Đến nay, Nhị phu nhân vẫn còn chưa biết thân phận thật sự của Bàng Lạc Tuyết, nên cười nói”Mặc dù Tuyết Nhi là nữ nhi của Bàng Quốc Công nhưng đại phu nhân cũng đã đồng ý cho lão gia nạp thiếp, nên dù gì ta cũng là nhị di nương của con. Ta lấy thân phận là nhị di nương nói với con mấy lời này.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Nhị phu nhân, rốt cuộc lão hồ ly này muốn lộ ra cái đuôi của mình rồi. Xem ra mình cũng không cần phải giấu diếm chuyện gì nữa.
Ánh mắt Nhị phu nhân lóe sáng, nhìn Bàng Lạc Tuyết, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Đối với bà, Bàng Lạc Tuyết chỉ là một tiểu nha đầu, nàng ta cũng không phải đối thủ của bà. Bà sống ở đây nhiều năm như vậy, cũng nên giữ chút tôn nghiêm cho mình chứ.
“Mặc dù lão gia đồng ý với đại phu nhân rằng không được đưa nhị tiểu thư vào trong cung, nhưng con cũng biết, thời điểm Vũ Nhi trở thành Tấn vương phi thì cũng là lúc phủ Bàng Quốc Công này đang đứng trước những mối hiểm hoạ đang rình rập phía sau. Mặt khác, ta thấy bệ hạ cũng là nam nhân, cũng yêu thích những điều mới mẻ, mà con lại chính là nghĩa nữ của hoàng hậu nên người nhất định sẽ rất yêu thương con. Con đồng ý vào cung với bệ hạ chính là điều tốt cho đôi bên, đối với con cũng tốt mà đối với phủ Bàng Quốc Công cũng tốt. Tuyết Nhi thấy di nương nói vậy có đúng không?” Nhị phu nhân nói những lời này xong, cho rằng Bàng Lạc Tuyết sẽ nghe lời mà không phát hiện Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị di nương càng ngày càng lạnh lẽo, băng giá.
“Di nương khẳng định đại tỷ nhất định sẽ được gả cho Tấn vương sao?” Bàng Lạc Tuyết hỏi, nàng không ngờ Nhị phu nhân lại muốn gả nàng cho hoàng đế Đông Tần. Hai người này thật sự đúng là hai mẹ con, độc ác như nhau, tàn nhẫn như nhau.
“Tấn vương rất yêu Vũ Nhi.” Nhị phu nhân tự tin nói.
“Thật sao? Chưa nói đến việc thanh danh của tỷ tỷ đã bị huỷ hoại, trong cuộc săn thú lần này, tỷ tỷ ngu ngốc cũng thôi đi, mà giờ nhị di nương cũng đần độn như tỷ tỷ. Lần này, để ta chống mắt lên xem Tấn vương và tỷ tỷ yêu nhau bao nhiêu? Còn việc di nương đề cập, Tuyết nhi nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ. Hiện giờ thời gian cũng không còn sớm, tối nay Yến phi mở đại tiệc, nàng mời tất cả những quan gia trong cung, chỉ có tỷ tỷ là không được mời. Ta nghe nói buổi tiệc lần này là do Nghi quý phi sắp xếp để lấy lòng bệ hạ, cũng không biết tại sao lại không mời tỷ tỷ. Nếu di nương có thời gian, hãy đi mời thái y chữa bệnh cho tỷ tỷ, ta thấy vết thương của tỷ tỷ cũng rất nghiêm trọng đấy, ta nhìn còn cảm thấy đau lòng. Thời tiết càng ngày càng nóng, vết thương càng ngày càng dễ nhiễm trùng, toả ra mùi hôi thối rất nồng nặc. Tuyết Nhi thật sự đau lòng. Nhưng thiết nghĩ tình yêu là điều cao quý, nó có thể khiến người ta vượt qua mọi gian khổ, mà cũng có thể vương gia cũng thích mùi vị này. Hiện giờ Tuyết Nhi rất bận, không tiễn.” Bàng Lạc Tuyết nói xong xoay người ra ngoài, để lại một mình nhị phu nhân đứng đó với nỗi tức giận. Nhị phu nhân thầm nghĩ Bàng Lạc Tuyết càng ngày càng lớn mật. Hãy đợi đấy, để bà bàn luận chuyện này với lão gia xong, dù nàng không muốn gả cũng phải gả.
Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng, bước ra cửa. Hôm nay không phải lúc mình đứng đây so đo những chuyện này, điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm thần y chữa trị vết thương giúp Vũ nhi. Trời càng ngày càng nóng, vết thương trên người của Bàng Lạc Vũ càng ngày càng bị thối rữa nghiêm trọng.
Sau khi Nhị phu nhân rời khỏi, Liên Diệp giúp Bàng Lạc Tuyết thay y phục do hoàng hậu sai người đưa tới. Đây là lần đầu tiên nàng mặc trang phục dành cho công chúa hoàng thất Đông Tần.
Có lẽ bởi vì đang mùa hè, nên hoàng hậu cố ý sai người đưa tới một bộ y phục màu xanh nhạt có đính nhiều loại hoa quý trong cung đình, bên ngoài khoác một mảnh kim sa mỏng màu vàng. Trên mảnh kim sa mỏng có thêu một con Phượng Hoàng to đang giương cánh muốn bay lên trời. Vạt áo có thêu hoa văn màu tím làm nổi bật nét đẹp cao quý của hoàng thất. Nàng búi tóc cao, hai bên cổ rũ xuống hai lọn tóc hai bên, trên trán có đeo một vòng đá quý nho nhỏ, càng làm đậm thêm nét đẹp vốn có của nàng. Nàng lại cài thêm trâm vàng Phi Phượng trên tóc mình, nhẹ ngàng khoan thai bước từng bước làm nổi bật vẻ đẹp phong tình diễm lệ của nàng.
Bàng Lạc Tuyết quay lại soi gương, Liên Diệp sửa lại váy cho nàng xong. Sau đó hai người chuẩn bị bước ra cửa thì thấy Bàng Sách và Bàng Lạc Băng cũng vừa tới. Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng khoác tay Bàng Sách, nàng đột nhiên cảm thấy tức giận. Nha đầu này thật đúng là không biết điều, mới nhỏ tuổi mà lại ranh ma như thế. Ngay chính nàng đã từng chết đi một lần, giờ sống lại mới nhận ra. Mà giờ muội muội mình còn hiểu hơn mình rất nhiều.
Bàng Sách nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết mặc y phục của công chúa thật xinh đẹp không thua với công chúa Trường Nhạc. Chàng thầm nghĩ muội muội của mình mới còn nhỏ như vậy, mà cũng đã có một nhan sắc khó cưỡng nổi.
“Ca ca, sao huynh tới đây? Huynh không đi cùng chị dâu sao?”
Khuôn mặt Bàng Sách đột nhiên đỏ ửng. Hắn vốn muốn đi đón Trường Nhạc, nhưng lúc hắn mới vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên Bàng Lạc Băng xuất hiện, nhìn thấy Bàng Lạc Băng đau lòng khóc lóc nên hắn mới hỏi sự việc. Thì ra là nha đầu này không nghe lời Bàng Lạc Tuyết, cả gan nói sai sự thật, sợ bị Bàng Lạc Tuyết trách phạt nên mới ngồi đây khóc lóc đau lòng như thế. Bàng Sách nghĩ đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nên muốn giúp nói vài câu trước mặt Bàng Lạc Tuyết. Tuy lời nói của tam muội muội chua ngoa, tàn nhẫn nhưng tấm lòng tam muội muội cũng không xấu. Nha đầu này cũng thật sự đáng thương.
“Vốn huynh cũng định đi tới chỗ Trường Nhạc, nhưng đi ngang qua vườn hoa thấy Tam muội muội khóc đau lòng, liền an ủi nàng mấy câu, cũng thuận tiện dẫn Băng nhi tới đây.” Bàng Sách gãi gãi đầu.
Ánh mắt của Bàng Lạc Tuyết nhìn chằm chằm Bàng Lạc Băng, nơi nào không khóc lại chạy đến vườn hoa, chắc là ả ta cố ý đến đó chờ đợi Bàng Sách. Chỉ tiếc người ca ca này lại quá ngây thơ, ngay cả một nha đầu ranh ma như vậy cũng không nhận ra.
“Băng nhi, sao lại đau lòng như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Bàng Lạc Tuyết nghiêng đầu nhìn Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Băng nắm tay áo Bàng Sách, không nói lời nào, bắt đầu rơi nước mắt.
“Muội muội thật sự thông minh, biết hôm nay ca ca nhất định sẽ đi ngang qua vườn hoa mà đến chờ sẵn, muội muội cực kì thông minh.” Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói.
Bàng Sách cũng không phải kẻ ngốc, nghe được lời nói của Bàng Lạc Tuyết bèn hiểu ra, cau mày nhìn Tam muội muội của mình, mới còn nhỏ tuổi như vậy mà trong lòng lại lại thâm trầm như vậy. Bàng Sách bất chợt rút cánh tay mình ra, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Ta muốn đi dự tiệc, hai tỷ muội cứ tiếp tục nói chuyện đi.”
“Ca ca đi thong thả.” Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng đứng đó cắn môi. Bàng Sách bỏ đi, nàng cũng không biết nên nói gì tiếp theo nữa.
“Băng nhi, muội có lời gì muốn giải thích với tỷ tỷ sao?” Bàng Lạc Tuyết hỏi.
“Nhị tỷ tỷ....” Nói xong, nàng lắp bắp nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng cười nói “Đại ca đã đi rồi, không biết lần này Băng nhi muốn tìm ai làm chỗ dựa. Hay là vậy đi, đại tỷ tỷ đã ngã bệnh, muội có lòng đến thăm tỷ ấy, ta cũng cảm thấy rất vui mừng. Còn giờ muội nên dẫn Tiểu ngọc trở về nơi của muội đi. “
“Không...không được, Nhị tỷ tỷ, đừng đuổi Băng nhi đi, sau này Băng nhi sẽ không như thế nữa.”
Bàng Lạc Băng quỳ xuống cầu khẩn nói.
Bàng Lạc Tuyết cũng muốn mềm lòng, chỉ tiếc trải qua bao nhiêu lần bị người thân phản bội, nàng đã sớm hiểu giá trị của tình nghĩa tỷ muội là như thế nào. Cũng chỉ là thời điểm người ta cần thì kêu, bố thí cho mình vài lời ngon tiếng ngọt mà thôi, còn không cần thì đạp đổ.
Bàng Lạc Tuyết rút khăn tay đưa cho Bàng Lạc Băng, nhẹ giọng quay về phía Bàng Lạc Băng nói “Băng nhi, muội biết không? Hôm nay nếu không phải là tỷ, thì chưa nói tới việc Tấn vương có lấy được Bàng Lạc Vũ hay không? Mà ngay cả muội cũng chưa chắc có thể trở thành Tấn vương phi.”
Bàng Lạc Băng trợn tròn mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết với khuôn mặt đầy nghi hoặc.
“Muội gả cho Tấn vương thì tỷ tỷ lấy thân phận làm tỷ của muội mà thành toàn cho muội và Tấn vương gia thôi. Hiện giờ Tấn vương gia cũng còn chưa biết sự thật nên mới đồng ý cưới Bàng Lạc Vũ. Sau này khi Tấn vương biết sự thật, nhìn thấy khuôn mặt của tỷ tỷ bị thương như vậy, quan trọng hơn là nàng lại không thể có khả năng sinh con được thì liệu hắn sẽ chấp nhận sao? Đến lúc đó sớm muộn gì muội cũng được thành toàn, vậy thì muội cần gì gấp gáp như vậy. Tỷ nói mà muội không nghe thì chỉ còn cách là muội tự muốn làm gì thì làm đi. Tỷ cũng không còn cách nào khác.” Bàng Lạc Tuyết đứng lên.
Bàng Lạc Băng ôm chân Bàng Lạc Tuyết nói “Đều là lỗi của muội muội, không ngờ Nhị tỷ tỷ lại vì Băng nhi suy nghĩ nhiều như vậy, Băng nhi thật sự sai rồi. Băng nhi chỉ không muốn Vương Gia cưới đại tỷ làm chính phi thôi, vậy thì Băng nhi sẽ không có cơ hội rồi.”
Bàng Lạc Tuyết thở dài, ba tỷ muội Bàng gia bọn họ, ai cũng muốn được mưu cầu danh lợi. Không ngờ Bàng Lạc Băng lại muốn lên vị trí Tấn vương phi, lại muốn là chánh phi. Có lẽ nàng thật sự xem thường nha đầu này rồi.
“Mẫu bằng tử quý (ý nói mẹ vinh hiển nhờ con), Băng nhi lo lắng cái gì?” Bàng Lạc Tuyết nói với ý vị sâu xa.
Lúc này Bàng Lạc Băng mới nghĩ thông suốt. Giờ đây Bàng Lạc Vũ đã trở thành phế nhân, vậy thì người được Tấn vương cưng chìu cũng không phải là tỷ nữa mà là nàng. Hôm nay mình thật hồ đồ, còn nhị tỷ tỷ thật thông minh, nếu nhị tỷ tỷ không nói thì mình nhất định sẽ vì việc này mà hối hận đến chết. Không ngờ nhị tỷ tỷ đang giúp nàng, nàng cũng nên làm một số việc để nghe theo tỷ tỷ.
Bàng Lạc Băng cười rộ lên nói “ Băng nhi cám ơn Nhị tỷ tỷ đã thành toàn.”
“Đứng lên đi, việc muội muội trở thành vương phi chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không nên gấp gáp. Hiện giờ muội cố gắng chịu nhục, đến lúc đó chứng tỏ thực lực cũng không muộn.”
Bàng Lạc Băng tràn đầy tự tin cười nói “Chỉ bằng đại tỷ tỷ sao? Trước kia đại tỷ tỷ còn có vẻ xinh đẹp, nhưng mà giờ đây có lẽ ai nhìn thấy cũng sẽ khiếp sợ rồi. Nhưng dù sao thì tỷ cũng là đại tỷ của muội, nếu tỷ ấy tốt thì muội cũng sẽ lưu giữ tỷ ấy trong phủ Tấn vương.”
Bàng Lạc Tuyết cũng không muốn vạch trần ý định của Bàng Lạc Băng nên nói “Băng nhi thật thiện lương, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội. Tính tình của tỷ tỷ vốn kiêu ngạo, nên về sau muội muội nhất định phải dung hoà với đại tỷ tỷ nhé. Bây giờ thời gian không còn sớm, tỷ cũng phải mau chóng vào cung, còn muội cũng mau trở về đi.”
Bàng Lạc Băng lại muốn khóc.
Bàng Lạc Tuyết nói “Hiện giờ đại tỷ tỷ không có thời gian truy cứu chuyện của muội nên muội cũng không cần sợ. Tỷ tỷ cũng sẽ không giận muội, dù sao Băng nhi cũng là muội muội của ta. Tam di nương cũng đã nói tỷ tỷ phải chăm sóc cho muội thật tốt. Một người làm tỷ tỷ như ta đây sao lại chấp nhặt với muội được chứ. Bây giờ, muội nên chuẩn bị cho mình một Die nd da nl e q uu ydo n, bộ y phục thật lộng lẫy để chờ đến lúc lên vị trí vương phi.”