Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 47

“Ngươi có thể ở Tuyền Cơ phường với ta mấy ngày?” Hách Cửu Tiêu còn đang lưu luyến nụ hôn chủ động của Hách Thiên Thần, cứ như vậy dán trên môi của Hách Thiên Thần mà nói chuyện, một tay khẽ vuốt trên lưng của hắn, “Mặc dù Thiên Cơ các của ngươi cách Hách cốc chỉ vài ngày đường xá, nhưng nếu ta đến thăm ngươi thì đám Các lão lại gây phiền hà.”

“Không ngờ có một ngày lại nghe thấy Huyết Ma Y chính miệng nói rằng sợ rước lấy phiền hà,” Hách Thiên Thần cười Hách Cửu Tiêu.

“Nếu đám Các lão của ngươi bị ta giết, thì chẳng lẽ không phải là rắc rối hay sao?” Hách Cửu Tiêu để mặc Hách Thiên Thần cười, hắn chỉ nhìn đệ đệ của mình rồi cũng mỉm cười, trong mắt của hắn hiện lên một chút lấp lánh, thần sắc lạnh như băng lại trở nên nhu hòa như nước.

Chưa từng có người nào nhìn thấy Hách Cửu Tiêu cười như thế, ngoại trừ Hách Thiên Thần. Nụ cười này cũng giống như lần trước, dù sao hắn vẫn cảm thấy Hách Cửu Tiêu không nên để cho người khác nhìn thấy. Bằng không, người có dung mạo lạnh buốt như băng thạch, lại yêu dị như gai độc khiến kẻ khác kinh sợ, với nụ cười như vậy thì sẽ làm cho người ta truy đuổi, sẽ có vô số nam nữ lâm vào điên cuồng. Cho dù hắn khiến người ta sợ hãi, nhưng vẫn có người thương hắn, thậm chí không cần sinh mệnh của chính mình.

“Thiên Thần, ngươi nhìn ta như vậy sẽ làm cho ta nghĩ rằng trước kia chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.” Hách Cửu Tiêu chống lại ánh mắt của Hách Thiên Thần đang chăm chú nhìn hắn.

Hách Thiên Thần nâng tay khẽ vuốt trên hàng lông mày của Hách Cửu Tiêu, hắn thản nhiên nói, “Trước kia ta xem ngươi như huynh trưởng, lúc này nếu ta vẫn đối đãi với ngươi như vậy thì ngươi có đáp ứng?”

“Không đáp ứng.” Hách Cửu Tiêu trả lời dứt khoát, hắn không muốn giữa hai người chỉ có tình cảm huynh đệ, “Nếu là huynh đệ thì cuộc đời này sẽ có một ngày ngươi bỏ ta mà đi.”

“Nếu không phải thì chẳng lẽ lại không?” Đây là lý do rất kỳ quái, theo như lời của Hách Cửu Tiêu thì tựa hồ trên đời này chỉ có một mình Hách Thiên Thần tồn tại, ngoại trừ hắn ra thì không còn người khác.

“Tóm lại bất luận ngươi và ta có quan hệ như thế nào, hôm nay ngươi đã thừa nhận tâm ý với ta thì không được thay đổi. Ta cũng không cho phép ngươi đổi ý.” Hách Cửu Tiêu ôm hắn, bờ môi kề sát bên tai của hắn, “Ta vẫn chưa hỏi vì sao ngươi lại đến đây?” Nếu không phải chuyện quan trọng thì Hách Thiên Thần tuyệt đối sẽ không đích thân đi tìm thầy thuốc. Hách Cửu Tiêu nhớ lúc trước hai người ở bên nhau đã gặp phải không ít chuyện phiền phức, “Sau khi ngươi trở về còn xảy ra chuyện gì nữa?”

“Không có, sau đó không còn chuyện gì nữa.” Hách Thiên Thần quả thật theo như lời đã nói, một khi quyết định thì sẽ không do dự, Hách Cửu Tiêu muốn ôm hắn thì hắn để cho Hách Cửu Tiêu ôm, “Ta đến đây là để gặp ngươi.”

“Có việc? Hay bởi vì muốn gặp ta?” Hách Cửu Tiêu tiếp tục truy vấn.

Hách Thiên Thần bật cười, không hề phủ nhận hay giấu diếm, “Là có việc, cũng là muốn gặp ngươi.” Hắn vốn có một chút việc muốn hỏi Hách Cửu Tiêu, dừng một chút, hắn nhớ tới tình cảnh khi nhìn thấy Thiến Dong ở bên cạnh Hách Cửu Tiêu tại sảnh đường, “Từ khi nhận rõ tâm ý của chính mình, ta cũng muốn biết đáp án của ngươi, rồi sau đó nhìn thấy Thiến Dong, chỉ trong một khắc thì ta liền hiểu rõ.”

“Nói như vậy thì ta nên cảm tạ nàng.” Nhắc về Thiến Dong, ngữ điệu của Hách Cửu Tiêu cũng không hề biến hóa, lại bởi vì ý tứ trong lời nói của Hách Thiên Thần mà bất giác mỉm cười, rồi ngay tức nhíu mày, “Lúc ấy ngươi nhìn thấy cái gì? Ta không biết dị năng của ngươi đã đến mức này.” Khi đó hắn nhận ra Hách Thiên Thần rất khác thường. (NXB lậu = thiếu Iốt)

“Bị ngươi nhận ra.” Hách Thiên Thần không phủ nhận, mới vừa rồi quả thật chỉ trong chớp mắt hắn đã bị tình yêu mãnh liệt cùng bi thương trong đầu của nàng rung động, “Có đôi khi ta sẽ cảm nhận được tâm tư của người khác mà không cần phải tiếp xúc, chỉ cần ý niệm của người nọ đủ mãnh liệt. Cái chết của nàng làm cho ta biết nàng đối với ngươi rất thâm tình.”

“Nàng cũng rất hận ta.” Hách Cửu Tiêu không bận tâm có người chết trước mặt hắn, “Tình và hận, sau khi chết đều sẽ tiêu tan, cái chết cũng là một sự giải thoát.”

Lạnh lùng thản nhiên nói ra lời này, cho dù đối mặt với Hách Thiên Thần thì Hách Cửu Tiêu cũng không che giấu quan điểm về cái chết của hắn, hắn luôn khinh thường mạng người, “Là người có ai lại không chết, chẳng lẽ muốn ta gánh vác sinh tử của mỗi người? Mạng của Thiến Dong là do ta cứu, bây giờ nàng cũng nên hoàn lại.”

“Ngươi từng cứu nàng?” Hách Thiên Thần không biết việc này, hóa ra đây là nguyên nhân dẫn đến tình yêu của Thiến Dong, hắn thư thái nói tiếp, “Sinh tử có mệnh, lúc trước nếu ngươi không cứu nàng thì sẽ không có ngày hôm nay.”

Nàng cũng sẽ không yêu Hách Cửu Tiêu, sẽ không thất vọng, sẽ không khẩn cầu mà không được, vì vậy mới sinh ra tuyệt vọng. Khi Hách Thiên Thần nhìn thấy sự tuyệt vọng của nàng thì lúc ấy đã không thể vãn hồi. Hách Cửu Tiêu chẳng lẽ cũng nhìn ra được điều này nên mới giết nàng?

Thiến Dong kỳ thực là một lòng muốn chết, nếu không, nàng sẽ không làm ra một chuyện ngu xuẩn như vậy. Nàng cũng không phải là một kẻ ngốc, nàng biết rõ chỉ bằng một chiếc trâm cài tóc thì hoàn toàn không có khả năng gây thương tích cho hắn và Hách Cửu Tiêu.

“Ngươi đồng cảm với nàng?” Hách Cửu Tiêu không biết hắn cảm thấy như thế nào đối với cái chết của Thiến Dong.

Hách Thiên Thần trầm ngâm, cuối cùng thở dài, “Ta nên đồng cảm với nàng, nhưng cho dù nàng còn sống thì tâm cũng đã chết, nàng không thể nhìn thấy ta và ngươi ở bên nhau, nàng quá chấp nhất,” Cho nên hắn không có cách nào để thương cảm.

Chấp nhất cũng không sao, cái chết của Thiến Dong cũng không phải lỗi của bất cứ người nào. Từ tư tưởng trong lòng của nàng đã giúp Hách Thiên Thần xác nhận tình cảm của hắn dành cho Hách Cửu Tiêu, ngoại trừ tình huynh đệ thì quả thật còn một phần khác, và phần này cũng giống như của Thiến Dong đối với Hách Cửu Tiêu. Đó không phải là thân tình, mà là tình cảm thuần túy, không biết từ khi nào đã bắt đầu.

“Nếu ngươi đồng cảm với nàng thì không bằng quan tâm cho bản thân mình. Có người âm thầm thiết kế cạm bẫy dưới lôi đài, rồi sau đó dọc đường đi lại có người ám sát, ngươi vì Miên Ca mà rước lấy phiền phức, bây giờ còn muốn lưu hắn lại ở Thiên Cơ các, chẳng lẽ ngươi sợ mình quá mức nhàn hạ?” Hách Cửu Tiêu khi đối mặt với Hách Thiên Thần thì bất giác sẽ nói rất nhiều, quan tâm quở trách, đó là huynh trưởng lo lắng đối với đệ đệ, mà cũng chính là vì một phần tình ý dưới đáy lòng.

“Chuyện mà Mục Thịnh cảnh cáo vẫn chưa thành hiện thực, ta dọc đường đến đây cũng không gặp phải chuyện gì phiền phức.” Hách Thiên Thần kéo Hách Cửu Tiêu cùng ngồi xuống ghế, “Lúc ấy ngươi thủy chung hỏi ta đối với ngươi như thế nào, lại không hề quan tâm đến người thiết kế cạm bẫy là ai? Ngày đó, bất luận là ngươi hay ta ở bên trong căn hầm đều có khả năng sẽ chết. Hỏa Lôi tiễn xuất xứ từ Hỏa Lôi sơn trang, nhưng Hỏa Lôi sơn trang đã suy tàn từ lâu, cũng không có truyền nhân. Hỏa Lôi tiễn thất truyền trên giang hồ, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có gì kỳ lạ trong đó hay sao?”

“Ngươi thừa nhận tình ý đối với ta, bây giờ không nói cái khác mà lại đi nói những thứ này.” Hách Cửu Tiêu nắm lấy tay của Hách Thiên Thần, không biết có phải là bị ảnh hưởng từ nhỏ hay không, nhưng hắn luôn thích cầm tay của Hách Thiên Thần, giống như sợ rằng buông ra sẽ không thể nắm trở lại.

Hắn nói tiếp về vấn đề mà Hách Thiên Thần đang bàn luận, “Muốn nói có gì kỳ lạ trong đó thì cũng nên nhắc đến Miên Ca, ngươi lưu hắn lại Thiên Cơ các, nhưng có tra ra được cái gì hay chưa?”

Hách Thiên Thần biết Hách Cửu Tiêu thủy chung để tâm đến Miên Ca, nhìn bàn tay đang bị Hách Cửu Tiêu nắm lấy, hắn chậm rãi nói, “Ta đã sai người đi thăm dò, lai lịch của Mục Thịnh vẫn chưa thể điều tra rõ ràng, trên giang hồ dường như không có nhân vật này. Chuyện của Miên Ca và Mục Thịnh ắt hẳn không liên quan đến nhau. Về phần thân phận của Miên Ca, hắn vốn là công tử trong một phú hộ ở thành Hàm Dương, nghe nói gia môn gặp chuyện ngoài ý muốn, từ đó về sau bị ly tán, ta đã phái người đi điều tra, vẫn còn phải chờ thêm một thời gian nữa.”

“Đừng lưu hắn lại bên cạnh của ngươi quá lâu.” Hách Cửu Tiêu có thành kiến với Miên Ca không phải ngày một ngày hai, hắn thủy chung không thích ánh mắt Miên Ca nhìn Hách Thiên Thần, “Ta cảm giác ánh mắt của hắn nhìn ngươi rất khác thường.”

“Có lẽ hắn thấy kỳ lạ vì sao hai người chúng ta lại thân cận như thế, đừng quên ta và ngươi cũng không phải nữ tử.” Mặc kệ lý do này có thể tin được bao nhiêu, mỗi khi Hách Thiên Thần nói ra luôn làm cho người ta rất tin tưởng, rồi sau đó hắn tiếp tục lên tiếng, “Quả thật trên người của Miên Ca có cất giấu bí mật, trước mắt hắn vẫn chưa chịu nói cho ta biết.”

“Hắn không nói thì ngươi liền lưu hắn lại ở Thiên Cơ các, nếu hắn cả đời không nói, chẳng lẽ ngươi cũng lưu hắn cả đời?” Hách Cửu Tiêu đương nhiên không đồng ý đối với điểm này, hắn lạnh lùng nói, “Nếu hắn muốn mượn cớ này để ở lại bên cạnh ngươi, thì ngươi dự tính làm thế nào?”

“Bên người của ta không có linh đan thần dược, cũng không có Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu của Thập Toàn trang, hắn ở lại làm cái gì?” Hách Thiên Thần nhìn thấy lãnh ý trong ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, hắn trầm ngâm hỏi, “Ngươi lo lắng an nguy của ta hay là lo lắng tâm tư của hắn?”

“Cả hai ta đều lo lắng.” Hách Cửu Tiêu quan sát trên người của Hách Thiên Thần, “Bên cạnh ngươi không có linh đan thần dược, cũng không có Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu chuyên chú nhìn Hách Thiên Thần, rồi dần dần siết chặt tay hắn, “Không có những thứ đó thì ta vẫn muốn lưu ngươi lại, hoặc là tìm cách ở bên cạnh ngươi. Ta đã như thế, huống chi là người khác.”

Như thanh liên trong nước mà người người mong ước, như minh nguyệt sáng ngời mà ai ai cũng muốn tiếp cận. Mây bay trên trời càng khó với tới, thì càng nhiều người muốn làm cho nó dừng lại.

Đàn Y công tử Hách Thiên Thần, vô luận là thanh danh, địa vị, tướng mạo, võ công, mưu trí, tất cả mọi thứ đều làm cho người ta thán phục. Nếu có một chút cơ hội tiếp cận,cho dù là ai thì cũng sẽ bị người như vậy mê hoặc, nếu Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần không phải là quan hệ huynh đệ thì có lẽ Hách Cửu Tiêu sẽ là một trong những ngoại lệ, nhưng hôm nay……
Bình Luận (0)
Comment