Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 249

Quả nhiên Bàng Lạc Tuyết ngẩn ra, nhìn người bên cạnh mình, hơi nhướng mày: "Mẫu thân, sao người ở đây?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn hai bên một chút, nơi này xác thực chính là khuê phòng nàng mà hiện giờ Bàng Quốc Công cũng đang xuất hiện ở đây.

Bàng Lạc Tuyết cảm giác mình hơi nhức đầu, nhìn người chung quanh cười nói "Mọi người sao vậy?"

Đại phu nhân lại không quan tâm có đông đủ mọi người ở đây, bước đến ôm Bàng Lạc Tuyết, nước mắt chảy ròng ròng nói: "Tuyết Nhi, con không có chuyện gì thì tốt. Nếu con có mệnh hệ gì thì mẫu thân sống thế nào đây."

"Mẫu thân, mẫu thân xem này, hiện giờ không phải con cũng không có chuyện gì cả sao? Sao người lại đến đây, thân thể mẫu thân không được tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

Bàng Sách có chút lúng túng bởi vì nếu không tại hắn nhẹ dạ nói nơi ở của mẫu thân cho Bàng Quốc Công biết thì hiện tại mẫu thân cũng sẽ không trở về, cũng sẽ không bị người khác lợi dụng vào thân thể mẫu thân yếu ớt muốn người ngã bệnh. Nếu Đại phu nhân biết chuyện thì có thể nàng cứ vậy mà chết bất đắc kỳ tử. (ý nói chết đột ngột). 

Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy Bàng Sách đứng đó với dáng vẻ lúng túng. Không cần nghĩ, nàng cũng biết do người khác nói với mẫu thân mình. Bàng Sách vốn biết tình hình thân thể của mẫu thân không được tốt nên chắc chắn hắn sẽ không nói sự tình bệnh trạng của nàng cho mẫu thân biết. 

"Ca ca, ngươi làm sao vậy?" Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách hỏi.

Bàng Sách nghiêng mặt về phía Bàng Lạc Tuyết, vẻ mặt có chút không tự nhiên: "Muội muội, nếu ta làm sai một chuyện, muội muội có tha thứ cho ta hay không?"

Bàng Sách đứng bên cạnh cẩn thận e dè lên tiếng. 

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn mẫu thân mình, cười cợt: "Ca ca, muội biết huynh là người tốt. Không sao đâu, chúng ta là huynh muội, muội sẽ tha thứ cho huynh mọi điều."

"Cảm ơn muội muội."

"Được rồi, Tuyết Nhi mới vừa tỉnh, các người đừng cứ vây quanh nàng như thế. Mấy ngày rồi cũng chưa ăn gì, ta đã sai nhà bếp nấu cháo huyết yến cho Tuyết Nhi ăn. Phu nhân, hiện tại Tuyết Nhi đã tỉnh rồi, nàng cũng mau nghỉ ngơi, nàng xem ánh mắt đã bị thâm quầng hết cả rồi." Bàng Quốc Công bước lên nói.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Quốc Công một chút, dù sao cũng là cha mình. Tuy hắn đối xử tệ bạc với thê tử nhưng dù sao cũng là một người cha tốt.

Bàng Lạc Tuyết nói trong cổ họng với Bàng Quốc Công: "Cảm ơn phụ thân."

Bàng Quốc Công ngẩn ra, có chút ngạc nhiên, nhìn Bàng Lạc Tuyết có chút hoảng hốt. Đây là nữ nhi hắn vẫn thương yêu. Dù hai người đã từng trải qua mấy lần cãi vã, thế nhưng cuối cùng huyết thống vẫn là trên hết. 

"Nữ nhi ngoan, đừng nói gì, ăn ít đồ ăn này đi." Bàng Quốc Công tự mình bưng tổ yến để một bên, muốn đích thân đút cho Bàng Lạc Tuyết ăn.

Tử Quyên đứng bên cạnh muốn cầm lấy: "Lão gia, người hãy để nô tỳ làm. Ngài đưa đại phu nhân về nghỉ ngơi đi thôi."

Bàng Lạc Tuyết nhìn Tử Quyên với ánh mắt khen ngợi.

"Mẫu thân, người cũng nghỉ ngơi đi, con cũng mệt mỏi, con ngủ đây." Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Đại phu nhân làm nũng nói.

"Được được được, nếu con mệt mỏi thì hãy ngủ đi, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, mẫu thân sai người đi hầm canh sâm bồi bổ cho con. Một lát ngủ dậy, con phải nhớ uống."

"Mẫu thân yên tâm, Liên Diệp, Liên Ngẫu đưa phu nhân ra ngoài."

"Vâng, tiểu thư."

"Phu nhân, lão gia, xin mời "

"Phu nhân đi thôi. Nơi này đã có Bàng Sách trông nom, có chuyện gì nàng trở lại sau cũng không muộn."

“Vâng” Đại phu nhân dựa cả người vào Bàng Quốc Công và cùng sánh bước ra ngoài.

Hai người mới vừa đi, sắc mặt Bàng Lạc Tuyết liền thay đổi. Tổ yến kia do chính tay Bàng Quốc Công chuẩn bị, nàng cũng không nên phụ lòng hắn, nàng cầm muỗng uống từng ngụm lớn cho đến hết chén canh bổ đó.

Triệu Chính Dương và Sở Mộc Dương đứng bên cạnh nhìn nàng. Bàng Lạc Tuyết uống xong, có cảm giác xương nàng cũng đang tan vỡ thành từng mảnh rồi. 

"Sao các người nhìn ta như vậy. Sư phụ, ta biết ngươi sẽ đến."

Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương nói.

Sở Mộc Dương nhìn tóc Bàng Lạc Tuyết, mái tóc dài màu đen mượt mà nguyên bản đã thay bằng từng mảnh trắng trông hết sức đáng thương. 

"Tuyết Nhi, tóc của muội..." Sở Mộc Dương nói xong, không nhịn được đau lòng quay đầu sang nơi khác.

Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại nhìn thấy tóc của chính mình, từng sợi tóc đen xen lẫn tóc trắng trông thật lạ lùng.

Bàng Lạc Tuyết tự giễu nở nụ cười nói: "Sư phụ, không sao, ta biết sư phụ sẽ không làm thương tổn ta. Cũng vậy, ta cũng sẽ cho công chúa Vũ Dương một kết cục tốt."

"Tuyết Nhi, ta không phải có ý này, Vũ Dương đã dùng huyết sâu độc phóng vào trong cơ thể nàng, dĩ nhiên ta sẽ không tha thứ cho nàng ta về chuyện này." Sở Mộc Dương cũng mau mau giải thích.

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu "Không sao, ta cũng nhìn ra được, công chúa Vũ Dương rất muốn lấy mạng ta. Chỉ có điều Bàng Lạc Tuyết ta phúc lớn mạng lớn, không phải nàng muốn gì thì có thể đạt được."

Sau khi Liên Diệp và Liên Ngẫu đưa phu nhân trở về thì hai nàng cũng quay trở lại hầu hạ Bàng Lạc Tuyết, thậm chí còn mang đến một người.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Giọng nói trong veo của Tiểu Tứ tử ngọt ngào xuất hiện trước giường Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết cúi đầu, quả nhiên tiểu tử ngẩng lên tròn vo khuôn mặt, nhìn Bàng Lạc Tuyết cười híp mắt.

"Tiểu Tứ tử, sao đệ gầy vậy?" Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc nhận ra tiểu Tứ tử rõ ràng đã khác trước kia. 

Tiểu Tứ tử bắt chéo ngón tay mình, cúi đầu nhỏ giọng nói "Bởi vì tỷ tỷ không ngoan, không chịu nghe lời Tiểu Tứ tử nên Tiểu Tứ tử không vui."

"Tiểu Tứ tử không vui, không ăn cơm nhiều được đúng không?" Bàng Lạc Tuyết vuôt mặt Tiểu Tứ tử nói.

Triệu Chính Dương bước đến ôm lấy Tiểu Tứ tử nói: "Lần này đệ hài lòng chưa. Tỷ tỷ của đệ tỉnh rồi, đệ cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm. Hiện giờ, thân thể của tỷ tỷ rất suy yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Đệ ngoan ngoãn theo nha hoàn đi ăn cơm, sau đó có thể gặp được tỷ tỷ Tuyết"

"Vâng, Tiểu Tứ tử sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, tỷ tỷ cũng vậy."

Thế giới của trẻ nhỏ chính là đơn giản như vậy, một khi nghĩ thông suốt rồi thì sẽ hài lòng.

Triệu Chính Dương giao Tiểu Tứ tử cho hạ nhân, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Lần này muội hù doạ chết huynh rồi, sau này không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, biết chưa?"

Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười: "Không sao mà, không phải muội đã tỉnh rồi sao?"

"Vậy cũng không được, muội không thấy huynh bị muội hù doạ đến sắp chết rồi sao?”

Hiếm thấy Triệu Chính Dương đùa dai như vậy.

Khuôn mặt Bạch Quân Nhược và Sở Mộc Dương giật giật, thầm nghĩ: "Gã Triệu Chính Dương này thực sự là không biết xấu hổ."

Bàng Lạc Tuyết khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn thấy tóc của  mình thì cau mày: "Tóc của muội bây giờ biến thành bộ dáng như vậy, không biết các ngươi nhìn có thấy sợ hãi hay không?"

Giọng Bàng Lạc Tuyết có vẻ đau thương, nữ nhân coi trọng nhất là dung mạo và mái tóc. Bàng Lạc Tuyết cũng sẽ không ngoại lệ.

"Không đâu."

"Không đâu."

"Không đâu."

Ba người cùng đồng thanh nói.

Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng nằm ở trên giường, dùng tay vuốt tóc mình cười nói "Như vậy cũng được, xem như ai cũng thấy tóc muội giờ đã bạc trắng.."

"Tuyết Nhi."

Ba người trên mặt lộ ra lo lắng vẻ mặt.

"Không sao, độc dược Nam Chiếu quốc quả nhiên danh bất hư truyền, nếu muội sống lại cũng phải chịu nhiều đau khổ như vậy."

"Tuyết Nhi, muội yên tâm, người kia nhất định sẽ trả,  giá thật lớn." Bạch Quân Nhược hiếm thấy vẻ mặt đau thương của Bàng Lạc Tuyết như vậy.

"Các huynh cũng đừng manh động, chuyện của muội hãy để muội xử trí, các huynh đừng nhúng tay vào. Các huynh cứ lặng yên đứng sang một bên là được, muội sẽ đích thân đòi lại công bằng cho mình." Trong ánh mắt Bàng Lạc Tuyết thoáng hiện tia tàn nhẫn khiến ba nam nhân sợ hết hồn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ "Thôi rồi,  Bàng Lạc Tuyết nổi giận rồi..." 
Bình Luận (0)
Comment