Ngay cả Lãnh Lâm cũng đều có chút nghi hoặc.
Thấy mọi người thần sắc khác nhau, Lăng Thiên Mặc cười như không cười nói: “Lần này tới chính là Đông Phương quốc Thái Tử, Đông Phương Ẩn, người đến hòa thân chính là muội muội của hắn, Đông Phương Linh.”
Lời nói của Lăng Thiên Mặc vừa rơi xuống, thanh âm nói chuyện phía dưới lại càng lớn hơn nữa, hiển nhiên không nghĩ tới lần này tới sẽ là Thái Tử Đông Phương quốc trong truyền thuyết kia, chỉ là vị công chúa kia thì học cũng biết, điêu ngoa ương ngạnh, ngang ngược vô lý, nàng lại là do Hoàng Hậu sinh ra, Hoàng Thượng Phong quốc cũng đối với nàng cực kỳ sủng ái, cũng làm cho nàng càng thêm điêu ngoa!
Không nhiều lời thêm, Lăng Thiên Mặc đứng lên nói: “Buổi hôm nay liền đến đây thôi, bãi triều.”
Dứt lời, không đợi mọi người nói gì, Lăng Thiên Mặc liền rời đi.
Thần tử phía sau đó quỳ xuống hành lễ, sau đó từng người rời đi.
Từ đại điện đi tới Ngự Thư Phòng, Lăng Tiêu cùng Lăng Sở Thiên đi sau Lăng Thiên Mặc lắc đầu, mà Thái Tử Lăng Nam không hề.
Chờ tiến vào Ngự Thư Phòng, Lăng Thiên Mặc thở dài một tiếng rồi nói: “Xem ra Đông Phương quốc kia thực sự để ý đến đạo hồng quang kia, nếu không cũng sẽ không phái Thái Tử Đông Phương Ẩn tiến đến, Lãnh Lâm liền tính là có thể ngăn cản đội ngũ hòa thân, nhưng tất nhiên sẽ không ngăn được Đông Phương Ẩn, hiện tại vẫn chưa có tin tức của Lãnh Nguyệt Tâm kia sao?”
Lăng Tiêu cùng Lăng Sở Thiên đồng thời lắc đầu, cũng không có nói lời nào.
Lăng Thiên Mặc thấy vậy, lạnh giọng nói: “Đại hội luận võ đã cách không còn xa nữa rồi, tốc độ phải nhất định nhanh hơn.”
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong Ngự Thư Phòng, nhưng lại làm người ta không cảm giác được một chút độ ấm nào!
Trong nháy mắt, mười ba ngày trôi qua, quân đội của Lăng quốc nơi nơi đều có thể thấy được, không biết là đang tìm kiếm cái gì.
Mà bên trong núi linh thú, Lãnh Nguyệt Tâm khoanh hai chân lại, trong tay lập lòe ánh sáng màu lam, xung quanh những ánh sáng ấy, còn có một chút áp khí lốc xoáy, giống như là đang hấp thu cái gì đó.
Tiêu Yểm ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, không biết đang suy nghĩ cái gì!
Không thích hợp, Tiêu Yểm thay đổi một bàn tay chống đầu, vẫn luôn nhìn Lãnh Nguyệt Tâm.
Hắn tổng cảm thấy hơi thở của nàng dường như có gì không đúng, nhưng lại không biết rốt cuộc là địa phương nào không đúng, chính là cứ cảm thấy quái quái làm sao.
Nháy mắt tiếp theo, Lãnh Nguyệt Tâm mở mắt một chút, khóe miệng gợi lên một nụ cười, vui đùa nói: “Ngươi đã ngồi nhìn ta suốt cả một ngày, như thế nào, còn không có xem đủ sao?”
Tiêu Yểm nghe vậy, giật giật khóe miệng, nữ nhân này sao lại cứ khiến cho người ta không thoải mái thế này?
Đem con thỏ đã chết bên cạnh hướng Lãnh Nguyệt Tâm trước mặt ném tới, lạnh lung nói ra: “Ngươi đã hơn mười ngày không có ăn gì, ăn chút gì đó rồi lại tu luyện đi.”
Lãnh Nguyệt Tâm cúi đầu, nhìn con thỏ kia, thật sự muốn một tát chụp chết hắn, trừ bỏ đã chết, bất luận cái gì nội tạng cũng lông tóc đều còn ở đó, kêu nàng ăn như thế nào?
Hắn thực sự cho rằng nàng giống hắn có thể trực tiếp ăn sống sao?
Tuy rằng đáy lòng có một loại xúc động thấu lòng người, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn là mạnh mẽ áp chế xuống, Tiêu Yểm ra ngoài tìm thức ăn cũng là đã nằm ngoài dự kiến của nàng, những cái khác, nàng liên tự mình làm vậy.
Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyệt Tâm liền cầm con thỏ trêи mặt đất lên hướng ra bên ngoài sơn động đi đến!
“Ngươi làm gì vậy?” Tiêu Yểm thấy nàng đi ra ngoài, vội vàng đứng lên hỏi.
Núi linh thú này bên trong không thiếu cao giai linh thú, nàng như vậy đi ra ngoài rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm…..
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, quay đầu lại nhìn Tiêu Yêm nói: “Đồ ăn ngươi đã bắt tới rồi, ta muốn xử lý một chút, không được sao?”
Tiêu Yểm ngẩn ra, hắn chính là cố ý, hắn biết nhân loại không ăn đồ sống, còn tưởng nàng sẽ tức giận, không nghĩ tới nàng cư nhiên bình tĩnh như thế!