Bàng Lạc Tuyết không nương tay, nghĩ lại có biết bao nhiêu nha hoàn đã bị nàng ta xử phạt oan uổng.
Bàng Lạc Tuyết châm cây kim thứ ba vào người Bàng Lạc Vũ, khiến nàng ta thét chói tai “Mẫu thân, con không chịu nổi, mẫu thân, đau quá, Vũ Nhi đau quá.”
Nhị phu nhân bước đến lo lắng nhìn đại phu.
Đại phu vừa châm kim vừa lạnh lùng nói “Nếu phu nhân đau lòng thì có thể đi ra ngoài. Người nên biết nếu ta dừng lại, thì không chỉ nguy hiểm đến tính mạng của đại tiểu thư mà chân của nàng nhất định sẽ bị phế. Nhị phu nhân, ta khuyên người hiểu rõ ràng việc này.”
Nhị phu nhân cắn môi, hận không thể thay Bàng Lạc Vũ chịu những đau khổ này. Nhưng nếu bá không cầm lòng thì tính mạng của nữ nhi cũng nguy hiểm. Nghĩ vậy, bà cắn răng nói “Vũ Nhi, con cố gắng chịu đựng. Tuy mẫu thân cũng rất đau lòng, nhưng con cũng nên suy nghĩ kỹ, vị trí Tấn vương phi sẽ là của con, từ nay về sau sẽ không ai dám xem thường con.”
Bàng Lạc Tuyết nhanh chóng hạ châm khiến Bàng Lạc Vũ ngất đi vì quá đau đớn.
Nhị phu nhân cắn môi, cố nén nỗi đau. Bà nhìn Bàng Lạc Vũ ngất đi mấy lần mà trong lòng như có ai giằng xé.
Nhị phu nhân đang chết lặng nhìn y phục của Bàng Lạc Vũ đã ướt vì mồ hôi.
Bàng Lạc Tuyết châm mũi cuối cùng, nhưng Bàng Lạc Vũ đã ngất đi, không thể kêu thành tiếng.
Đôi mắt Nhị phu nhân tràn ngập nước. Bàng Lạc Vũ đã không còn cảm giác gì nữa.
“Thần y, nữ nhi của ta thế nào? “ Nhị phu nhân bi thương nói.
Nhìn Bàng Lạc Vũ trên giường khổ sở, hơi thở thoi thóp, thật đau lòng. Với lại, dưới khuôn mặt nàng đeo băng thật sự là thê thảm không nỡ nhìn.
“Yên tâm đi, đại tiểu thư không sao, phu nhân chuẩn bị nước nóng đi. Người ngâm thêm các loại thảo dược, có thể giúp tiểu thư hấp thu tốt hơn. Sau đó, phu nhân chờ tiểu thư tỉnh lại, chân này sẽ hồi phục.” Bàng Lạc Tuyết nói.
Nói xong nàng ghi lại phương thuốc, đương nhiên là những loại thuốc quý hiếm, đắt tiền.
“Cúc thanh, còn không mau đi chuẩn bị, đa tạ thần y.”
Nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Lần này chắc lão gia cũng vui mừng. Thần y này tài giỏi như vậy, không biết có thể xoá vết sẹo trên khuôn mặt của vũ nhi được không đây?
“Thần y, ngài tài giỏi như vậy, không biết ngài có thể chữa trị vết thương trên mặt nữ nhi của ta được không?” Nhị phu nhân nhìn nét mặt già nua vì cải trang của Bàng Lạc Tuyết lo lắng nói.
Bàng Lạc Tuyết lắc đầu một cái “Phu nhân, vết thương của đại tiểu thư đã bị thối rữa. Lão phu đã không có cách nào giúp nàng phục hồi như cũ. Chỉ việc làm vết thương tốt lên cũng là chuyện không dễ dàng.”
Nhị phu nhân thất vọng gật đầu một cái. Chẳng lẽ con gái mình chỉ có thể dựa vào mặt nạ da người để sống sao?
“Này đại phu, lúc nào thì ngài làm xong mặt nạ da người?” Nhị phu nhân gấp gáp hỏi.
“Ngày mai đi, vừa đúng lúc tháo băng cho đại tiểu thư. Đến lúc đó, ta cũng có thể thử xem mặt nạ mỏng có hợp với đại tiểu thư hay không? Phu nhân chỉ cần chuẩn bị hoàng kim (ý là tiền đó) là được.”
“Dĩ nhiên, người đâu, tiễn thần y ra ngoài.” Nhị phu nhân thất vọng nói.
Bàng Lạc Tuyết đi theo nha hoàn ra cửa, sau đó trở lại quán. Sau khi chỉnh trang xong, lột bỏ mặt nạ, nàng trở lại dáng vẻ xinh đẹp, trẻ trung, hiền hoà như cũ.
Cúc Thanh chuẩn bị xong nước nóng, ngâm thảo dược vào bồn. Sau đó Nhị phu nhân tự mình bế Bàng Lạc Vũ vào bồn tắm, còn Cúc Thanh đứng bên cạnh thêm nước nóng.
Nước nóng bốc lên khiến Bàng Lạc Vũ tỉnh lại, nàng còn tưởng rằng mình đang bị ghim kim, nên hét rầm lên.
Nhị phu nhân vội vàng ôm Bàng Lạc Vũ an ủi “Ngoan, ngoan, Vũ Nhi ổn rồi, ổn rồi.”
Lúc này Bàng Lạc Vũ mới dừng lại, nhìn bản thân trần truồng trong thùng tắm, ngửi thấy mùi thảo dược khó chịu bốc lên mũi.
“Mẫu thân, người đang làm gì?”
Nhị phu nhân nhìn thấy Bàng Lạc Vũ tỉnh lại. Mặc dù sắc mặt vẫn kém cỏi, yếu ớt, nhưng ít nhất nàng không còn gàp thét đau đớn như khi nãy nữa.
Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ nói “Vũ Nhi, con cảm thấy khá hơn chút nào không? Chân của con sao rồi?” Nhị phu nhân muốn Bàng Lạc Vũ cảm thụ một chút.
Bàng Lạc Vũ nhìn chân mình, cố gắng bước xuống. Cuối cùng nàng dùng chút lực, tay đỡ thùng nước cố gắng đứng lên. Dù có đau đớn một chút nhưng vẫn cố gắng đứng lên.
Bàng Lạc Vũ vui vẻ nói “Mẫu thân, người xem, con có thể đứng lên được rồi.”
Nhị phu nhân vì quá vui mà khóc, hai mẹ con cùng ôm nhau. Vậy là những công sức bà đã phải gánh chịu cũng đã được đền bù xứng đáng.
Cúc thanh nhìn Bàng Lạc Vũ đứng đó, vội vàng nói “Đại tiểu thư, tiểu thư nên ngâm mình trong dược liệu này. Tiểu thư nằm đã rất lâu, bắp thịt cũng sẽ co rút, đứng lâu cũng sẽ khiến Đại tiểu thư cảm thấy mỏi mệt.”
Nhị phu nhân vội vàng đỡ Bàng Lạc Vũ vào, “Đúng, đúng, phải nghe lời thần y căn dặn, con sẽ trở lại như trước thôi, có thể chạy nhảy được rồi.”
Bàng Lạc Vũ cũng gật đầu, không để ý thấy trên tay Cúc Thanh có một loại thuốc khác nữa. Sau đó, Nhị phu nhân lau mình cho Bàng Lạc Vũ, thận trọng lau những vết thương trên mặt cho nàng, sợ nước nhiễm vào vết thương.
Bàng Lạc Vũ tắm xong, Nhị phu nhân đỡ nàng đi được vài bước. Sau đó, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi chờ ngày hôm sau thần y tháo băng cho Bàng Lạc Vũ.
Nhưng nửa đêm, cảm giác đau đớn trên đùi lại truyền tới. Tuy nhẹ hơn lúc nãy nhưng cũng đủ để lấy đi nửa cái mạng của Bàng Lạc Vũ.
Lạc Tuyết các
Bạch Chỉ và Bạch Đinh đứng bên cạnh Bàng Lạc Tuyết nhìn nàng mở một cái hộp ra, bên trong có mặt nạ làm bằng da người.
“Tiểu thư, vật này khó làm như vậy, tại sao tiểu thư phải làm cho đại tiểu thư?” Bạch Chỉ hiếu kỳ nói. Thực chất nàng nhận thấy Nhị phu nhân và đại tiểu thư đều không phải là người tốt.
“Nàng biết cái gì, tiểu thư làm như vậy nhất định là có đạo lý của nàng.” Bạch Đinh đáp lại.
Bàng Lạc Tuyết thu lại mấy thứ kia, nói “Lời của Bạch Đinh cũng đúng, tấm mặt nạ này chính là thứ ta muốn tặng cho điện hạ Tấn vương Điện hạ trong ngày đại lễ. Mấy ngay nay, các ngươi cũng cực khổ nhiều, Thương Dực lại không có ở đây, hay là các ngươi qua kia chăm sóc họ đi.”
“Tiểu thư thật khách khí, nếu tiểu thư tin tưởng chúng ta, Bạch Chỉ và Bạch Đinh nhất định sẽ chăm sóc tốt tiểu thư bên kia.” Bạch Chỉ nói.
“Yên tâm đi, Thương Dực sẽ nhanh chóng trở về thôi. Đến lúc đó, các ngươi cũng có thể nhẹ nhõm, không cần mệt như thế này nữa.”
Bàng Lạc Tuyết an ủi.
“Chúng tôi không mệt, ngược lại, chúng ta rất thích bận rộn như vậy. Thưa tiểu thư, hôm nay trong cung có truyền đến tin tức nói là Nghi quý phi và Yến Quý phi bị hoàng đế khiển trách vì tội ghen tuông.” Bạch Chỉ nói.
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng, nói “Ta biết Yến Quý phi không phải hiền lành, nhưng làm sao Nghi quý phi cũng bị khiển trách? Theo lẽ mà nói, Yến Quý phi đang được sủng ái, mà Nghi quý phi cũng được coi là lão nhân trong cung. Sao lại cùng một người dưới trướng tranh giành hoàng đế?”
“Thuộc hạ dò la biết rằng bởi vì gần đây hoàng thượng thường nghỉ ngơi ở chỗ Yến Quý phi nương nương. Mà Nghi quý phi là người có quyền lực trong lục cung nên dĩ nhiên bà ta không ưa Yến quý phi. Bà là người được hoàng đế cưng chìu, ngay cả hoàng hậu cũng nể bà. Thế mà lúc này, Yến quý phi lại khiến hoàng thượng mê đắm. Dù là ngày rằm hay mồng một, hoàng thượng cũng nghĩ ngơi tại cung Yến quý phi. Hoàng hậu không quan tâm nhưng Nghi quý phi sai người đem điểm tâm và đến thăm hoàng hậu kể tội Yến quý phi. Kết quả là hoàng hậu không nói lời nào khiến Nghi quý phi bẽ mặt. Nghi quý phi tức giận đến khiển trách Yến quý phi một đôi câu. Yến quý phi bị uất ức, nàng thầm thì bên gối với hoàng thượng. hoàng thượng cũng an ủi nàng và ngày hôm sau đi tới khiển trách Nghi quý phi.Có lẽ bây giờ bà ta cũng đang khóc lóc kể lể đấy.”
Bạch Chỉ nói.
Bàng Lạc Tuyết cũng không hiểu Yến Quý phi này rốt cuộc muốn làm gì. Nàng một thân một mình đến Đông Tần quốc, cũng nên học thái độ khiêm tốn mới phải. Vậy mà vừa mới vào cung lại tranh giành độ sủng ái của hoàng thượng với hoàng hậu và Nghi quý phi. Công chúa Vũ Dương của Nam Chiếu quốc quả thật là không đơn giản.
“Tiểu thư, công chúa Vũ Dương cũng chính là Yến Quý phi nương, nương, lần này có mang theo thuộc hạ rất xinh đẹp Vũ Cơ. Hoàng thượng cũng muốn thu vào hậu cung, bệ hạ này thật là dâm đãng.” Bạch Chỉ nói xong, ý thức được vị hoàng đế kia chính là phụ thân của Dự vương nên le lưỡi một cái.
Bạch Đinh cũng khe khẽ đẩy nàng.
Bàng Lạc Tuyết gỡ trâm trên đầu mình, cầm trên tay nói “Bạch Chỉ nói không sai, lão hoàng đế Đông Tần đúng là dâm đãng, nhưng ta chỉ sợ là Nam Chiếu quốc cũng không tốt lành gì mà tự dưng dâng tặng công chúa Vũ Dương đến đây.”
Bàng Lạc Tuyết nghĩ vậy vì Nam Chiếu định thả Vũ Cơ bên cạnh hoàng đế Đông Tần. Đối với hoàng hậu cũng không phải chuyện tốt, nếu một người có con, sợ rằng địa vị công chúa này sẽ càng thêm vững chắc. Vậy công chúa Nam Chiếu rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ nàng ta có liên quan đến nhị hoàng tử? Vậy nhị hoàng tử Dụ Độ rốt cuộc muốn làm gì?
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Bạch Chỉ đưa tay quơ trước mặt Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết phát hiện mình thất thần, khẽ lấy lại tinh thần nói “Khuya lắm rồi, các ngươi cũng ngủ sớm đi.”
“tuân lệnh, tiểu thư.” Hai người tuân lệnh, lặng lẽ đi ra ngoài.
Bàng Lạc Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói một tiếng, “Ra đi.”
Quả nhiên bóng người ngoài cửa sổ ngừng lại, sau một khắc cũng đẩy cửa bước vào.
Bàng Lạc Tuyết xoã tóc ngồi ở trên giường, trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng.
Người kia không ai khác chính là Sở Mộc Dương. Đêm khuya, Sở Mộc Dương cũng không biết mình đứng bên ngoài bao lâu, y phục cũng đã bị ướt hết.
“Làm sao nàng biết là ta?” Sở Mộc Dương vốn chỉ muốn đứng bên ngoài phòng của Bàng Lạc Tuyết. Vì đêm đã khuya, nên hắn không muốn ai biết, cho nên hắn rất cẩn thận.
Không ngờ Bàng Lạc Tuyết lại thông minh như vậy, biết hắn trốn bên ngoài.
Thật ra không trách Bàng Lạc Tuyết, kể từ khi trải qua lần phản bội đó, nàng cũng cảnh giác đề phòng. Lại thêm, nàng rắc hương liệu đặc biệt trên cây, nên nếu có một loại hương liệu khác lẫn vào sẽ toả ra một mùi thơm đặc trưng. Đối với người khác, họ chỉ cho đó là mùi thơm bình thường, do cây cối tạo ra.
Bàng Lạc Tuyết thở dài. Nàng biết là Sở Mộc Dương, bởi vì chỉ có hắn mới có thể có mùi hương này, hoặc nói chính xác là chỉ là người Nam Chiếu quốc mới có mùi hương này thôi.
Sở Mộc Dương ngửi mùi hương trên người mình. Hắn cũng cười, đúng vậy, Tuyết Nhi chính là người thông minh nhất.