Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 317

Mười sáu tháng tám, đây là ngày vui mừng trọng đại ở khắp nơi.

Thái tử Sở Tĩnh Huyền ở trong hoàng thành, tiến hành nghi thức tại Thiều Đức Môn, chiếu cáo thiên hạ, đăng cơ hoàng đế.

Thời tiết cuối thu rất quang đãng dễ chịu, hương thơm hoa quế phiêu tán trong không khí, dịu dàng ngọt ngào, khắp nơi ở ngoài cung đều nhìn thấy quan binh, tựa hồ vì đề phòng xuất hiện biến cố, dân chúng cũng không bận tâm đến chuyện này, bọn họ chỉ biết chiến tranh được bình ổn, tân hoàng sắp đăng cơ.

Trong cung cũng náo nhiệt, nhưng trong cung náo nhiệt khác với bên ngoài, nghi lễ cúng tế long trọng, quan viên lui tới mang theo sắc mặt trang nghiêm, đủ loại nghi thức tôn quý của hoàng thất đều được chăm chút cẩn thận, Sở Tĩnh Huyền mặc hoàng bào đứng trước Thiều Đức Môn.

Ở trước mặt hắn là những lầu các trập trùng đứng sừng sững, triều thần ở hai bên quỳ xuống đất bái lạy, trời rộng mây cao, hết thảy đều ở dưới chân hắn, bất giác nhìn lên bầu trời, khóe miệng của Sở Tĩnh Huyền lộ ra nụ cười.

“Tư vị làm hoàng đế thế nào?” Hô to một tiếng, cắt ngang nghi thức, tiếng cười nhạo chất vấn từ rất xa truyền đến, tựa như không đem nghi thức này để vào mắt.

Quần thần kích động, đều đứng lên nhìn về hướng đó, người tới mặt cẩm bào hoa phục, dáng vẻ phong lưu, ý cười phóng khoáng tiêu sái, lại mang theo ngang ngược, cư nhiên là

“Nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn?”

“Nhị hoàng tử điện hạ!”

“Hắn chưa chết?”

Sở Thanh Hàn vừa xuất hiện, sắc mặt của Sở Tĩnh Huyền thoáng chốc thay đổi, tựa hồ là kinh hỉ, lộ ra ý cười, “Hoàng đệ vô sự! Quả thật là quá tốt!”

“Quả thật là tốt? Ta còn nghĩ rằng hoàng huynh không muốn nhìn thấy ta.” Sở Thanh Hàn không để ý sự hỗn loạn ở xung quanh, chậm rãi bước đến, phía sau dẫn theo một đội binh mã, nếu không phải dưới chân của hắn chiếu xuống chiếc bóng thì e rằng có người sẽ nghĩ rằng ban ngày ban mặt mà nhìn thấy quỷ.

Sở Tĩnh Huyền nhìn vào binh mã ở sau lưng hắn, không hề lộ ra thần sắc khẽ nhúc nhích, “Hoàng đệ nói vậy là sao, ta có thể nào mà không muốn nhìn thấy ngươi, nhưng ta nghe nói ngươi…”

“Nghe nói? Chính ngươi cũng bảo đó là nghe nói. Ngươi phải biết rằng trừ phi chính mắt nhìn thấy, nếu không tuyệt đối đừng tin tưởng cái gì gọi là nghe nói.” Trong lời của Sở Thanh Hàn có ý tứ, nụ cười vẫn thường trực trên môi.

Hắn đi đến trước mặt quần thần, tất cả mọi người nhìn thấy hắn bước đến mà kinh hãi, không biết nếu hắn không chết, lại cố tình xuất hiện vào lúc này là vì cái gì, người có tâm tư nhạy bén đã phát hiện không đúng, cấm vệ quân trong cung đều giơ lên binh khí, chỉ đợi có người hạ lệnh liền lập tức xông lên.

Sở Thanh Hàn lại dường như không hề bận tâm, hắn giương cao tay, phân phó với binh mã ở sau lưng hắn, “Bao vây nơi này cho ta!”

Cước bộ chỉnh tề, phân tán tứ phía, cấm vệ quân trong cung còn chưa kịp phản ứng thì những người đó đã vây kín nơi đây, tốc độ và khí thế khiến người ta kinh hãi, những người cầm trường đao trường kích này rõ ràng không phải thị vệ trong cung mà là binh sĩ đã từng chinh chiến nơi sa trường!

“Nhị điện hạ, đây là…” Có đại thần cẩn thận lên tiếng.

Địa vị của Sở Thanh Hàn ở trong cung tuyệt đối không thấp hơn Sở Tĩnh Huyền, nếu không phải có tin đồn truyền ra là hắn đã chết thì lúc này không biết ngai vàng sẽ thuộc về tay ai, nhìn Sở Tĩnh Huyền mặc hoàng bào, lại nhìn Sở Thanh Hàn dẫn binh đoạt vị, biểu tình trên mặt các đại thần thay đổi trong nháy mắt.

Sở Thanh Hàn tựa hồ đã dự liệu trước, hắn ôm tay đứng thẳng trước mặt bọn họ, dùng cằm chỉ về hướng Sở Tĩnh Huyền, “Ngươi nhất định không ngờ ta sẽ xuất hiện ngay lúc này, có phải còn tưởng rằng ta đã chôn thân nơi làng chài đúng không?”

Sắc mặt của Sở Tĩnh Huyền trở nên giận dữ, cho dù là người dễ tính thì ngay lúc này cũng không thể không tức giận, huống chi thái độ của Sở Thanh Hàn vô lễ như thế, “Ngươi nói lời này là có ý gì?”

Hắn quát hỏi, Sở Thanh Hàn cười ha ha, “Đến lúc này mà hoàng huynh còn muốn giả vờ?”

Không nhìn các đại thần ở xung quanh, hắn tiến lên vài bước, đẩy ra đám thị vệ đang ngăn cản ở phía trước, tới gần Sở Tĩnh Huyền rồi cất cao giọng, “Kết cục ngày hôm nay là ngươi trăm phương ngàn kế an bài, bệnh tình của phụ hoàng, sóng gió trên giang hồ, còn có nội loạn ở tái ngoại, hết thảy đều được tính toán cẩn thận, quả nhiên mưu tính rất hảo, rất kỳ diệu!”

Sở Thanh Hàn cất tiếng cười to, “Đáng tiếc ngươi vẫn còn kém một bước!”

Bên ngoài Thiều Đức Môn, cửa cung bỗng nhiên mở ra, một số đông nhân mã ồ ạt tiến vào, vó ngựa cất lên, khí thế rào rạt, chia ra ba đợt từ tả môn, trung môn và hữu môn mà đồng loạt tiến vào, phong tỏa tất cả các lối ra khỏi nơi đây.

Sở Tĩnh Huyền bỗng nhiên biến sắc, chỉ thấy bên trong đám người đông nghìn nghịt có hai người dẫn đầu, ngồi trên lưng ngựa, một người mặc thanh y, một người mặc cẩm bào màu tử kim, rõ ràng chính là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu!

Trên mặt của Hách Thiên Thần nhìn không ra có nửa điểm ốm đau, ánh mắt sắc bén, đồng tử lãnh liệt, “Kế hoạch không có một kẻ hở trong mắt của ngươi chưa hẳn không có sơ hở, ngươi đã tính nhầm, Sở Tĩnh.”

“Sở Tĩnh?” Các đại thần thất thanh kêu lên sợ hãi, tục danh của thái tử là Sở Tĩnh Huyền, vì sao lại là Sở Tĩnh? Sở Tĩnh là ai?

“Hôm nay ngươi sẽ trả giá đại giới vì những gì ngươi đã làm.” Một tiếng áp chế tất cả sự kinh hô của mọi người, ngữ âm của hắn không cao, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng, cắt qua tất cả, cũng làm cho hết thảy đang rối loạn chỉ trong nháy mắt liền bị hàn ý đông cứng.

Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu không chỉ là lãnh khốc mà còn giống như vực sâu âm u, ánh mắt dừng trên người của Sở Tĩnh giống như một thực thể, trong nháy mắt tựa hồ có băng phong lướt qua xương tủy, quanh mình trở nên xơ xác tiêu điều.

Lòng người bất an, các đại thần không biết người vừa tiến vào là ai, nhưng nhìn thấy thủ hạ của An Lăng Vương rút vũ khí ra khỏi vỏ, không phải đối địch với những người này mà là tạo ra cục diện nội ứng ngoại hợp, An Lăng Vương đứng ở phe nào thì chỉ cần nhìn cũng đã hiểu.

Người đến là hữu không phải địch, bọn họ bình tĩnh chờ xem diễn biến của cục diện, không dám manh động.

Từ lúc nghi thức bắt đầu tiến hành thì Sở Lôi vẫn chưa nói một lời nào, hiện tại mới bước ra rồi chỉ vào Sở Tĩnh Huyền, “Đêm qua bổn vương thử ngươi, quả nhiên ngươi lộ ra dấu vết, cho dù ngươi che giấu như thế nào cũng không thể che giấu việc ngươi vẫn còn quan tâm đến Vụ Sắc đao, biết được thanh đao vẫn chưa tìm thấy thì ngươi mới yên tâm.”

Hai mắt khẽ khép lại, Sở Lôi ngưng một chút, trong mắt lóe sáng, “Kể từ lúc ngươi tráo đổi thân phận thì bổn vương luôn chú ý ngươi. Sở Tĩnh, đừng tưởng rằng chuyện ngươi làm là thần không biết quỷ không hay!”

Ngay trong thế cục hỗn loạn, Hách Thiên Thần từng phái người truyền mật hàm cho Sở Lôi, lúc ấy Sở Lôi đang nghi ngờ hắn thì nhận được mật hàm, từng câu chữ đều nói về Sở Tĩnh.

An Lăng Vương vốn là người có phản cảm với Sở Tĩnh, cho dù những lời trong thư không thể hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng khó tránh có hoài nghi, tựa như lời của Vân Khanh, nếu lúc trước hắn không tin Hách Thiên Thần thì sẽ không ủy thác Hách Thiên Thần đi tìm Vụ Sắc đao, rồi sau đó cục diện không thể khống chế được, so với việc bảo rằng Hách Thiên Thần mưu phản thì bảo rằng phía sau có người thao túng càng khiến Sở Lôi tin tưởng hơn.

An Lăng Vương Sở Lôi cũng không phải là một Vương gia hồ đồ, sau khi cân nhắc cẩn thận, hắn chiếu theo lời của Hách Thiên Thần mà chú ý Sở Tĩnh, cho đến lúc này thì tất cả chân tướng đã lộ ra trước mặt.

“Vương gia! Hắn rốt cục là ai?” Các đại thần đều nghị luận, rốt cục nhịn không được mà hỏi Sở Lôi.

Hai tay rút ra khỏi y mệ, Sở Lôi cười lạnh, chỉ vào Sở Tĩnh rồi trầm giọng nói với các vị đại thần, “Tương truyền năm đó có một vị hoàng tử mệnh yểu, kỳ thật hắn chưa chết mà là bị Thiên Khung Thần Giáo bắt cóc, sau đó tự xưng là Sở Tĩnh, nay muốn hãm hại Hoàng Thượng, có ý đồ mưu phản!”

“Thiên Khung Thần Giáo?” Mọi người kinh hãi không hiểu, “Nguyên lai là dư nghiệt của tà giáo! Mau bắt hắn lại!”

Thị vệ trong Thiều Đức Môn nghe tiếng mà hành động. Sở Thanh Hàn, Sở Lôi, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, ba đội nhân mã hội tụ, thủ hạ của Sở Tĩnh cũng đã sớm xuất hiện cùng bọn họ đối lập, sắc mặt của mọi người đều thập phần khẩn trương.

Loảng xoảng! Nhang đèn ngọc bài được dùng cho nghi thức cúng tế đều bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, thần sắc của người ở trên đài cao đầy âm trầm, phất y mệ cắn răng, “Chỉ còn kém một bước! Chỉ còn kém một bước thì ta chính là ngôi cửu ngũ chí tôn! Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu, ta đã sớm biết các ngươi sẽ gây phiền toái cho ta, quả nhiên là thế! Vì sao các ngươi không chết?”

“Ngươi đã tính lầm rồi, muốn chúng ta tự tương tàn, nhưng ngươi đã quên người mà ngươi mưu tính là ai. Hắn là Hách Thiên Thần, là Các chủ Thiên Cơ Các, làm sao lại bị tính kế dễ dàng như vậy.” Sở Thanh Hàn nói một cách ung dung, nhìn lướt qua bóng dáng màu thanh lam, nhưng không nói ra ngày đó có bao nhiêu nguy hiểm.

Chỉ kém một bước, ngày đó chỉ kém một bước thì hết thảy đã không thể vãn hồi, suýt nữa đã làm cho Sở Tĩnh như nguyện.

Sở Thanh Hàn cũng đã sớm có hoài nghi đối với việc này, hắn ước định gặp Hách Thiên Thần vốn là muốn đem sự tình nói rõ ràng, người của phân đà Thiên Cơ Các không phải do hắn giết chết, hắn bất quá là bị người ta giá họa, khi hắn muốn nói ra sự hoài nghi trong lòng thì lại có một đội quan binh khác đột nhiên xuất hiện, sau đó Hách Thiên Thần bỗng nhiên lâm trận rồi ngã xuống, tiếp theo là Hách Cửu Tiêu bùng nổ dị lực, người ở xung quanh bị đá bắn trúng, không ít ngươi bị trọng thương, căn bản không có người dám đến gần, những người khác tiếp tục giao thủ, thiếu chút nữa đã không kịp ngăn cản trận đại chiến, may mắn sau đó…

“Thiên Cơ Các! Lại là Thiên Cơ Các!” Sở Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, cất tiếng quát to cắt ngang dòng hồi tưởng của Sở Thanh Hàn, chỉ thấy đôi mắt của hắn lấp đầy hung ác, “Hóa ra các ngươi vẫn chưa chết, thảo nào thủ hạ của ta ra đi không hề quay về, nguyên lai là do các ngươi liên thủ! Giả chết lừa ta?”

“Là ngươi đắc ý vênh váo, tỉnh ngộ quá muộn.” Sở Thanh Hàn cười to. Tương kế tựu kế mà giấu diếm chính là chủ ý của Hách Thiên Thần.

Song phương giằng co hết sức căng thẳng, Sở Tĩnh nhìn thấy kế hoạch bị người phá hoại, hắn không còn tiếp tục ngụy trang, đột nhiên căm tức, bước xuống vài bước rồi dừng lại ở bậc thang, “Ngươi muốn làm cho Sở Thanh Hàn thành hoàng đế?”

Hách Thiên Thần tựa như cảm thấy buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch, ngữ thanh nhẹ nhàng không thấy phập phồng, “Ai làm hoàng đế thì đối với dân chúng mà nói cũng không có gì khác biệt, chỉ cần có cơm no áo ấm thì bọn họ cũng không bận tâm người ngồi trên ngai vàng là ai. Còn ngươi tự mình khơi mào phân tranh, giá họa Sở Thanh Hàn, nhằm vào Thiên Cơ Các, đủ chuyện trong đó không cần ta phải lần lượt nhắc lại, chính ngươi tự mình hiểu rõ.”

“Các ngươi làm sao biết được?” Đến lúc này Sở Tĩnh đương nhiên không cam lòng, hắn đương nhiên muốn hỏi, hắn nghĩ không ra vì sao bọn họ có thể nhìn thấu kế hoạch của hắn, hắn vẫn rất thận trọng, mọi người xung quanh đều nghĩ rằng hắn là Sở Tĩnh Huyền.

Ánh mắt của Hách Thiên Thần trở nên lạnh nhạt, giống như phản chiếu sắc trời, trong đó có phong vân, hết tụ lại tán, “Hoài nghi ngươi cũng không phải là chuyện chỉ trong một lúc, ngày đó ta từng tiến cung, xảo ngộ Lý đại nương.”

“Khi đó ngươi đã biết?” Sở Tĩnh thoáng chốc biến sắc, “Không có khả năng!”

Hách Thiên Thần cũng không bận tâm, “Lúc ấy ta từng hỏi hắn, ngươi ở trong cung như thế nào….”

“Sở Tĩnh Huyền ở trong tay ta, hắn làm sao dám nói thật với ngươi?” Sở Tĩnh không biết mình sai ở điểm nào, lại càng không tin Hách Thiên Thần ở ngay lúc đó đã sinh ra hoài nghi đối với hắn.

Sở Lôi ở bên cạnh vừa nghe xong, xác định thái tử quả nhiên ở trong tay Sở Tĩnh, ném chuột sợ vỡ bình, không dám làm cho thủ hạ manh động, quần thần kinh sợ thối lui sang một bên, không biết chuyện hôm nay rốt cục sẽ diễn biến như thế nào, lúc này ngữ thanh nhẹ nhàng của Hách Thiên Thần vẫn còn đang tiếp tục, “Chính là bởi vì hắn không dám nói thật.”

“Có ý gì?” Sở Tĩnh truy vấn, Hách Thiên Thần cười nhẹ, nhìn về phía chân trời, “Có người muốn ở trong cung hưởng vinh hoa phú quý, có người lại muốn thoát khỏi hoàng cung hưởng tự do tự tại. Lý đại nương không phải nữ tử, tuy rằng hắn tiến cung vì thái tử nhưng hơn phân nửa thời điểm đều ở trong Tuyền Cơ Phường, nhưng kể từ ngày đó, trong Tuyền Cơ Phường không còn nhìn thấy bóng dáng của Lý đại nương.”

Lý đại nương có thái độ khác thường, không lưu lại trong Tuyền Cơ Phường mà lại cư ngụ lâu dài trong cung, đây không phải thái độ làm người của hắn. Hắn sẽ chờ thái tử ra khỏi cung, mà không phải nam phẫn nữ trang để ở lại hoàng cung, Lý đại nương có kiêu ngạo của mình, dù sao hắn cũng là nam nhân.

Lần đó Hách Thiên Thần tiến cung theo lời thỉnh cầu của Sở Lôi thì xảo ngộ Lý đại nương, theo lời nói và cử chỉ của Lý đại nương, hắn đã nhận ra một chút bất thường.

Tuyền Cơ Phường là cửa hiệu thêu may, sản nghiệp của gia đình Hoa Nam Ẩn là Phúc Xương Trang cũng có giao tình với Tuyền Cơ Phường, sau đó Hách Thiên Thần nhờ Hoa Nam Ẩn âm thầm điều tra thì biết được Lý đại nương đã rất lâu không quay về, khi đó hoài nghi càng lúc càng nhiều.

“Đối địch với Các chủ Thiên Cơ Các, tưởng rằng có thể lừa được hắn, thật sự là một chuyện nực cười.” Tiếng cười hì hì cùng ngữ thanh truyền đến từ thâm cung, có người đứng trên đỉnh chính điện, từ trên cao nhìn xuống, trong tay phe phẩy quạt, bạch y phiêu diêu, ý cười tràn trề, bên cạnh hắn còn dẫn theo một người.

“Sở Tĩnh, hắn ở nơi nào? Giao hắn ra đây!” Tú châm trong tay Lý đại nương lóe ra hàn quang dưới ánh nắng, trong mắt của hắn đã có sát khí.

“Hoa Nam Ẩn, ngươi đến muộn.” Hách Cửu Tiêu đứng phía dưới liếc mắt một cái, Hoa Nam Ẩn bị ánh mắt nghiêm nghị lướt đến, hắn từ trên đỉnh chính điện bay xuống, nhướng mi giải thích, “Hoàng cung rất lớn, ngươi có biết ta và Vân Khanh phải tìm bao lâu mới tìm được hắn hay không? Hiện tại đã dẫn người đến cho các ngươi, xem như vừa đúng lúc.”

Lý đại nương được Hoa Nam Ẩn âm thầm cứu ra, trong tay của Sở Tĩnh mất đi một con át chủ bài, hắn nhìn hàn quang lóe sáng nhưng không giận mà chỉ cười to, “Ta làm sao có thể nói cho ngươi biết hắn ở nơi nào.”
Bình Luận (0)
Comment