Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 293

Không biết tuần tra thị vệ sẽ thay ca khi nào, để lại vài người ở nơi này, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lách mình tiến thẳng vào trong cung.

Một tòa lầu các nằm lẳng lặng tại thâm cung, đó là tẩm cung của Lương Ỷ La, xưa đâu bằng nay, tin tức Vạn Ương Vương qua đời được truyền ra, có Hùng Tích An giúp đỡ, Lương Ỷ La ở trong cung không còn là u hồn của công chúa Lương Ỷ La ngày xưa, đi lại không còn bị hạn chế, nhưng Lương Ỷ La cáo ốm, vẫn chưa xuất hiện trước mặt triều đình và dân chúng.

Phương hướng mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu tiến đến chính là tòa lầu các này, đi đến nửa đường, trong tầm mắt bỗng nhiên có bóng người chớp lên, chợt lóe mà qua, nhưng hai người đều tin tưởng chính mình không nhìn lầm. Phương hướng kia chính là tẩm cư của Vạn Ương Vương, Vạn Ương Vương đã chết, cung điện đã sớm bỏ trống, người nọ là từ đâu mà đến?

Hách Thiên Thần dùng tay ra hiệu, bọn họ đổi hướng, lẻn ra sau cung điện, nhoáng một cái bóng đen đã biến mất, nhưng hai người đều phát hiện nơi này có không ít người đang ẩn náu trong chỗ tối, cách thức điều chỉnh hơi thở quả thật là của cao thủ.

Những người này đều là lính gác mật, phụ trách cảnh giới, một tòa cung điện không người vì sao còn cần cảnh giới? Phân tán ra, đem nhân thủ để lại ở bên ngoài, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu né tránh lính gác, lẻn vào trong điện.

Trong điện không thắp đèn, cũng không có thị nữ và thị vệ, trong bóng tối mơ hồ có tiếng nói chuyện và tranh chấp truyền đến, “….thanh đao này vẫn luôn giấu bên trong mật thất của nàng, đã nhiều năm qua nàng không mở nó ra, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở Trung Nguyên, gây hỗn loạn một trận, Hùng tộc trưởng, ngươi nói xem chuyện này là ai làm?”

Đó là giọng nói của Sở Thanh Hàn, lời nói mang theo ý cười, trong đó hàm chứa một loại ý tứ trào phúng, người còn lại là Hùng Tích An, hắn cười lạnh vài tiếng, “Ngươi còn chưa biết là ai làm? Chẳng lẽ Trung Nguyên hỗn loạn không phải là kết quả mà ngươi mong muốn hay sao? Ở trước mặt Ỷ La giả vờ như hiếu tử, kỳ thực mưu đồ lại chính là Vạn Ương. Sở Vương, Sở Thanh Hàn, ngươi đừng tưởng rằng lão phu nhìn không ra!”

Ngữ thanh rất nặng nề vang vọng trong cung điện trống trải, trong bóng tối mập mờ hai người đứng cách xa nhau mấy trượng, ý tứ của Hùng Tích An rõ ràng chỉ điểm Sở Thanh Hàn nhận thức Lương Ỷ La là có mục đích, Sở Thanh Hàn lại ám chỉ hỗn loạn tại Trung Nguyên là do Hùng Tích An cố ý gây nên.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vừa nghe nhắc đến thanh đao dẫn đến hỗn loạn thì lập tức biết rõ chính là Vụ Sắc đao, Sở Thanh Hàn và Hùng Tích An chỉ trích nhau nhưng đều tỏ vẻ không liên quan đến chuyện này, không hề biết rõ tình hình.

Nữ nhân mà bọn họ nói đương nhiên là Lương Ỷ La, Hùng Tích An dường như đã biết Sở Thanh Hàn và Lương Ỷ La có quan hệ huyết thống, nếu không lúc trước sẽ không liên minh với Sở Thanh Hàn, nhưng hiển nhiên Sở Thanh Hàn và Hùng Tích An vẫn chưa vì Lương Ỷ La mà thành thật với nhau, tuy rằng cùng nhau tiến thoái nhưng trong lúc hợp tác vẫn có đủ loại bất mãn.

“Không sai, ta muốn Vạn Ương, không riêng gì Vạn Ương, còn muốn cả Đại Viêm! Hùng Tích An, đây không phải lần đầu tiên ngươi biết chuyện này, có cái gì đáng ngạc nhiên?” Sở Thanh Hàn đi vài bước lên đại điện, rồi ngồi xuống bậc thang trên điện, từ phía trên nhìn xuống, tư thái thản nhiên tựa như hết thảy đều nằm trong khống chế của hắn.

“Làm đế vương thì càng phải tàn nhẫn, tiểu tử, ngươi vẫn còn non nớt lắm!” Trong mắt của Hùng Tích An hàm chứa khinh miệt, còn có một chút oán hận, “Nếu ngươi thật sự đủ tàn nhẫn thì vì sao lần trước muốn ta buông tha cho Hách Thiên Thần? Ngươi cũng biết hắn là dư nghiệt của Yêu Hồ tộc, hắn và Hách Cửu Tiêu không phải người đơn giản! Một khi bỏ qua cơ hội thì vô cùng hậu hoạn! Nghe nói lần này ngươi cùng bọn họ đến đây, nếu ngươi đã sớm chuẩn bị kế hoạch thì tốt nhất nên nói cho ta biết.”

Thần sắc của Hùng Tích An không tốt, Sở Thanh Hàn chỉ đáp lại vài tiếng cười khẽ, tiếng cười vang vọng trong bóng đêm, “Kế hoạch rất đơn giản, dẫn quân vào tròng.”

Từng chữ một, cuối cùng bốn chữ được chậm rãi nói ra, trong cung điện tối tăm bỗng nhiên sáng bừng như ban ngày, tiếng bước chân ở xung quanh càng lúc càng nhiều, từ sau cung điện xông lên hơn cả trăm thị vệ.

Sở Thanh Hàn đứng lên từ bậc thang, dựa vào lan can gỗ được chạm trỗ hoa văn, ánh mắt mang theo ý cười, “Đã sớm đoán được các ngươi sẽ không dễ dàng tin ta, không thể ngoan ngoãn chờ được triệu kiến, các ngươi nhất định sẽ theo ta lẻn vào, quả nhiên không ngoài dự đoán.”

Hơn một trăm thị vệ bao vây đại điện, hóa ra lính gác ở bên ngoài là vì mục đích gây chú ý. Sở Thanh Hàn dẫn quân vào tròng, hắn chờ chính là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.

Hùng Tích An thật không ngờ bọn họ đã vào cung, thấy Sở Thanh Hàn sớm có chuẩn bị, hắn cười ha ha, “Hảo! Hảo! Ta vốn tưởng rằng tiểu tử ngươi mang lòng dạ đàn bà, đối với Hách Thiên Thần không chịu buông tay, không ngờ ngươi vì ngôi vị hoàng đế mà không hề đặt bất cứ thứ gì ở trong lòng! Hảo! Rất tốt.”

Hùng Tích An miệng nói hảo nhưng trong ánh mắt lại lộ ra hào quang nguy hiểm. Sở Thanh Hàn có thể tàn nhẫn có thể âm hiểm, như vậy hắn nhận thức Lương Ỷ La xem ra thật sự không phải chỉ vì mẫu tử thân tình. Ngay khi Hùng Tích An nghĩ như vậy thì thị vệ trong điện đã bao vây Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần, hai người đứng yên tại chỗ nhưng biểu tình không hề lộ ra kinh ngạc.

“Bất luận sống chết! Bắt bọn họ lại!” Hùng Tích An giương cao tay, ra lệnh hạ sát, bọn thị vệ nghe lệnh tiến lên, đều không quên người trước mắt là ai, không dám khinh thường, mấy người cùng nhau tấn công.

“Sở Thanh Hàn, nếu ngươi sớm biết chúng ta không tin ngươi thì vì sao không nghĩ nhiều hơn một chút.” Hách Thiên Thần vừa dứt lời thì bỗng nhiên mấy chục bóng người bất thình lình xuất hiện, tay nâng kiếm, vừa xông vào thì thị vệ trong cung lập tức thân thủ chia lìa, máu văng năm thước, “Nam Vô?” Sở Thanh Hàn nắm chặt lan can, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vốn tưởng rằng bọn họ chỉ dẫn theo người của Hách Cốc và Thiên Cơ Các, không ngờ còn có Nam Vô!

Hách Cửu Tiêu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn ngoài ý muốn không phải bởi vì Nam Vô xuất hiện, khi Hách Thiên Thần đến Vạn Ương, trên đường âm thầm thủy chung bảo trì liên hệ với Nam Vô nhưng chưa hề giấu diếm hắn, hắn ngoài ý muốn chính là không hiểu vì sao Hách Thiên Thần chỉ dẫn theo bao nhiêu đây người, “Lần này ngươi quá ỷ lại!”

Hai người đưa lưng về nhau, lời nói của Hách Cửu Tiêu từ phía sau truyền đến, Hách Thiên Thần phóng ra Giao Tàm ti, giết địch nhân đang tiếp cận, sau đó đáp lại một câu, “Ta biết là có một chút mạo hiểm.”

Đang ở trong hiểm cảnh, hắn không nhiều lời mà chỉ nói một câu duy nhất! Hai người không rảnh nói chuyện với nhau, thủ hạ của bọn họ ở ngoài điện nghe được động tĩnh, biết sự tình không đúng, lập tức giao thủ với lính gác ngoài điện, trong lúc nhất thời nội ngoại của đại điện sáng trưng đèn đuốc, rất nhanh liền khiến cho thị vệ ở khắp nơi chú ý.

Tiếng la ó vang lên, “Có thích khách! Có thích khách xâm nhập!”

Tiếng bước chân hỗn loạn ở khắp nơi truyền đến, Sở Thanh Hàn đứng trên đại điện, nhìn hai người đang sóng vai đưa lưng về nhau ở giữa điện, lần lượt giết chết thị vệ trong cung. Người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc ở bên ngoài nhày vào, sát thủ Nam Vô xuất quỷ nhập thần, cho dù nhân thủ không nhiều lắm nhưng thị vệ trong cung không thể kháng cự với bọn họ, ngược lại càng có nhiều người chết trong tay bọn họ.

Đã đoán được nơi đây có thể đặt bẫy, nhưng vẫn dẫn người lẻn vào, hai người này thật sự không hề để hắn vào trong mắt. Mỉm cười mím chặt môi, trong mắt của Sở Thanh Hàn không có ý cười, ánh mắt đảo vài vòng bên trong đám người, cuối cùng dừng trên thân của thanh y nam nhân, “Hách Thiên Thần, ta thật sự không muốn đối địch với ngươi, ta cũng không muốn lấy mạng của ngươi.”

Hách Thiên Thần mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động thủ cùng địch nhân, đôi mắt sắc bén của Hách Cửu Tiêu lại hướng lên trên, “Sở Thanh Hàn, ngươi không cần nhiều lời, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi!”

Giọng nói băng lãnh khiếp người, cẩm y như máu lăng không bay lên, thị vệ đang bao vây Hách Cửu Tiêu vừa mới tiếp cận thì đột nhiên dừng bước, có một cỗ xung lượng khiến người ta sợ hãi bất thình lình vọt đến, chỉ trong nháy mắt, vài âm thanh kỳ dị vang lên, trên người của thị vệ đột nhiên xuất hiện vô số vết máu, giống như máu từ trong cơ thể đang sôi trào muốn lập tức bùng nổ!

“Yêu….yêu quái!” Ngửa đầu nhìn Hách Cửu Tiêu đang đứng thẳng giữa không trung, đám người với toàn thân đầy máu trợn to hai mắt, bởi vì đau đớn cùng với tâm lý sợ hãi mà kêu lên thất thanh, chưa ai nhìn thấy dị năng của Yêu Hồ tộc, nhưng lúc này nhìn thấy thì không thể không sợ hãi.

Từng người một bạo huyết mà chết, Sở Thanh Hàn sớm biết Hách Cửu Tiêu lợi hại nhưng vẫn không khỏi giật mình, bày ra tư thế sẵn sàng nghênh địch. Một luồng khí đánh úp vào người, hắn toàn lực đón nhận, nhưng đó không phải là chưởng lực mà là đại khí lực, là lực lượng xé rách không khí mà con người không thể ngăn cản, Sở Thanh Hàn dùng khoảng mười hai thành công lực để đón đỡ, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm, hắn rút lui vài bước, té ngã trên bậc thềm, mặt mày tái nhợt, toàn bộ y mệ bên tay phải đều bị nứt toát, lộ ra một vết thương đầy máu.

“Ngươi chỉ có năng lực như vậy hay sao? Nghiệp chướng Yêu Hồ tộc?” Hùng Tích An hét lớn một tiếng, râu tóc dựng đứng, nôi lực tích tụ làm gạch đá dưới chân vỡ vụn, hung hăng nhảy vào trong trận, “Một người mà ngươi giết cũng không được, hôm nay ta sẽ giáo hội ngươi, Hách Cửu Tiêu!”

Hùng Tích An xem Yêu Hồ tộc là cái gai trong mắt, phóng hỏa tiêu diệt Yêu Hồ tộc ở Miên Ngọc Sơn vẫn chưa đủ, hắn còn muốn tự tay lấy mạng của hai người trước mặt thì hắn mới cam tâm. Giữa không trung rơi xuống huyết vũ, máu loãng nhiễu tí tách từ trong y mệ của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần đưa mắt nhìn lên bàn tay đang nhiễu máu của hắn, huyết sắc không phải của địch nhân, mà là từ kinh mạch của Hách Cửu Tiêu bị bạo liệt chảy ra!

“Cửu Tiêu!” Nhảy lên cao, sắc mặt của Hách Thiên Thần tái nhợt, dùng hết toàn lực tung chưởng đánh về phía Hùng Tích An, sau đó điểm vào huyệt đạo trên cánh tay của Hách Cửu Tiêu, một tay đè lại cổ tay của hắn, tay còn lại kéo hắn rơi xuống đất, “Dị lực của ngươi mới khôi phục! Ngươi không khống chế như vậy! Rốt cục là ngươi muốn tổn thương người khác hay là muốn tổn thương ta?”

Vội vàng lấy ra thuốc trị thương từ trong túi gấm tùy thân, Hách Thiên Thần không bận tâm giờ khắc này đang nguy cấp, hắn nghiêm mặt rịt thuốc cho Hách Cửu Tiêu, người của Thiên Cơ Các cùng với Hách Cốc chặt chẽ bảo vệ hai người, Hách Cửu Tiêu không hề nhìn thương thế của mình, “Vậy không bằng ngươi nói cho ta biết, vì sao người của Nam Vô ít như thế? Ngươi phái những người khác đi làm cái gì?”

Bàn tay của Hách Thiên Thần đang thoa thuốc cho Hách Cửu Tiêu dừng lại một chút, chợt nghe bên ngoài hô to, “Bắt thích khách! Thích khách ở nơi này!”

Thị vệ đang chạy đến nơi này thì lại nghe tiếng binh khí giao kích ở hướng khác, vội vàng chia ra nhân thủ, toàn bộ hoàng cung trở nên hỗn loạn, người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc hơi cảm thấy khó hiểu một chút, tất cả bọn họ đều ở nơi này, ngay cả Nam Vô cũng ở đây, vậy còn thích khách nào ở trong hoàng cung Vạn Ương?

Phía sau hoa viên của hoàng cung Vạn ương, một đám thị vệ bị tiếng binh khí kinh động, chỉ thấy trong hoa viên có hai phe đang giao thủ, có người thậm chí đánh lên mái đình, dưới ánh trăng, tiếng gào rú của dã lang cổ động lòng người.

“Nữ nhân này đến từ đâu, dám xâm nhập hoàng cung!” Nắm đấm của Phong Ngự Tu cũng là binh khí, tung ra một quyền, quyền phong cuồn cuộn thổi tung mái ngói, cùng hắn đối chiến là một nữ tử tay cầm trường đao, chính là thanh đao này khiến Phong Ngự Tu chú ý, quyết tâm bắt lấy nàng.

Mái ngói vỡ vụn, nữ tử cầm đao, sử dụng binh khí dường như không phải thuộc về nàng, động tác hơi có chút đình trệ, quyền phong của Phong Ngự Tu đập vào mặt khiến nàng rút lui vài bước, hàn quang trong tay chợt lóe, nàng dùng sống đao đón đỡ.
Bình Luận (0)
Comment