy cấp nhất thì Hách Thiên Thần lại có vẻ vô cùng tỉnh táo, xoay người tránh né, nâng quyền xuất chưởng, Giao Tàm ti từ một góc độ kỳ dị được phóng ra, không hề lưu tình mà chỉ thẳng tắp siết lấy cổ họng của kẻ địch.

Vô luận đối phương là những thiếu nữ nhu nhược xinh đẹp, hay là tuyệt sắc giai nhân với dung mạo khuynh thành, thì trước mắt của Hách Thiên Thần vẫn không hề khác biệt, sinh tử của Hách Cửu Tiêu không rõ, trong lòng của Hách Thiên Thần nóng như lửa đốt, nhưng không cho phép bản thân lâm vào trạng thái mất đi lý trí và bình tĩnh, tâm thần tựa hồ bị phân làm đôi.

Một bên suy đoán an nguy và tung tích của Hách Cửu Tiêu, một bên tìm kiếm sơ hở của địch nhân, dưới tình hình này, chiêu thức của hắn dần dần xuất hiện biến hóa, không phải là từng chiêu thức đối địch, mà là xuất thủ theo bản năng.

Chiêu thức từ tâm mà sinh ra, âm thanh giết chóc bên tai tựa hồ càng lúc càng xa, thân thể rõ ràng là phi thường mệt mỏi, nhưng tính sát thương của chiêu thức lại cực lớn.

Trước khi địch nhân xuất chiêu thì hắn đã cắt đứt đường lui của đối phương, khi đối phương chưa tung ra sát chiêu thì đã phá đi tính toán của bọn họ, tựa như hắn đã biết trước, lần nào cũng đánh đòn phủ đầu.

Chỉ thấy dưới ánh trăng bạc, thanh y dính máu đang tung bay trong gió, y mệ giương cao, kim tuyến trong tay như roi như kim, biến hóa muôn hình muôn vạn, dưới biểu tình bình thản của Hách Thiên Thần không hề ẩn chứa thương hại hay do dự, xuất chiêu đoạt mạng, không hề chần chừ.

Phong Ngự Tu và Hồng Lăng liếc nhìn một cái, trong lòng trở nên hoảng sợ, nhưng trên tay không dám trì hoãn động tác, những địch nhân bị Hách Thiên Thần gây kinh hãi đều quay sang bọn họ, bó đuốc dần dần xúm lại, hình thành thế bao vây, nếu cứ tiếp tục như vậy thì kết cục chỉ có một, bọn họ ắt hẳn phải chết.

Cho dù Hách Thiên Thần hiện tại chiếm thế thượng phong, nhưng nếu không rút lui thì e rằng sẽ muộn.

Người ở trong chiến cuộc không phải là không biết điểm này, Hách Thiên Thần càng phải hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ nào khác, nhưng hắn cũng không thể cho phép chính mình dừng tay, không cho phép bản thân ly khai ngay lúc này, đột nhiên có một y mệ lướt đến, đồng thời còn có ám tiễn và trường đao, hắn ngăn cản thế tấn công của địch nhân, bờ vai bị ám tiễn xẹt qua, nhưng ngay lúc này hắn cảm giác được phía sau có người tới gần!

Xoay người, hắn tung chưởng về phía đối phương.

“Là ta.” Người phía sau hoàn toàn không bận tâm Hách Thiên Thần sẽ không kịp thu chưởng, người nọ không lùi mà càng tiến đến, đưa tay ngăn cản một kẻ đang tập kích Hách Thiên Thần. Toàn thân của hắn ướt sũng, mái tóc còn đang nhiễu nước.

Chưởng lực phát ra lập tức thu hồi, đôi mắt sắc bén của Hách Thiên Thần bất chợt nheo lại, “Cửu Tiêu?”

Lo lắng hóa thành kinh hỉ, nhưng tình thế trước mắt không cho phép hắn có thời gian hỏi nhiều, hai người cùng nhau đối địch, Phong Ngự Tu thấy Hách Cửu Tiêu bình yên vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm, “Đi mau!”

Người của Thanh Đại Lâu đã vây kín, nếu không đi thì thật sự không còn kịp, Hồng Lăng tìm được một hướng ít người, nàng đang muốn mạnh mẽ xuyên phá thì Hách Cửu Tiêu lại kéo Hách Thiên Thần đi về hướng ngược lại, “Đi qua đây!”

“Ngươi điên rồi?!” Hồng Lăng không thể tin vào mắt, hướng đó có đông người nhất, cũng là chỗ mà bọn họ đã đến, là phương hướng của Thanh Đại Lâu.

Hách Cửu Tiêu không hề lên tiếng, Hách Thiên Thần ở phía sau cũng không do dự, hắn tin tưởng Hách Cửu Tiêu làm như vậy ắt hẳn có lý do. Hai người bọn họ hướng về nơi đó, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể theo bước của bọn họ.

“Ta ở dưới hạ lưu đã hỏi ra tung tích của Băng Hà Liên Tử.” Hách Cửu Tiêu vừa đi vừa giết người, trong miệng nói ra lời giải thích, Hách Thiên Thần hơi chấn động. Hồng Lăng nghe nói đến tung tích của Băng Hà Liên Tử, nàng chém một nhát dao vào vai của địch nhân rồi vội vàng truy vấn, “Băng Hà Liên Tử ở nơi nào?”

“Đi theo ta.” Hành tẩu xuyên qua một con đường tối tăm, giọng nói lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu phiêu tán trong gió đêm, có hắn gia nhập cuộc chiến nên đám người cảm thấy áp lực nhất thời nhẹ bớt, nhưng vô luận có bao nhiêu người của Thanh Đại Lâu bị giết chết thì tiếng gào thét của đám nữ tữ vẫn không ngừng vang lên.

Dưới sự khống chế của Vô Ưu phu nhân, các nàng đã trải qua những nỗi đau tình cảm nên dần dần dưỡng thành tính cách cực đoan, xuống tay không hề lưu tình đối với nam nhân, nay Vô Ưu phu nhân là bị nam nhân giết chết, các nàng trong cơn oán hận đã mất đi bình tĩnh, cũng không sợ chết, cả đám liều mạng muốn bắt lấy bọn họ.

Nếu là ngày thường, bằng lực của bọn họ thì sẽ không sợ nhiều người như vậy, nhưng lúc này bọn họ đã kiệt sức, đánh lâu dài thì sẽ rước lấy bất lợi, vừa chiến vừa chạy đi, trên thân của bốn người hoặc ít hoặc nhiều đều mang theo vết thương, bọn họ chạy theo Hách Cửu Tiêu đến một khu rừng ở bên cạnh Thanh Đại Lâu. Khi đến bìa rừng thì một chuyện kỳ dị xảy ra, chính là đám nữ tử truy đuổi không dám tiến lên phía trước.

“Các nàng sợ nơi này.” Nhìn vào trong rừng cây, Hách Thiên Thần có thể xác định khu rừng này rất bất thường.

Phong Ngự Tu biết đại khái về nơi này, trên mặt lộ ra biểu tình thận trọng, “Đây là Yên Chi Lâm nổi danh ở Thanh Đại Lâu, nghe nói nơi này có một nữ nhân đẹp nhất trên thế gian, có hương rượu thuần túy nhất, là nơi mà tất cả nam nhân đều muốn bước vào, bất quá những người nam nhân đến đây đều chưa bao giờ quay trở ra.”

“Hóa ra đây là Yên Chi Lâu?” Hồng Lăng đã từng nghe nói, nàng vẫy đi vết máu trên chủy thủ, cảnh giác nhìn ra trước mặt, “Các nàng đông người, chúng ta không đi vào thì chỉ có đường chết, nhưng đi vào trong đó thì có lẽ rất nguy hiểm đối với các ngươi.”

Chỉ có Hồng Lăng là nữ tử, ba người còn lại đều là nam nhân. Phong Ngự Tu duỗi tay chân một chút, rồi quay sang Hách Cửu Tiêu để xách nhận, “Băng Hà Liên Tử là ở chỗ này?”

“Ở bên trong sông băng.” Hách Cửu Tiêu cũng không nói bằng cách nào hắn có thể hỏi ra, Hách Thiên Thần căn bản không muốn suy đoán, với thủ đoạn của Huyết Ma Y thì lúc nào cũng có thể hỏi ra điều mà hắn muốn.

Lúc này song phương giằng co, trước mặt là truy binh, sau lưng là Yên Chi Lâm, trong Yên Chi Lâm còn có Băng Hà Liên Tử, đi con đường nào, đáp án đã ở ngay trước mắt.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đồng thời xoay lưng, hướng vào rừng mà đi, Phong Ngự Tu không có lựa chọn nào khác, Hồng Lăng là nữ tử, so với bọn họ thì an toàn hơn một chút, đương nhiên càng không do dự, đám người bước vào Yên Chi Lâm, đám nữ nhân bên ngoài lộ ra vẻ mặt sợ hãi, có người tiến lên để xác định bọn họ thật sự đã đi vào trong đó.

“Đi thôi, bọn họ đã vào Yên Chi Lâm, chúng ta không cần phải báo thù vì phu nhân.”

Đám người chậm rãi tán đi, không còn ai liếc mắt nhìn vào bên trong, bốn người ở trong mắt bọn họ đã là người chết, các nàng không cần phải đuổi giết người chết.

Yên Chi Lâm. Đây thật sự là một khu rừng yên tĩnh, cũng không có gì khác biệt so với các khu rừng khác.

Mùa đông vẫn chưa qua, những chiếc lá khô rải đầy khắp chốn, vầng trăng non trên đỉnh đầu tỏ sáng một cách trong trẻo nhưng lạnh lùng, những bóng cây chồng chất lên nhau, chỉ có tiếng gió thổi vi vu, tựa như không muốn quấy nhiễu điều gì đó.

Bên trong sẽ có tuyệt sắc khuynh quốc, hay thứ gì khiến người ta phải kinh ngạc? Vẫn chưa vào sâu bên trong nên không ai biết rõ, bốn người ngồi ở bìa rừng để tự điều tức.

Hách Thiên Thần lấy ra một chiếc túi gấm từ trong ngực, đây là hắn luôn mang theo bên người, may mắn không bị nước cuốn trôi, lấy ra thuốc trị thương rồi đưa cho Hách Cửu Tiêu, sau đó phân cho Phong Ngự Tu và Hồng Lăng một ít.

Phong Ngự Tu tán thưởng hiệu quả của thuốc trị thương, Hồng Lăng đã sớm kiến thức qua, vừa nói xong tiếng cảm tạ, thì liền tiếp nhận rồi uống vào. Nội lực tiêu hao quá lớn, chân khí bị tổn thương, nếu không hảo hảo nghỉ ngơi trong chốc lát, cho dù đây chỉ là một khu rừng bình thường thì chưa hẳn bọn họ còn có khí lực để ra ngoài.

Đều tự tìm thân cây mà dựa vào, Phong Ngự Tu tĩnh tọa điều tức, Hồng Lăng xé vạt y phục của mình rồi tự băng bó thương tích trên người. Hách Thiên Thần cầm lấy tay của Hách Cửu Tiêu, nhìn kỹ vết thương của hắn.

“Vết thương sâu quá, gần đến xương rồi.” Hách Thiên Thần nhíu chặt mày, “Thuốc đâu?” Chìa tay ra, Hách Cửu Tiêu đưa qua một lọ dược thoa ngoài da, hắn tiếp nhận rồi trực tiếp thoa lên vết thương.

Vết thương ngâm nước nên đã trở nên trắng nhợt, hắn dùng thuốc bột phủ lên trên vết thương, mi tâm nhíu chặt, “Một chưởng kia căn bản không đủ lực để mở ra cơ quan, đừng nghĩ rằng ta không biết.” Hắn giương mắt, trong đáy mắt có trách cứ, “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được dùng dị lực.”

“Rất nhiều lần.” Giống như vết thương kia không phải ở trên tay hắn, Hách Cửu Tiêu bình thản trả lời, nhìn Hách Thiên Thần lấy ra từ trong lòng một chiếc khăn ướt, sau khi vắt nước thì liền dùng nội lực để hong khô, rồi xé dài nó ra, quấn từng vòng lên bàn tay của Hách Cửu Tiêu.

Vết thương rất sâu, rất dài, đầu các ngón tay, đốt tay và cả lòng bàn tay đều có. Hách Thiên Thần vừa băng bó, vừa bất đắc dĩ thở dài, hắn xác định Hách Cửu Tiêu chỉ dùng dị năng mới có thể mở ra cơ quan trên đỉnh hang động, mà mới vừa rồi Hách Cửu Tiêu cũng không phủ nhận, nếu cứ như vậy thì rất nguy hiểm, Băng Hà Liên Tử có công hiệu thanh tâm tĩnh khí, xem ra vô luận là vì lý do gì cũng phải lấy cho bằng được.

“Ngươi thì sao?” Bỗng nhiên Hách Cửu Tiêu cầm ngược lại tay Hách Thiên Thần, dùng bàn tay bị thương giữ chặt hắn, Hách Thiên Thần nghi hoặc, nhưng cũng không thể vùng vẫy, sợ làm đau vết thương của Hách Cửu Tiêu.

“Cái gì?” Hách Thiên Thần kéo lại tay Hách Cửu Tiêu, tiếp tục thay hắn rịt thuốc. Hách Cửu Tiêu hừ lạnh, “Khi đối địch dưới tàng cây, chẳng lẽ ngươi cũng không sử dụng? Ngươi nghĩ rằng ta không lo lắng?”

“Ta không muốn nghe thấy những lời nói mê của ngươi, nói rằng gặp những thứ chết tiệt quỷ quái này nọ.” Hách Cửu Tiêu lại dùng bàn tay bị thương để nâng mặt Hách Thiên Thần lên, đôi mắt yêu dị như kết sương dưới bóng cây, trong đáy mắt lạnh lùng đang dâng lên cơn thịnh nộ.

Mới vừa rồi hắn gấp rút quay về, tận mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần dưới tình huống bất lợi đã giết địch như thế nào, nhất định là đã sử dụng dị lực.

Như vậy thì có thể đoán được bước đi của địch nhân, chiếm trước lợi thế, nhưng nếu đối phương sắp chết mà có ý niệm quá mức mãnh liệt thì hậu quả là Hách Thiên Thần sẽ không tránh được mà nhìn thấy những ý niệm oán độc.

“Tình huống nguy cấp, khi đó không còn cách nào khác, ta chỉ có thể làm như thế.” Hách Thiên Thần cười nhẹ, không phiền cũng không giận, kéo tay của Hách Cửu Tiêu xuống, “Ngươi đừng cử động, vẫn chưa xong.”

Hách Thiên Thần tiếp tục cúi đầu rịt thuốc, Hách Cửu Tiêu cũng không hài lòng với câu trả lời này, đang muốn mở miệng thì Hách Thiên Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên đẩy ngã hắn vào thân cây, “So với những lời này, vì sao ngươi không nói về chuyện ngươi bị mất tích, hại ta phải lo lắng biết bao nhiêu?”

Cắn răng mà nói, giọng nói trầm thấp bắt đầu vang lên bên tai của Hách Cửu Tiêu, đến khi chấm dứt thì dừng trên môi của hai người, Hách Thiên Thần đè hắn xuống rồi mạnh mẽ hôn lên môi.
Bình Luận (0)
Comment