Hách Thiên Thần nằm trên giường, sau khi tắm rửa thì cảm giác trên người đã tốt hơn rất nhiều, công lực không biết từ khi nào đã khôi phục, hắn ăn vài thứ, đều là Hách Cửu Tiêu tự tay chuẩn bị, lúc này bọn họ tựa hồ đang ở trong một gian phòng ngủ, Vệ Vô Ưu kiến tạo nơi đây dưới lòng đất, không hề nhìn thấy một bóng người, cũng có thể những người khác đã bị Hách Cửu Tiêu giải quyết.
“Ổn?” Hắn vẫn chưa mặc vào y phục, Hách Cửu Tiêu đang ở ngay bên giường thoa dược cho hắn, mang theo cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ bôi lên vết thương trên cơ sườn.
Vết thương được rửa sạch máu tươi chuyển sang màu đỏ sẫm, thoa vào một chút dược lên lằn roi làm cho cảm giác đau rát đã giảm đi rất nhiều. Nhưng đồng thời, một loại cảm giác hoang đường khác càng lúc càng rõ ràng, đến tột cùng hắn đã làm cái gì? Ở trong ngục thất cùng với ca ca của mình giao hoan cho đến khi vô lực….Đây là chuyện mà Hách Thiên Thần hắn làm được?
Vài tiếng cười khẽ vang lên, hắn hơi nhắm mắt lại, Hách Cửu Tiêu lo lắng nhìn hắn, “Trên người còn chỗ nào cảm thấy khó chịu?” So với bất kỳ ai thì Hách Cửu Tiêu biết rất rõ Hách Thiên Thần kiêu ngạo như thế nào, dưới sự lạnh nhạt kỳ thực là lòng kiên quyết, không cho phép chính mình đi sai dù chỉ một bước, cho nên Hách Thiên Thần rất để tâm với mỗi bước đi, nay giữa bọn họ đã ra nông nỗi này, Thiên Thần sẽ làm như thế nào?
“Vệ Vô Ưu và ngươi đến tột cùng có quan hệ gì?” Hắn yên lặng nâng mắt lên, “Ta không muốn vô cớ bị liên lụy, ngay cả lý do cũng không biết.”
Hắn càng tỏ vẻ bình tĩnh thì Hách Cửu Tiêu càng lo lắng, ánh mắt quan sát trên người của hắn, nhìn thấy cổ tay bị bầm tím, Hách Cửu Tiêu vận lực đánh tan vết bầm cho hắn, “Vệ Vô Ưu và ta không có quan hệ, hắn từng rất tốt đối với ta nhưng ta không bận tâm, bất luận ngươi tin hay không thì ta có thiên hướng nghiêng về nữ tử.” Nữ tử ở trên giường không phiền phức như nam nhân, chỉ cần uống thêm dược là được.
“Phải không….”
“Thiên Thần, ngươi….”
“Để cho ta ngủ một chút.” Nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi, hắn không nhìn Hách Cửu Tiêu, cũng không nói thêm bất luận điều gì.
Đóng nắp lọ dược, Hách Cửu Tiêu phủ thêm một lớp chăn lên người hắn, trên thân thể của hắn còn rất nhiều dấu vết, phía trên cổ tay và cổ chân đều có dấu bầm của dây xích, trên người còn lấp đầy hôn ấn mà Hách Cửu Tiêu đã lưu lại, lằn roi trên cơ sườn xem ra có một chút rợn người. Hách Thiên Thần ở trước mặt người khác luôn lạnh nhạt trầm ổn nhưng lúc này lại có một chút mệt mỏi.
Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà đưa tay vén vài sợi tóc phủ trước trán của hắn, rồi nhẹ nhàng hôn xuống, “Ta không hối hận với những gì ta đã làm, cũng không cho phép ngươi về sau phải hối hận. Thiên Thần, nếu ngươi không muốn yêu ta thì có thể hận ta, nhưng ngươi không thể đối với ta giống như đối với người khác. Ta không chịu được bộ dáng khách khí hữu lễ của ngươi khi nhìn ta.”
Hách Cửu Tiêu từ bên giường đứng dậy, sau lưng hắn, Hách Thiên Thần mở mắt nhìn bóng dáng của hắn rời đi, ánh mắt nhìn chăm chú thật lâu vẫn chưa thu hồi.
Bởi vì mệt mỏi mà ngủ vùi, trong lúc bán mộng bán tỉnh có thể cảm giác được nhiệt độ bên người, thân thể xích lõa cũng như hắn, là cảm giác mà hắn rất quen thuộc, nhẹ nhàng hôn xuống bờ vai của hắn, từ bên cổ đến trước ngực…..Hách Cửu Tiêu đang hôn hắn, Hách Thiên Thần có lẽ thật sự ngủ rất say nên không kháng cự, bờ môi từ trên vai đến trước ngực, nhẹ nhàng chạm vào vết thương nơi cơ sườn, nụ hôn dịu dàng như sợ làm hắn đau đớn, cũng không muốn đánh thức hắn, chỉ ôn nhu chạm vào như thế.
Hách Cửu Tiêu biết bản thân mình khống chế không được, ở trong ngục thất tựa hồ là muốn cưỡng bức đệ đệ của hắn. Thiên Thần và hắn đã quen được người khác ngước nhìn, quen được người khác thần phục, đây là lần đầu tiên xảy ra việc ngoài ý muốn, lúc này cũng vượt quá dự tính, hắn tưởng tượng không ra lúc ấy trong lòng của Thiên Thần có bao nhiêu tức giận. Lúc này đệ đệ của hắn nằm yên như thế, có lẽ ngay sau đó Thiên Thần sẽ rời đi không quay đầu lại.
Thiên Thần, nếu ngươi không chịu quay đầu lại thì ta sẽ thật sự làm cho ngươi hoàn toàn hận ta….Nam Vô cũng được, Thiên Cơ Các cũng thế, hết thảy những gì ngươi đã tự mình dựng nên, ta sẽ hoàn toàn phá hủy thậm chí không từ thủ đoạn, như thế, chẳng phải ngươi chỉ có thể lựa chọn ở lại bên ta?
Hay là từ nay về sau xem ta như kẻ thù?
Hắn từng lo lắng nếu Hách Thiên Thần biết sự thật thì sẽ đối với hắn như thế nào, khi đó ở trong thư phòng của Thiên Cơ Các hắn đã suy nghĩ đến chuyện này, chung quy cũng có một ngày đệ đệ của hắn sẽ biết về Nại Lạc, nếu muốn giấu diếm Thiên Thần thì rất khó, càng về lâu về dài thì lại càng khó khăn, nay quả thực đã như thế, Thiên Thần đã biết hết thảy, mà điều duy nhất hắn có thể làm chính là không ngừng giữ lấy đệ đệ của mình, ngoại trừ như vậy ra thì hắn không còn cách nào khác.
Có một ngày hắn lại sợ hãi nỗi mất mát.
Thần sắc yêu dị băng hàn lướt qua khuôn mặt thâm trầm, cúi đầu hôn lên bờ môi ở trước mặt, ánh mắt lại trở nên nhu hòa, sợ chạm vào vết thương của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu không vươn tay ôm lấy hắn. Hô hấp của Hách Thiên Thần điều hòa ổn định, lặng yên mà nằm, không biết đang thật sự ngủ hay là đang thức. Đêm dài trôi qua, trang viện tĩnh mịch giống như biệt lập với thế gian, chỉ có tiếng tim đập của hai người giao hòa với nhau.
Ngày thứ hai khi Hách Thiên Thần tỉnh dậy, bất ngờ chính là Hách Cửu Tiêu đã rời đi. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Vết thương trên người đã được thoa dược, ngay cả hạ thể cũng vậy, đúng là loại dược mà Băng Ngự rất luyến tiếc, lọ dược trước kia hắn đã để ở Thiên Cơ Các, xem ra lọ này là mới, bây giờ cũng được đặt bên cạnh gối đầu, ngoại ra còn có Giao Tàm ti và chủy thủ bị Vệ Vô Ưu tịch thu trước đó.
Thu hồi ổn thỏa, khi xuyên vào y phục thì hắn cũng nhìn xuống những dấu vết trên thân thể, nghĩ đến những chuyện phát sinh mấy ngày gần đây, bỗng nhiên cảm thấy có một chút hoang đường, hắn có ảo giác những dấu vết này sẽ không bao giờ biến mất, vô lực nhếch lên khóe miệng, hắn hít sâu một hơi rồi bước ra cửa.
Trước khi rời đi, hắn tra xét trong phòng một vòng, bất ngờ chính là hắn phát hiện bên trong chiếc rương chứa hỏa dược có một thứ mà hắn không hề nghĩ đến – Hỏa Lôi tiễn.
Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hỏa Lôi tiễn, hắn cũng biết uy lực của nó, nhưng vì sao Hỏa Lôi Sơn Trang đã sớm suy tàn lại có nhiều Hỏa Lôi tiễn lưu lạc ra bên ngoài như vậy? Lúc trước hắn và Hách Cửu Tiêu gặp phải Hỏa Lôi tiễn khi ở trên lôi đài, đến bây giờ vẫn không biết nó từ đâu mà đến, là người nào đã gây nên.
Lúc này hắn hơi hối hận vì đã giết Vệ Vô Ưu, Vệ Vô Ưu đương nhiên không phải là người sử dụng hỏa dược và cạm bẫy trước kia, bởi vì Vệ Vô Ưu không có lý do gì để làm như vậy. Hách Thiên Thần muốn biết phía sau Vệ Vô Ưu còn có ai, lấy được Hỏa Lôi tiễn từ tay người nào…..Chủ ý ban đầu định làm cái gì? Giả như chỉ vì đối phó với hắn thì căn bản không cần nhiều hỏa dược như vậy.
Đem hết thảy nghi hoặc và suy nghĩ tạm thời áp chế, cũng cố ý không nghĩ về Hách Cửu Tiêu, hắn tính mau chóng quay về Thiên Cơ Các, hắn vẫn chưa quên vì sao hắn lại đến đây, trong Thiên Cơ Các còn có người phải trả giá đắt vì chuyện này.
Vệ Vô Ưu kỳ thật không đem hắn đi quá xa, hắn vừa xuất môn thì liền phát hiện hắn đang ở một trang viện dưới lòng đất bị bỏ hoang nằm ngay ngoại thành, muốn quay về cũng không mất quá nhiều thời gian.
Khi thanh y mặc trên người thì hắn lại trở thành Đàn Y công tử trong mắt của kẻ khác, là Thiên Cơ Các Đàn Y công tử.
Có người muốn đâm sau lưng Các chủ Thiên Cơ Các, hắn làm sao lại không đáp trả?
Trong phòng nghị sự của Thiên Cơ Các, năm vị Các lão và người của các phân đà đang nghị sự, thảo luận tiếp theo phải làm thế nào.
“Các chủ?” Các chủ vô cớ mất tích, Tử Diễm và Miên Ca hôn mê bất tỉnh, nơi này mọi người đã sớm hỗn loạn, thấy hắn trở về thì bọn họ vừa mừng vừa sợ, nhìn thấy thanh y nhuốm máu, tất cả đều đứng dậy rồi kinh hãi kêu to, “Là ai đả thương Các chủ?”
Đối địch với Hách Thiên Thần cũng có nghĩa là đối địch với Thiên Cơ Các, trong mắt của người ở Thiên Cơ Các thì việc hắn bị thương cũng không phải chuyện nhỏ. Hách Thiên Thần khoát y mệ trấn an, hắn nhìn xuống những vết máu trên y phục, “Không sao, chỉ là ngoại thương.” Ý nói đến những vết máu bắn ra khi roi da quất xuống người hắn.
Vẻ mặt của Hách Thiên Thần vẫn trầm tĩnh như xưa, không ai nhìn thấy có cái gì khác biệt, chỉ có Vong Sinh và Xá Kỷ phát hiện cổ y phục của Các chủ khép lại cao hơn so với lúc trước.
“Đây là thù riêng, không cần điều tra, người nọ đã bị ta giết chết.” Chậm rãi bước qua, hắn không ngồi xuống, xem ra không muốn nhiều lời, những người khác cũng tự biết không thể đa sự.
Hách Thiên Thần nhìn thoáng qua đám người đang ngồi, “Tử Diễm đâu?”
“Tử Diễm cô nương bảo rằng thân thể không khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng,” Liễu Phong Cố tỏ vẻ quan tâm, vội vàng trả lời, “Các chủ ngày đó rời đi có phải bị kẻ nào làm hại hay không? Chúng ta có lệnh cho người xem qua, đó là Túy Thần Tiên, trừ phi gặp phải hương thơm của một loại dị thảo nào đó, nếu không Túy Thần Tiên sẽ có hương như một loại rượu, xưa nay nó là mê dược tốt nhất được bỏ vào rượu.”
“Nàng không sao là tốt rồi.” Hách Thiên Thần không tiếp thu lời nói của Liễu Phong Cố, nghe thấy Túy Thần Tiên tựa hồ cũng không hề giật mình, “Lúc này mọi người trên giang hồ cảm thấy bất an vì Hồng Nhan, Thiên Cơ Các đã đáp ứng việc này, tăng thêm nhân số ra ngoài điều tra rõ nội tình. Nhiều năm trước Tần Chiến đã cùng người khác tranh đoạt Hồng Nhan Huyết, ta muốn biết người mà hắn tranh chấp là ai, ngoại trừ bên trong Thập Toàn Trang của hắn thì còn người nào có loại độc vật này hay không.”
Các chủ vẫn giống như ban đầu, mọi người đều tự xác nhận trong lòng như thế. Bọn họ không dám chậm trễ, sau khi Hách Thiên Thần hạ lệnh thì thản nhiên đem tình hình lúc này nói ra một lần, có người rải độc không phải vì trả thù mà là có mưu đồ khác, lần này Thiên Cơ Các muốn tìm không chỉ là người hạ độc, mà có khả năng liên lụy lớn hơn nữa. Hách Thiên Thần muốn bọn họ cẩn thận hành sự, bất cứ manh mối nào cũng không được bỏ qua.
Người trong các phân đà nhớ kỹ điểm này, không dám khinh thường, nếu Các chủ đã nói như vậy thì hiển nhiên sẽ không sai lầm. Nghe hắn nói xong, không đợi có người muốn tiến lên tỏ vẻ quan tâm, Hách Thiên Thần đã xoay người rời đi.
“Chuyện này cứ như vậy là đã xong?” Các lão Phương Khiếu nhìn bóng dáng rời đi của hắn, âm thầm nói một câu.
Liễu Phong Cố vỗ vỗ vai của hắn, ánh mắt liếc nhìn Vong Sinh và Xá Kỷ vẫn chưa rời đi, ý bảo Phương Khiếu nói chuyện cần phải ý tứ một chút, “Nếu Các chủ đã trở lại, hắn nói không có việc gì thì hiển nhiên không có việc gì, chúng ta chỉ cần làm theo lời của Các chủ là được.”
Xá Kỷ làm như chưa nghe thấy bất luận điều gì, cất bước rời đi, Vong Sinh khoanh tay trước ngực đứng ngay bên cửa, hắn liếc mắt nhìn đám Các lão một cái rồi cũng tự mình rời đi. Nếu Các chủ gặp chuyện không may thì sẽ có vài người không hề lo lắng….
Chờ Hách Thiên Thần quay về phòng tắm rửa thay y phục, khi đến thư phòng là lúc Vong Sinh và Xá Kỷ đã đứng đó chầu chực.
“Các chủ, chúng ta tiến đến chờ lĩnh tội.” Vong Sinh quỳ trên mặt đất, Xá Kỷ cũng mạnh mẽ quỳ xuống, “Các chủ! Việc này là ta thất trách, không thể bảo toàn an nguy của Các chủ! Thỉnh Các chủ trách phạt!”
“Nếu an nguy của mình mà ta cũng không thể tự bảo toàn, cho dù có thêm các ngươi cũng chẳng làm được chuyện gì, lần này không quan hệ đến các ngươi, đứng lên đi.” Hách Thiên Thần vẫn ngồi sau án thư như lúc trước, thần sắc bình thản vẫn như ngày thường.
Bởi vì công lực của Hách Thiên Thần không tầm thường nên Xá Kỷ và Vong Sinh chưa từng nghĩ đến hắn sẽ bị người mang đi khỏi Thiên Cơ Các, không có kẻ thù bên ngoài tiến vào nên bọn họ cũng không đề phòng.
Các chủ không trách bọn họ nhưng bọn họ lại vạn phần tự trách, hai người quỳ xuống đất không đứng dậy, Hách Thiên Thần cũng không cưỡng ép bọn họ đứng lên, hắn cầm tách trà hảo hạng do Tiểu Trúc vừa mới pha, “Muốn lấy công chuộc tội thì dẫn người đến đây cho ta.”
Người? Bọn họ chợt ngẩng đầu, “Các chủ muốn gặp ai? Các chủ biết ai đã sử dụng Túy Thần Tiên?” Xá Kỷ hỏi một cách kinh ngạc.
Vong Sinh không nói nhưng đáy mắt cũng tràn đầy kinh ngạc, Hách Thiên Thần buông tách trà xuống, ngón tay gõ lên bàn, từng tiếng một vang lên trong không gian yên tĩnh làm nổi dậy một cảm giác vừa nguy hiểm vừa áp bách.
“Miên Ca.”