Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 199

Ngữ thanh của người này rất trong trẻo, phi thường ôn hòa, thậm chí có vài phần xấp xỉ ôn nhu, câu hỏi của hắn truyền đến từ trong hang động, nhưng lại không hiện thân, làm cho người ta rất hiếu kỳ muốn xem hắn là người như thế nào.

“Chúng ta mang theo Băng Hà Liên Tử.” Câu trả lời của Hách Thiên Thần không nhẹ cũng không nặng, không bị gió phiêu tán mà lại rõ ràng rơi vào trong sơn động, dưới cái nhìn chăm chú của Hắc Man Bang, hắn chậm rãi đi đến cửa hang động ở cách đó không xa.

“Băng Hà Liên Tử?” Người bên trong lập lại, giọng nói phi thường kinh hỉ, tiếp theo là truyền đến tiếng bước chân, một người xem ra khoảng chừng hai mươi tuổi đi đến cửa động rồi dừng lại, “Ngươi đang nói Băng Hà Liên Tử ở trong tay ngươi?”

Tư Tô xuất hiện trước mắt mọi người, hắn có một làn da rất trắng, dáng người không cao không thấp, không mập không gầy, sở hữu một gương mặt quá phận thanh tú và xinh đẹp, có thể nói là hơi yếu ớt so với một người nam nhân, mái tóc không cột cao như người khác, mà là được tết thành một bím tóc thả xuôi xuống bờ vai, bộ dáng thanh tao nhã nhặn.

Hắn không hề giống một đệ tử của Già Lam, mà càng giống như một quý công tử sống an nhàn sung sướng, hắn mặc trang phục màu đỏ tía, đi đến cửa động, cũng không thèm nhìn mấy chục Bang chúng của Hắc Man Bang mà chỉ nhìn đám người Hách Thiên Thần.

Quỷ Thông tối sầm mặt, bọn họ kêu la nửa ngày ở trước động mà Tư Tô không thèm lên tiếng, còn đám người này tới đây không bao lâu, chỉ nói một câu thì Tư Tô liền xuất hiện, điểm này khiến hắn phi thường nổi giận.

“Ngươi khá lắm Tư Tô, ngươi khinh thường Hắc Man Bang của chúng ta hay sao? Chúng ta thủ ở đây bảy ngày, ngươi không rên một tiếng, bọn họ vừa đến thì ngươi liền đi ra, rốt cục là ngươi có ý gì? Còn không ra đây, theo chúng ta về thay Bang chủ chẩn bệnh!” Quỷ Thông mạnh mẽ bước đến trước động, trừng mắt căm tức.

“Bọn họ có Băng Hà Liên Tử, các ngươi không có, ta muốn Băng Hà Liên Tử, đương nhiên ta sẽ gặp bọn họ, chuyện này có cái gì kỳ quái?” Giống như cảm thấy nực cười, Tư Tô trả lời một cách thản nhiên, hắn vươn tay về hướng Hách Thiên Thần, nói một cách trực tiếp, “Liên Tử đâu, cho ta xem.”

Thái độ của hắn cũng không làm cho người ta cảm thấy vô lý, ngược lại rất thẳng thắn, không hề tỏ vẻ, nhưng vô luận là ai thì cũng không thể dễ dàng có được vật từ trong tay của Đàn Y công tử mà không phải trả giá bằng một thứ gì đó, Hách Thiên Thần mỉm cười lạnh nhạt, chậm rãi nói, “Chúng ta muốn hỏi thăm ngươi một người.”

Cho dù muốn hỏi thăm hành tung của Già Lam từ Tư Tô thì cũng không thể để cho Tư Tô muốn cái gì liền cho cái đó, Hách Cửu Tiêu đứng bên cạnh Hách Thiên Thần, một lời cũng chưa nói, Trì Diệp Trân Lung đang đặt trên lưng ngựa ở sau lưng hắn, hắn nhắm mắt lại, không ai biết hắn có thái độ gì đối với người đồng môn này.

“Ngươi muốn hỏi thăm về ai?” Tư Tô có vẻ rất nghi hoặc, hắn quan sát bốn người một lượt, đặc biệt nhìn Hách Cửu Tiêu vài lần, “Các ngươi tới tìm ta chẳng lẽ không phải cần chữa bệnh? Cho ta Băng Hà Liên Tử thì ta có thể chữa trị đôi mắt của hắn.” Hắn chỉ tay về hướng Hách Cửu Tiêu, nhưng không nhìn Hồng Lăng, giống như hoàn toàn không quen biết nàng.

Quỷ Thông của Hắc Man Bang nghe hắn nói như vậy thì lúc này mới phát hiện hai người nam nhân đang sóng vai mà đứng, trong đó có một người thủy chung nhắm chặt hai mắt, kỳ quái là lúc trước hắn cư nhiên không hề phát hiện.

Mặc dù Hách Cửu Tiêu nhắm mắt nhưng khí thế trên người của hắn vẫn chưa giảm bớt, cũng không lộ ra bất an của một người bị bệnh, hắn vẫn hờ hững thản nhiên, khuôn mặt tràn ngập yêu tà khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi, không dám nhìn nhiều, cho nên Quỷ Thông không thể phát hiện, mà Tư Tô lại nhìn ra, có thể thấy được Tư Tô không e ngại hơi thở lãnh huyết tóat ra từ trên người của Hách Cửu Tiêu.

“Ngươi muốn thay ta chữa trị đôi mắt này?” Hách Cửu Tiêu rốt cục mở miệng, trong lời nói lạnh lùng có một chút phập phồng, Hách Thiên Thần nhếch lên khóe môi, sắc mặt của Phong Ngự Tu rất kỳ quái, Hồng Lăng dường như muốn cười, sau đó tựa hồ nàng cố gắng nhịn xuống

“Có người muốn chữa bệnh cho Huyết Ma Y, thật sự đáng ngạc nhiên.” Phong Ngự Tu nhướng mi, như cười như không, hắn vừa dứt lời thì biểu tình của Tư Tô lập tức thay đổi, kích động hỏi, “Ngươi nói hắn là ai?”

Đám người Quỷ Thông không biết vì sao Tư Tô lại có phản ứng như vậy, nhưng lại e sợ những người này sẽ phá hư chuyện của mình, trong đó có có một tên thì thầm vào tai của Quỷ Thông, Hắc Man Bang bắt đầu rục rịch.

Cùng lúc đó Hồng Lăng tiến lên vài bước rồi đáp lại, “Hắn chính là Huyết Ma Y, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, rất nổi danh ở Trung Nguyên, hắn giải độc cho cha của ta, chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua?”

Tư Tô sửng sốt, ngay lúc này có một ánh sáng xẹt ngang qua không trung, đó là một vòng tròn có bánh răng, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, tiếng vang khiến người ta sợ hãi, thẳng tắp bay vào bên trong hang động, mục tiêu chính là Tư Tô đang đứng ngây người!

Không ai biết công phu của Tư Tô như thế nào, là cường hay nhược, có thể ngăn cản được một kích tấn công mạnh mẽ này hay không, vòng tròn bánh răng là do Quỷ Thông ném ra, người của Hắc Man Bang rốt cục không thể chần chừ được nữa, chuẩn bị xuất thủ, cưỡng ép muốn bắt Tư Tô mang đi!

Ngay trong tình hình nguy cấp, Tư Tô không hề cử động, dường như hắn không kịp phản ứng, trơ mắt đứng nhìn bánh răng đang bay đến vai của mình, bỗng nhiên một sợi kim quang phóng đến, trong chỉ mành treo chuông là lúc bám lấy bánh răng rồi xoay một vòng, bánh răng theo quán tính bị ném ngược ra ngoài, bay trở về Hắc Man Bang.

“Đây là binh khí độc môn của Hắc Man Bang, Đoạt Mệnh Hoàn! Xem ra bọn họ đã sớm chờ Tư Tô đi ra!” Phong Ngự Tu nói khẽ với Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, “Hắc Man Bang hạ quyết tâm muốn bắt người, các ngươi muốn hỏi hắn chuyện gì thì phải cứu hắn trước rồi mới nói sau.”

“Các ngươi rốt cục là ai?” Một kích của Quỷ Thông bất thành, tiếp được Đoạt Mệnh Hoàn bị Hách Thiên Thần đánh trả trở về, lực phản chấn làm cho bàn tay của hắn tê rần, thụt lui vài bước, cảm thấy càng phải cẩn thận, nhưng cũng tức giận, hắn quát to, “Các ngươi muốn cướp người?”

Hắn ở Vạn Ương không biết danh hào của Huyết Ma Y, ở trong mắt của hắn thì bắt giữ Tư Tô có khả năng cao hơn, mặc dù có người mới vừa rồi bảo rằng y thuật của Hách Cửu Tiêu rất cao minh, nhưng hắn không nắm chắc có thể bắt Hách Cửu Tiêu chữa bệnh.

Ngay khi Quỷ Thông quát to thì Bang chúng của Hắc Man Bang đồng loạt giơ lên Đoạt Mệnh Hoàn, chuẩn bị thế tấn công.

“Chúng ta cũng không có ý này, bất quá với tình hình như vậy thì e rằng không muốn cướp cũng phải cướp.” Thanh y phất lên trong gió, lời nói của Hách Thiên Thần nghe như bất đắc dĩ, vừa ôn hòa vừa lạnh nhạt, vô hình trung lộ ra một mối nguy hiểm tiềm tàng.

“Vậy xem ai đoạt được!” Quỷ Thông cười lạnh vài tiếng, nhưng trong lòng vẫn có kiêng kỵ, không dám động thủ cùng Hách Thiên Thần, hắn chỉ về hướng Tư Tô rồi hô to, “Các huynh đệ! Bắt lấy hắn!”

Nhất thời hơn mười cái Đoạt Mệnh Hoàn bay về phía Tư Tô, Hách Thiên Thần chỉ có thể cứu hắn một lần, không có khả năng cứu hắn hơn mười lần, Tư Tô cũng biết sự lợi hại trong đó, hắn lui về phía sau, chỉ thấy Đoạt Mệnh Hoàn chạm vào vách đá rồi xẹt ra lửa, âm thanh ma sát của bánh răng khiến người ta cảm thấy toàn thân bị bủn rủn, Tư Tô lập tức thối lui vào trong động.

Chỉ cần có Hắc Man Bang ở đây thì sẽ không thể hảo hảo nói chuyện với Tư Tô, Phong Ngự Tu nhìn thấy lúc này Tư Tô cũng chưa hề biểu lộ điều gì, hắn hướng vào trong hô to, “Vì sao ngươi không ra đây, chúng ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”

“Vì sao các ngươi không tiến vào?” Tư Tô cư nhiên lại hỏi như thế, tiếng nói từ sâu bên trong hang động truyền ra, hắn chỉ muốn biết một chuyện, “Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, ngươi có dám tiến vào gặp ta hay không? Nếu ngươi có thể tiến vào thì chứng tỏ ngươi là sư huynh của ta, ngươi muốn biết chuyện gì thì đương nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Tư Tô cư nhiên biết Hách Cửu Tiêu là sư huynh của hắn? Nhất định là Già Lam nói cho hắn biết, việc này càng khẳng định hắn biết tung tích của Già Lam, Hách Cửu Tiêu không trả lời, Hắc Man Bang nghe nói hai người là sư huynh đệ thì xuất thủ càng nóng vội, nhưng Tư Tô đã sớm trốn vào trong động, vì vậy bọn họ không thể tấn công được hắn.

Hắc Man Bang nhất thời không có biện pháp, vẻ mặt tối sầm của Quỷ Thông càng lúc càng khó coi, không cam lòng nhưng đành sai người dừng tay. Chỉ cần Tư Tô không chịu bước ra thì không ai có biện pháp, nếu không bọn họ cũng không cần đợi ở đây đến tận bảy ngày.

“Ta đi vào.” Hách Cửu Tiêu nói với Hách Thiên Thần. Tư Tô gọi hắn là sư huynh, làm cho hắn nhớ đến Già Lam, lạnh lùng nói xong, một thân cẩm y của hắn lấp lánh màu tử kim dưới ánh sáng âm u, hắn nhắm hai mắt nhưng tựa như có thể thấy rõ hết thảy, đi qua từng bước một.

Người của Hắc Man Bang không biết vì sao lại không ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn hắn đến gần, thậm chí còn thối lui một chút, biết Hách Cửu Tiêu đến trước cửa hang nhưng bên trong vẫn yên lặng không một tiếng động, Hách Thiên Thần bỗng nhiên tiến lên giữ chặt hắn, nhìn xuống đất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Tư Tô, đây là đạo đãi khách của ngươi?”

Đáp lại Hách Thiên Thần là vài tiếng cười, “Nếu hắn thật sự là sư huynh của ta thì đương nhiên có thể tiến vào, người khác thì lại không được.”

Trên mặt đất ở trong động có một sợi tơ màu thanh lam từ một nơi bí mật gần đó, rất mờ nhạt, thậm chí nếu không chú ý thì sẽ không thể nhìn thấy, cỏ cây ở hai đầu sợi tơ đều héo úa, một đầu hướng ra ngoài có hai thi thể nằm trên đất, chính là người của Hắc Man Bang, bọn họ đã sớm xâm nhập vào hang động, nhưng chỉ cần có ai giẫm lên sợi tơ cổ quái này thì sẽ ngã xuống đất mà bỏ mạng, khiến cho bọn họ chỉ có thể kêu gào ở bên ngoài, không dám tự tiên xông vào.

Không còn nghi ngờ nữa, đây là kịch độc, chưa từng gặp qua phương thức hạ độc kỳ dị như vậy nên người của Hắc Man Bang đương nhiên không dám tiếp cận, Hách Cửu Tiêu nghe xong lời của Hách Thiên Thần, đôi mắt vẫn không mở ra, vẻ mặt bất động, không hề kinh ngạc cũng không bất ngờ, chỉ ngoảnh đầu nói với Hách Thiên Thần, “Ta đi vào trước, ngươi ở bên ngoài chờ ta.”

Theo lời nói của Hách Cửu Tiêu thì có thể nhận ra hắn quả thật biết rõ đây là độc gì, cũng không hề đặt loại độc này vào mắt, Hách Thiên Thần suy nghĩ một chút, với công lực của Hách Cửu Tiêu thì ắt hẳn sẽ không đến mức gặp phải nguy hiểm ở trong hang động, mặc dù trong lòng vẫn có một chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, “Ngươi đi đi, cẩn thận.”

Bang chúng của Hắc Man Bang nhìn Hách Cửu Tiêu không hề chớp mắt, chỉ thấy hắn bước đi, giống như sợi tơ màu lam kia không hề tồn tại, tùy tiện giẫm lên mà đi vào bên trong.

Mọi người ồ lên, vẻ mặt biến sắc, bọn họ tận mắt thấy Hách Cửu Tiêu bình yên vô sự mà tiêu sái đi vào, thần sắc của Quỷ Thông hết trắng lại xanh, phi thường không cam lòng, hắn biết độc trên mặt đất vẫn còn tồn tại, nhưng người đi vào lại căn bản không sợ loại độc này.

Hách Thiên Thần đứng ngoài hang động, nhìn xuống thi thể trên mặt đất.

Hai thi thể chính là người đã bị loại độc kia giết chết, là Tư Tô dùng để ngăn cản Hắc Man Bang, Phong Ngự Tu chỉ nhìn thấy Hách Thiên Thần đứng trước cửa động một hồi lâu, vẻ mặt như có chút đăm chiêu. Hay là Hách Thiên Thần đang suy đoán Hách Cửu Tiêu làm sao để chống lại loại kịch độc này? Nhưng rốt cục Phong Ngự Tu vẫn đoán không được suy nghĩ của Hách Thiên Thần.

Nhiệm vụ của Hồng Lăng đã hoàn thành, nhưng nàng vốn là người trọng tình trọng nghĩa, đương nhiên sẽ không bỏ đi trong tình huống như vậy, nàng đứng bên cạnh Phong Ngự Tu, hai người và Hắc Man Bang cũng chưa có ai mở miệng, trong bầu không khí trầm mặc có một loại cảm giác giương cung bạt kiếm, bọn họ đều đang đợi Hách Cửu Tiêu đi ra.

Hách Cửu Tiêu đi sâu vào bên trong hang động, đôi mắt của hắn cũng không phải không thể nhìn thấy, chỉ là có một chút mơ hồ, ánh sáng trong động rất tối, đôi mắt của hắn khép hờ, dừng lại trước mặt một người.
Bình Luận (0)
Comment