Chỉ trong chốc lát, Trường Nhạc lấy khăn ăn trải lên bàn, chuẩn bị dọn thức ăn lên. Sau đó nàng xoay lại nhìn Tiểu Tứ Tử, cậu đang nhìn thức ăn đang nướng trên bếp mà thèm chảy nước bọt.
“Sao huynh biết làm những món này?” Bàng Lạc Tuyết tò mò hỏi.
Dĩ nhiên Triệu Chính Dương sẽ không nói cho nàng biết. Bởi vì hắn biết hôm nay sẽ có tổ chức ăn uống nên hắn cũng tìm hiểu một vài món ăn từ những đầu bếp. Sau đó, hắn cũng làm thử vài lần mới dám làm cho nàng. Đối tượng để hắn luyện tập chính là Đồng Tước.
Lúc Đồng Tước đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì bị Dự vương sai người dâng thức ăn lên cho Đồng Tước nếm thử.
Lần đầu tiên hắn ăn phải những món ăn tệ như thế này nhưng ở trước mặt bọn thị vệ, hắn vẫn cố gắng kiềm chế, thản nhiên thưởng thức những món ăn này.
Dự vương cũng không tin vào tay nghề nấu nướng của mình. Hắn nghi ngờ nhìn Đồng Tước nhưng thấy hắn ăn hết sạch những món do mình làm, thậm chí ăn một cách ngon lành nên Dự vương cũng không nghĩ gì nữa.
Trong khi đó Đồng Tước cố gắng ăn sạch sẽ tất cả các món ăn trên bàn, có cảm giác người mình không khoẻ. Sau này chắc hắn không dám đụng đến các món ăn như thế này nữa. Dự vương nhìn thấy hắn ăn hết mới buông tha hắn. Sau đó Dự vương lại lần lượt sai các thị vệ khác vào thử tiếp các món ăn khác. Cứ như vậy, trong phủ tràn ngập không khí oán giận không thể nói nên lời.
Triệu Chính Dương nhíu mày nói “Làm như thế này sẽ rất ngon, còn có mùi thơm của lá sen. Sau đó nướng thêm một cái đùi gà cho Tiểu Tứ tử. Nhất định cậu bé sẽ rất thích.”
Triệu Chính Dương và cậu bé đang ngồi quạt cho lưả bùng cháy.
Bàng Lạc Tuyết ngồi bên cạnh đan chéo hai tay vào nhau.
Công chúa Trường Nhạc đổ trứng gà trên mặt món ăn, đưa vào bếp nướng. Món ăn vừa chín, Bàng Sách lấy ra, cắn một miếng nhưng vì nóng quá nên hắn buông tay ra, nói “Ngon quá.”
Tiểu Tứ tử hốt hoảng nhảy lên, tức giận nhìn Bàng Sách. Vừa rồi tỷ tỷ Trường Nhạc nói sẽ cho cậu cái đó mà. Ca ca Bàng Sách thật đáng ghét, lại dám giành ăn với một đứa bé như cậu.
Công chúa Trường Nhạc nhẹ nhàng đánh Bàng Sách “Muội nướng cái đó cho Tiểu Tứ Tử mà. Huynh bao nhiêu tuổi rồi mà còn giành ăn với một đứa bé?”
Công chúa Trường Nhạc nói xong câu này, cảm thấy hơi ngượng. Câu nói đó giống như ám chỉ Tiểu Tứ tử chính là nhi tử của nàng và Bàng Sách. Ngay lập tức, khuôn mặt nàng ửng hồng.
Dĩ nhiên Bàng Sách hiểu, hắn kéo tay công chúa Trường Nhạc nói “Muội yên tâm, về sau huynh nhất định không tranh giành với đứa bé đâu.”
Mặt Trường Nhạc còn đỏ hơn, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tiểu Tứ tử thấy không khí đầy tình cảm. Cậu nhảy xuống, thoát khỏi người công chúa Trường Nhạc, chạy đến đằng sau Bàng Sách đẩy một cái khiến Bàng Sách mất đà hôn công chúa Trường Nhạc. Cảnh tượng đó thật lãng mạn.
Trường Nhạc đỏ mặt đẩy Bàng Sách ra, quay về phía Tiểu Tứ tử nói “Đệ học ai mà hư như vậy?”
Bàng Sách chạy đến ngăn cản Trường Nhạc đang muốn bóp mặt Tiểu Tứ Tử. Hắn đứng trước mặt che chở cho Tiểu Tứ Tử. Tên tiểu tử này cũng không phải tầm thường, xem ra sau này hắn cũng nên hối lộ cho cậu một chút.
Bàng Sách đặt Tiểu Tứ tử lên vai mình nói “Tiểu Tứ tử, về sau có gì ngon, huynh đều cho đệ.”
“Dạ” Tiểu Tứ tử cũng cười khiến hai má lúm đồng tiền lún sâu.
Công chúa Trường Nhạc chạy đến muốn dạy dỗ cậu một trận.
Thấy vậy, Bàng Sách bắt đầu ôm Tiểu Tứ tử chạy. Tiếng cười vui vẻ vang lên một góc trời.
Dự vương đốt lửa. Bàng Lạc Tuyết nhìn động tác của huynh ấy rất thành thạo.
“Được rồi, giờ mình có thể lấy ra.”
Triệu Chính Dương vừa nằm trên đất thổi gió, vừa vẫy tay ý bảo Bàng Lạc Tuyết tránh xa, sợ nàng sẽ bị nóng.
Tiểu Tứ tử vỗ đầu Bàng Sách, chỉ tay về hướng Bàng Lạc Tuyết. Đột nhiên cậu nghĩ ra một kế, thầm nghĩ chắc sẽ vui lắm đây.
Bàng Sách thả Tiểu Tứ tử xuống, vỗ mông cậu, “Cẩn thận một chút, ở đó có lửa.”
“Dạ” Tiểu Tứ tử gật đầu, cậu nhìn bên kia có chút vui vẻ.
Tiểu Tứ tử kéo vạt áo của Bàng Lạc Tuyết lên, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ Tuyết Nhi, hai người đang làm gì thế?”
Triệu Chính Dương ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Tiểu Tứ tử, cũng không để ý dáng vẻ đang nằm dưới đất của mình tức cười đến cỡ nào.
“Tiểu Tứ tử, lát nữa có đồ ăn ngon rồi, đệ thử xem ngon không nhé? Nhớ cẩn thận một chút, nếu không sẽ bị phỏng.”
Tiểu Tứ tử gật đầu: “Dạ, cái này ăn được không? Tiểu Tứ tử muốn ăn.”
Bàng Lạc Tuyết cầm khăn giúp Triệu Chính Dương lau mồ hôi, trên đầu huynh ấy cũng bám nhiều bụi.
Tiểu Tứ tử vuốt cằm, nhìn Bàng Lạc Tuyết, lại nhìn sang Triệu Chính Dương. Cậu lại mở miệng cười hắc hắc một cách gian xảo.
“Tỷ tỷ đang làm món ăn gì? Trông thật lạ, cũng không thấy rau gì hết.” Tiểu Tứ tử vuốt đầu mình, tò mò hỏi.
Bàng Lạc Tuyết sờ khuôn mặt đầy mồ hôi của cậu. Bỗng nhiên, trên khuôn mặt trắng noãn lại có một vệt đen in dấu năm ngón tay.
Tiểu Tứ tử xoa mặt, tức giận nhìn Bàng Lạc Tuyết, khiến nàng cười vui vẻ.
Tiểu Tứ tử mím môi, lầm bầm.
Triệu Chính Dương trêu chọc mông tròn của cậu, Tiểu Tứ tử vội vàng che cái mông mình và quay đầu lại nhìn hắn.
“Tiểu Tứ tử, chúng ta chuẩn bị ăn thôi. Đệ cũng đào cùng huynh.”
Mặt Triệu Chính Dương mừng rỡ nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt của Triệu Chính Dương: “Cẩn thận, nếu không sẽ làm phỏng cậu bé.”
“Nàng yên tâm, không phỏng đâu.” Triệu Chính Dương nắm tay Tiểu Tứ nói.
Bàng Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói, “Hai người thật là.”
Triệu Chính Dương vẫy tay với Bàng Lạc Tuyết ý bảo nàng an tâm. Còn mình ôm Tiểu Tứ tử cẩn thận dập tắt ngọn lửa.
Bàng Lạc Tuyết đứng bên cạnh, đưa cho Tiểu Tứ tử một chiếc xẻng nhỏ. Cậu cẩn thận xới đất qua một bên, sau đó ngồi xuống ngửi mùi thịt gà hoà với mùi thơm của lá sen. Thật thơm ngon.
Tiểu Tứ tử hít mũi, nuốt nước miếng. Thật thơm quá, mùi này còn thơm hơn món ăn của tỷ tỷ Trường Nhạc và ca ca Bàng Sách. Cậu nhất định phải ăn món này.
Bàng Lạc Tuyết ôm mặt Tiểu Tứ tử, cười nói: “Hôm nay có rất nhiều món ăn ngon, đệ cũng thưởng thức thoải mái đi.”
Tiểu Tứ tử cũng có ý này.
Triệu Chính Dương đào gà nướng lá sen lên. Huynh phủi bớt bùn đất. Mùi thơm bay khắp nơi khiến nhiều người vây quanh họ.
“Thơm quá” Liên Diệp thở dài nói.
Nàng cũng không ngờ vương gia Triệu Chính Dương lại có thể làm được món ăn này.
Tiểu Tứ tử với ánh mắt sáng quắc nhìn tay Triệu Chính Dương. Còn Triệu Chính Dương cầm đùi gà đưa cho Bàng Lạc Tuyết.
Sắc mặt Tiểu Tứ tử lập tức xịu xuống. Huynh đúng là gạt người, ngay cả đứa bé mà cũng gạt. Khi nãy huynh đã nói sẽ cho Tiểu Tứ tử mà.
Triệu Chính Dương thấy vậy, lắc đầu nói: “Món này rất nóng, nếu huynh làm đệ bị phỏng, tỷ tỷ sẽ liều mạng với huynh mất. Huynh đưa tỷ tỷ Tuyết Nhi cầm giúp, một lát nguội, đệ có thể cầm ăn.”
Tiểu Tứ tử lập tức thay đổi sắc mặt, vui mừng ôm chân Triệu Chính Dương khiến mọi người chung quanh đều cười.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược trong bộ y phục màu trắng, thật đúng là một công tử hào hoa, phong nhã.
Bàng Lạc Tuyết nhếch mũi nói: “Bạch Quân Nhược, huynh chuẩn bị gì thế?”
Bạch Quân Nhược cầm cây tiêu nói: “Huynh chỉ biết ăn chứ không biết làm. Huynh chỉ biết thổi một bản nhạc thôi.”
Bàng Lạc Tuyết biết tên này có âm mưu gì đây nhưng cũng không muốn vạch trần hắn, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Còn Tử Quyên chỉ lặng lẽ nhìn Thương Dực đang ngồi bên kia uống rượu.
Bàng Lạc Tuyết đi tới nói: “Nhìn xem, mắt muội muốn rơi ra ngoài rồi.”
Tử Quyên bị giật mình, xoay người lại nhìn Bàng Lạc Tuyết đang trêu chọc mình, nói: “Tiểu thư, sao người lại như vậy, thật là đáng ghét.”
Liên Diệp và Liên Ngẫu cười thần bí: “Hôm nay bọn họ còn có một nhiệm vụ rất quan trọng.”
“Tỷ tỷ Tử Quyên, Thương Dực chuẩn bị cho tỷ một lễ vật, để chúng ta đi xem với tỷ một chút.” Liên Diệp nhỏ giọng nói
Tử Quyên không biết gì, thẹn thùng gật đầu.
Liên Diệp và Liên Ngẫu cùng nhau kéo một người chạy vào bên trong.
Vừa bước vào gian phòng, Tử Quyên đột nhiên ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh.
Công chúa Trường Nhạc ló đầu ra, nói: “Xong chưa?”
“Tỷ tỷ Trường Nhạc, mọi việc đã xong.” Liên Diệp nói.
Trường Nhạc lấy một túi quần áo đưa cho họ nói, “Nếu đã xong thì chúng ta mau bắt đầu thôi.”
“Dạ,”
Trong khi đó, Thương Dực đã thay quần áo xong, còn Tiểu Tứ tử cũng thay y phục đỏ.
Bàng Lạc Tuyết phải công nhận Thương Dực đứng trên thuyền thật đẹp. Còn có Tiểu Tứ tử đáng yêu như vậy, cười vui vẻ đứng bên cạnh. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy vui vẻ khi chữa khỏi bệnh cho Thương Dực.
“Thương Dực, huynh chờ một chút, Liên Diệp sẽ tới nhanh thôi.” Bàng Lạc Tuyết an ủi.
“Ừ.” Thương Dực vội vàng xoa hai bàn tay đầy mồ hôi của mình.
Không sai, hôm nay hắn sẽ được cưới người nữ nhân hắn yêu thích làm vợ rồi.
Liên Diệp bắt đầu thay y phục mà Bàng Lạc Tuyết chuẩn bị từ trước cho Tử Quyên đang hôn mê bất tỉnh.
Nói thật, trông Tử Quyên lúc này thật xinh đẹp dù nàng đang nằm ngủ mê man trên giường.
Ba lọn tóc đen tuyền lẳng lặng rơi trên vai, đôi mày liễu xinh đẹp tựa như trăng non kết hợp với lông mày xếch nhẹ lạnh lẽo khiến nàng thật mỹ miều. Đôi mắt đen nhánh không thấy đáy, khóe mắt khẽ hướng lên, lúc nàng cười giống như tạo thêm sức hút cho bóng đêm; lông mi dưới như tạo ra bóng mát khiến người khác không nhìn ra được sắc thái trên khuôn mặt nàng. Sống mũi cao không làm mất nét thanh tú, khiến khuôn mặt chia làm hai bên rõ ràng, làm lộ ra đường cong cực kỳ hoàn mỹ. Đôi môi đỏ thẫm màu anh đào, đường cong hoàn mỹ từ khuôn mặt xuống đến cằm, da thịt trắng noãn, trước ngực còn có đeo một ấn ký sáng chói khiến Tử Quyên thật rạng rỡ, thật xinh đẹp. Thân thể nàng toả ra một mùi thơm đặc trưng, thoang thoảng lúc có lúc không khiến người khác không thể đoán được. Một bộ váy đuôi dài màu trắng, trắng như tuyết, ôm lấy eo nhỏ nhắn kết hợp với lụa mỏng nơi cổ tay khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo bức người. Nhìn thoáng qua, trông nàng thật dịu dàng, còn nhìn gần như cảm thấy lạnh lẽo, trong sáng như băng tuyết. Thật không thể biết nàng đang vui mừng hay buồn bã, tức giận hay kinh ngạc nữa.
Liên Diệp chậc chậc hai tiếng, tỷ tỷ Tử Quyên thật sự rất xinh đẹp.
Công chúa Trường Nhạc trang điểm cho nàng. Gương mặt nhỏ nhắn, nước da mịn màng, mái tóc xoã có cài cành hoa cúc trắng, trên trán có cài vương miện kết hợp với nét mặt tươi vui, môi anh đào cùng mắt phượng. Trên đầu nàng cài hai cây trâm Die nd da nl e q uu ydo n, Khổng Tước, mỗi con đang há miệng ngậm viên trân châu. Tất cả hoà quyện vào nhau khiến nàng vừa quý khí lại không kiêu căng. Thật xinh đẹp.