Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 312

Giống như hai khúc củi bị thiêu đốt cùng một chỗ, nếu một khúc xảy ra chuyện, khúc còn lại không cháy sạch thì sẽ bị tắt ngúm.

Ban đầu Hoa Nam Ẩn sẽ vì tình cảm của bọn họ mà tán thưởng, nhưng nay lại vì thế mà bất an, cho dù cường đại thế nào thì chỉ cần là con người sẽ không thể không có nhược điểm, cũng như hắn đã từng nói, hai người kia rốt cục đã tìm được chính nhược điểm của mình, bọn họ chính là nhược điểm của đối phương.

Kế tiếp chuyện này sẽ trở thành thế nào? Hoa Nam Ẩn hoàn toàn không thể đoán trước.

Tâm tình nặng nề cất bước rời đi, hắn tìm Băng Ngự để công đạo vài câu, bảo mọi người không được đến khu đất trống ở dược trai. Phía dưới tàng cây, bóng người vẫn như trước, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng không biết có người đã đến. Y bào lỏng lẻo phất phơ trong gió, tạo ra tiếng vang cọ sát đầy ám muội, trên lá cây bám vài vệt bạch dịch, phi thường bắt mắt dưới ánh mặt trời.

“Đủ rồi, Cửu Tiêu, buông ra.” Hách Thiên Thần khàn giọng thở dốc, hắn cúi đầu xuống nói nhỏ, bên tai vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn không ngờ chính mình sẽ để cho Hách Cửu Tiêu làm như vậy trong tình cảnh này, chẳng lẽ hắn cũng điên cuồng giống như người nam nhân trước mắt rồi hay sao?

Hách Cửu Tiêu mạnh mẽ xoay ngược thân thể của Hách Thiên Thần vào thân cây, “Vẫn chưa chấm dứt.” Hơi thở nóng rực cùng giọng nói thì thầm bên tai Hách Thiên Thần, bàn tay bóp chặt bờ mông củahắn, mang theo bạch dịch lúc trước rồikiên quyết tiến vào bên trong.

“Cửu Tiêu!” Đầu ngón tay bấu vào thân cây, trong nháy mắt toàn thân của Hách Thiên Thần trở nên cương cứng.

Hắn thật không ngờ Hách Cửu Tiêu thật sự muốn làm đến cuối cùng ngay tại nơi này, ngón tay xâm nhập không hề do dự, không hề đếm xỉa đến sự phản kháng của hắn, ép toàn thân củahắn vào thân cây, sau lưng bị thân thể của Hách Cửu Tiêu kề sát, hắn có thể cảm giác được độ cứng dưới hạ thể của Hách Cửu Tiêu.

Thanh y bị thoát hạ đến phân nửa, gió mát lướt qua mang theo nhiệt độ ấm áp của ánh mặt trời rơi xuống trước ngực Hách Thiên Thần, nhịp tim vẫn chưa bình phục, trong đầu trở nên trống rỗng, trước mắt là thân cây gồ ghề, phía sau cổ là hơi thở dồn dập nóng bỏng, cùng nụ hôn tinh tế dừng trên bờ vai của hắn, “Ta sẽ làm cho ngươi nhớ kỹ, nhớ kỹ ngày hôm nay, sau này mỗi ngày đều nhớ kỹ!”

Cùng với cành lá va chạm, lời nói quyết tuyệt tàn nhẫn khiến cho ngực của Hách Thiên Thần nhói đau, tựa như có cái gì muốn nứt toát, cũng giống như cảm giác dưới thân, từ trong cơ thể ra đến bến ngoài đều bị cảm giác này ăn mòn.

Cổ họng phập phồng nhưng không thể nói ra một câu nào, phía trước là những đường vân bị phóng đại của cây đại thụ khiến người ta cảm thấy choáng váng, lúc này Hách Thiên Thần có lẽ sẽ đẩy được người nam nhân ở phía sau ra để thoát thân, hắn cũng không muốn bị mất tự chủ ngay tại nơi này, nhưng lực lượng cùng lời nói thì thầm ở phía sau làm cho hắn không còn sức để tránh né.

Giữa hai chân bị tách ra là thân thể của Hách Cửu Tiêu, ngón tay của Hách Cửu Tiêu ra vào dưới thân Hách Thiên Thần, sức nặng sau lưng cùng bàn tay áp chế trên cổ khiến Hách Thiên Thần chỉ có thể bám chặt thân cây, vì cảm giác nảy lên mà không ngừng cắn chặt môi. Hắn không biết bản thân mình đang làm cái gì, càng không thể xác định nhiệt độ trên người là vì Hách Cửu Tiêu hay là vì ánh mặt trời xuyên qua cành lá rồi chiếu xuống thân thể của hắn

“Cửu Tiêu, buông ra!” Miễn cưỡng mở miệng, dưới ánh nắng sáng lạn, khuôn mặt của Hách Thiên Thần hiện lên vài tia đỏ ửng, từ nụ hôn trên bờ vai đến vành tai, hôn ấn đỏ sẫm như máu ngay tại bên tai của hắn, biểu tình cắn răng nhẫn nại làm cho ấn ký đỏ sẫm càng thêm rung động lòng người, Hách Cửu Tiêu phủ môi lên.

Như bị khắc ấn, Hách Thiên Thần phát ra một tiếng quát to khàn khàn, một chân bỗng nhiên bị nâng lên, nghênh đón sự va chạm từ phía sau, hạ thể của Hách Cửu Tiêu đang cố gắng xâm nhập cũng giống như khắc ấn, vừa sâu vừa nóng, Hách Thiên Thần bị ép sát vào thân cây, thân thể theo bản năng hướng lên trên, lại trốn không được nhiệt độ nóng rực đang tiến nhập vào bên trong.

Hắn hít sâu một hơi, hô hấp trở nên dồn dập, Hách Cửu Tiêu từ phía sau đẩy lên trên, Hách Thiên Thần chỉ có thể bám chặt thân cây trước mặt mới có thể ổn định thân thể không ngừng lắc lư.

Mười dấu móng tay xuất hiện trên thân cây, hắn ngửi được hương thảo mộc thơm ngát, nghe được tiếng tim đập kịch liệt, sau lưng truyền đến tiếng tim đập dồn dập cũng giống như lồng ngực đang hỗn loạn của hắn.

“Ta chỉ muốn ngươi, có nghe thấy hay không? Thiên Thần.” Giống như đang cảnh cáo, muốn hắn nhớ kỹ những lời này, Hách Cửu Tiêu càng tiến nhập mạnh hơn, Hách Thiên Thần không nhìn thấy biểu tình ở sau lưng của hắn nhưng toàn thân lại có thể cảm giác được sự điên cuồng đang muốn xé rách cắn nuốt hắn.

Thân thể bị giam cầm và cố định trước người Hách Cửu Tiêu, tiếng côn trùng không ngừng vang lên trên đỉnh đầu, mơ hồ nhận biết cảm giác của hắn.

“Cửu Tiêu…” Cổ họng rên rỉ, Hách Thiên Thần hoảng hốt thấp giọng kêu lên, bên tai có tiếng gió, thân thể như bị thiêu cháy, bị thân cây trước ngực ma sát tạo nên vài vết ửng đỏ nhưng hắn không hề có cảm giác, cánh mũi nhiễu xuống mồ hôi, mái tóc ẩm ướt dán trên trán, nụ hôn của Hách Cửu Tiêu kéo dài từ trên lưng cho đến bên tai, hôn ấn đã hiện lên tơ máu, sau đó bị đầu lưỡi liếm đi, lưu lại một mảnh ẩm ướt.

Mồ hôi và hương vị máu tươi giao hòa trong miệng của Hách Cửu Tiêu, bốc lên men say như rượu nguyên chất, hắn đang say, sắc mặt ửng đỏ có một chút dữ tợn, cố chấp đòi lấy phản ứng của Hách Thiên Thần.

Vòng tay quanh thắt lưng của Hách Thiên Thần, làm cho Hách Thiên Thần thừa nhận hết thảy từ hắn, điên cuồng cũng được, chấp niệm cũng được, nóng nảy, bất an, mất tự chủ, thô bạo, hết thảy tựa như dằm gỗ đâm thật sâu, khuấy trộn trong cơ thể của Hách Thiên Thần.

Hách Thiên Thần miễn cưỡng đứng thẳng, sắc mặt đỏ thẫm, giống như bị động tác cuồng bạo nhuộm đỏ, hơi thở nặng nề, vô lực kháng cự, mồ hôi từ bên cổ chạy dài xuống ngực, lấp lánh ánh sáng trong suốt, đồng tử đen láy thâm trầm như bị mực nước thẩm thấu, hết thảy những gì ở ngay trước mắt đều mất đi ý nghĩa.

Bị hỏa liệt u ám cuốn lấy, dục vọng giống như sóng triều càn quét, hắn cơ hồ đứng thẳng không xong, ngay lúc này Hách Cửu Tiêu lại nhấc lên một chân còn lại của Hách Thiên Thần, đột nhiên trầm xuống khiến dục vọng của Hách Cửu Tiêu càng tiến sâu vào bên trong cơ thể, tựa như sóng to đang ập xuống, Hách Thiên Thần bị nhấn chìm vào đáy nước, bị bao phủ, khi mặt nước ngập đầu là lúc dùng một chút thần trí còn sót lại để vịn lấy thân cây trước mặt, cơ thể chấn động, thắt lưng của hắn rốt cục không thể ổn định.

Một cái tiến sâu kịch liệt khiến cho não bộ của hắn hoàn toàn trống rỗng, tóc mai ướt đẫm, hé ra bờ môi run rẩy, hắn nhìn ra phía sau thân cây, những cánh hoa cùng với lá cây phiêu tán rơi xuống đất, xa hơn một chút còn có người đi lại, giống như cảnh tượng ở thế giới bên kia, rốt cục nhớ đến bản thân mình đang ở nơi nào, Hách Thiên Thần vịn vào thân cây mà trượt xuống, há mồm thở dốc, “Trở về phòng đi, Cửu Tiêu…”

Cảm nhận được hắn nôn nóng, nhưng Hách Cửu Tiêu lại không hề nói một tiếng nào, thanh y xộc xệch bị mồ hôi thấm ướt, bị Hách Cửu Tiêu kéo sang một bên, hai tay vây quanh thắt lưng của Hách Thiên Thần, nơi giao hợp của hai người không hề phân cách, chỉ hơi thoáng rời khỏi một chút rồi lại hung hăng đâm vào, Hách Thiên Thần rên rỉ một tiếng, mở to hai mắt, ngón tay bấu vào thân cây, chậm rãi buộc chặt.

Lý trí của hắn càng lúc càng rời xa, Hách Cửu Tiêu xâm nhập càng lúc càng sâu, bàn tay vuốt ve khiêu khích dục vọng ở trước người hắn, Hách Cửu Tiêu đang làm cho hắn điên cuồng, muốn hắn phải nhớ kỹ tất cả cảm giác trên người.

Tiếng thở dốc đầy áp lực tản đi theo gió, âm thanh rên rỉ thoát ra từ kẽ răng rồi vỡ nát cùng với sự bình tĩnh và kháng cự của Hách Thiên Thần, hắn đã mất đi khả năng tự hỏi rốt cục đây là hành động điên cuồng cỡ nào, càng không rảnh đi lo lắng sẽ có người đến đây hay không, hắn chỉ có thể đáp lại Hách Cửu Tiêu, chỗ trống trong đầu chỉ nhớ rõ người mang đến khoái cảm này cho hắn chính là Hách Cửu Tiêu.

“Thiên Thần…” Không ngừng hô lên tên của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu thì thầm ở sau tai của hắn, nghiêng đầu ra phía trước rồi hôn lấy bờ môi của hắn, ngay cả hô hấp cũng đều bị đoạt đi, đầu lưỡi quấn quanh, chặt chẽ dây dưa, hai người cùng tiếp tục trao đổi hơi thở nóng rực của nhau.

Ánh mặt trời ấm áp, thảm cỏ xanh rờn trải rộng dưới mặt đất, phía trên có thứ gì đó lấp lánh trong những tia nắng rực rỡ, đó là bạch dịch của Hách Thiên Thần, dưới bầu trời quang đãng, hai người tựa hồ vứt bỏ hết thảy xung quanh, y mệ ma sát đong đưa, ánh mặt trời len qua cành lá khiến tất cả đều bị nhuộm một màu vàng óng.

Cơ bắp phập phồng trước lồng ngực xích lõa, bóng râm vàng rực khiến cho nam nhân mặc thanh y trông có vẻ càng tôn quý hơn so với ngày xưa, Hách Cửu Tiêu rời khỏi thân thể của hắn, không để cho hắn kịp thở dốc thì lại đè hắn xuống đất, “Nhìn ta, Thiên Thần!”

Tiếng hô to đầy mệnh lệnh chấn động màng tai, ở trước mặt Hách Thiên Thần, biểu tình của Hách Cửu Tiêu như ma thần, giống như chuẩn bị có một trận đại hỏa sẽ thiêu rụi tất cả, bao gồm cả thân thể và hồn phách, “Nhớ kỹ ta là ai!”

Đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú người dưới thân, lãnh khốc mà cuồng liệt, “Ta là thân ca ca, là huyết mạch tương liên của ngươi. Chỉ có ta mới có thể tiếp cận ngươi, chỉ có ta mới có thể cho ngươi cảm giác này. Ngươi có thể quên hết tất cả, có thể phát cuồng, có thể mất đi khống chế, nhưng ngươi không thể quên ta!”

Bàn tay đang ôm ở sau lưng Hách Thiên Thần bỗng nhiên trượt xuống, thân thể bị kéo lên thảm cỏ, trong nháy mắt, lại một lần nữa bên trong bị dục vọng của Hách Cửu Tiêu lấp đầy, ngửa đầu nhìn lên phía trên, dưới ánh mặt trời vàng rực, khuôn mặt thâm tình đầy thống khổ của Hách Cửu Tiêu đan xen với dục vọng và giãy dụa, hỗn tạp khó phân biệt.

“Tiêu!” Nhớ kỹ hình ảnh trước mắt, trong ngực của Hách Thiên Thần trỗi dậy một cảm giác mãnh liệt tựa như muốn tràn ra ngoài, hé môi thở dốc, sắc mặt của hắn vì tình dục mà ửng đỏ, thống khổ và khoái cảm giao hòa, ấn ký bị hôn đến mức xuất huyết tựa hồ đang nhảy lên thình thịch, mạch máu bên dưới làn da mỏng manh xuất hiện rõ ràng.

Thắt lưng bị uốn cong, Hách Cửu Tiêu tách hai chân của Hách Thiên Thần ra rồi đặt trước người, khuôn mặt vặn vẹo chiếu rọi trong mắt Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu vẫn thủy chung nhìn hắn chăm chú.

Thân thể bị áp sát vào lớp bùn đất, thảm cỏ dưới thân bị đè ép khiến cỏ xanh tiết ra một chất lỏng có hương thơm ngát hòa lẫn với mùi thể dịch của hai người, thúc giục càng nhiều dục niệm. Làn da của Hách Thiên Thần xích lõa trong không khí khiến hắn rùng mình, từ tủy sống dâng lên một cảm giác làm cho hắn tê dại, tiếng rên rỉ la hét liên tục phát ra từ cổ họng.

Tiếng hô quát hỗn loạn hòa lẫn với hơi thở dồn dập, Hách Cửu Tiêu cúi đầu hôn xuống, nụ hôn nồng nàn càng gia tăng động tác dưới thân, Hách Thiên Thần nhíu mi, trong đầu trở nên mê man, sóng triều không ngừng ập đến, bao phủ cắn nuốt hắn.

Thân thể của hai người nhấp nhô, y phục đều bị mồ hôi thấm ướt, không biết mặt trời đã dần dần hạ xuống từ khi nào, tiếng côn trùng bị âm thanh gầm nhẹ cắt ngang, từ giữa hai chân của Hách Thiên Thần tràn ra một dòng bạch dịch, hắn nằm ngửa trên mặt đất, nhìn thấy chân trời đỏ rực.

Sắc mặt vẫn tràn ngập tình dục, giống như bị hồng hà chiếu rọi trên mặt, hắn ôm lấy Hách Cửu Tiêu vẫn chưa rút ra khỏi thân thể của hắn, nhìn về phía chân trời, “Đừng làm cho ta quên, vô luận ngươi dùng phương pháp gì cũng được.”

Ngón tay của Hách Cửu Tiêu mơn trớn trên khuôn mặt vẫn chưa lui xuống tình triều, nhìn một hồi lâu, “Hảo, ta đáp ứng ngươi.” Hắn trả lời thật sự nghiêm túc.

Hách Thiên Thần hít sâu một hơi, đưa hai tay choàng lên lưng rồi vùi đầu trước ngực Hách Cửu Tiêu.

Hắn tin Hách Cửu Tiêu. Chỉ cần Hách Cửu Tiêu đáp ứng thì nhất định sẽ làm được.

Mặt trời lặn, mặt trời lên, lại qua hai ngày. Lúc này Mục Thịnh đã rời khỏi Vạn Ương, tin tức được Nhược Hành truyền đến từ U Hồng tiểu trúc, bảo rằng dọc đường đi Mục Thịnh đã thay sáu con khoái mã, đang chạy đến Hách Cốc.

Rốt cục có thể đến kịp trước khi tình trạng của Hách Thiên Thần chuyển biến càng lúc càng xấu hay không, không ai dám suy đoán. Hoa Nam Ẩn vẫn ở lại Hách Cốc, tuy rằng hắn không thể giúp được gì nhưng vẫn không muốn rời đi, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần khỏi hẳn, nhìn thấy hai người ở trước mặt hắn cùng nắm tay giống như dĩ vãng, nhìn thấy thủ hạ của Thiên Cơ Các trở về, hết thảy có thể khôi phục nguyên trạng.

Nhưng mấy ngày này hắn đều không thể nhìn thấy Hách Thiên Thần, điểm này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, “Rốt cục hắn thế nào? Mỗi ngày đều ở trong phòng, chẳng lẽ hắn đã nghiêm trọng đến mức không thể đứng dậy?”

“Không quan hệ đến ngươi.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nghiêm mặt, thần sắc âm trầm làm cho Hoa Nam Ẩn ý thức được tình trạng của Hách Thiên Thần nhất định không ổn.

Trên thực tế không chỉ có hắn không nhìn thấy Hách Thiên Thần, bất luận kẻ nào cũng đều không nhìn thấy.
Bình Luận (0)
Comment