Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 267

Bàng Lạc Vũ bị giam vào Thính Vũ Hiên, cũng không có cách nào thoát ra ngoài được.

Thu Nguyệt cũng đã chết rồi, ánh mắt Dương thị giờ đây cũng không còn ôn nhu và hòa ái nữa mà chỉ còn lại lạnh lẽo và lạnh lùng.

"Phu nhân, bây giờ Thu Nguyệt đã chết rồi, trong lòng phu nhân cũng có thể giải tỏa những ưu phiền được rồi."

Tử Tước đỡ tay Dương thị chậm rãi dìu nàng trở về.

"Đúng vậy, rốt cục tiện nhân này cũng chết rồi. Có điều đã nhiều năm như vậy, chuyện lúc trước, ta vốn không muốn day dưa mãi không dứt nhưng nàng ta vẫn còn không hết hi vọng. Nếu để cho nàng ta thành di nương, khó tránh lại như thiêu thân cứ bám Bàng Quốc công mãi, chi bằng cứ như vậy tiễn nàng đi. Ngược lại, ta chỉ sợ nếu làm thế thì Thu Nguyệt chết cũng không thể nhắm mắt nên cuối cùng cũng chỉ nhờ Bàng Quốc công – người nam nhân nàng yêu thương nhất – thay ta làm việc này." Dương thị liên tục cười lạnh, nói.

"Còn có lão mụ tử kia......" Tử Tước nói.

"Nếu sự việc đã xong xuôi, cứ dựa theo lời ngươi nói, cho lão ta một châm lên đường xuống suối vàng, không thể trở về nữa.”

"Vâng, phu nhân, nô tỳ nhất định làm tốt." Tử Tước thấp giọng nói.

...........................

Bàng Lạc Vũ trở lại Thính Vũ Hiên, thân thể như phát điên, đập mọi thứ đồ đạc trong phủ cho đến khi mệt lả. 

"Tiểu thư, Tiểu thư "

"A!" Cúc Thanh bụm mặt kêu to.

Đôi mắt Bàng Lạc Vũ đỏ vằn như con thú hoang bị nhốt, nhìn nàng lúc này như điên như dại khiến mọi người không ai dám đến gần.

"Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Băng, các ngươi giỏi lắm, các ngươi giỏi lắm."

Bàng Lạc Vũ nắm lấy cánh tay Cúc Thanh hung hãn nói.

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, người nhất định phải bình tĩnh, nhị phu nhân đã bị giam rồi. Hiện giờ, tiểu thư phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, nhẫn nhịn việc nhỏ mới làm nên việc lớn."

Cúc Thanh nói xong, Bàng Lạc Vũ mới thả tay ra, tự lẩm bẩm: "Đúng, ngươi nói đúng, việc nhỏ không nhịn thì sẽ ảnh hưởng đến việc lớn. Phải nhẫn nhịn việc nhỏ mới làm nên việc lớn."

"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư!" Cúc Thanh nhìn Bàng Lạc Vũ đang điên loạn, nàng cứ như thế tự vuốt mặt mình. Bàng Lạc Vũ nàng chỉ còn có duy nhất khuôn mặt này, chờ đến khi nàng trở thành Tấn vương phi thì nhất định sẽ cứu mẫu thân ra trước tiên.

Nghĩ tới đây, Bàng Lạc Vũ quay về phía Cúc Thanh nói: "Chuẩn bị nước nóng, bổn tiểu thư muốn tắm rửa thay y phục."

"Dạ." Cúc Thanh cúi đầu, che giấu đi tia tàn nhẫn chợt lóe lên trong ánh mắt mình.

Mà ở Lạc Tuyết các, Dương thị cũng chưa trở lại phòng mình mà nàng trở về phòng của Bàng Lạc Tuyết.

"Mẫu thân, người........" Bàng Lạc Tuyết sờ đầu cũng không biết nên nói gì.

Dương thị xoa đầu Bàng Lạc Tuyết nói: "Tất cả những ân oán đã được giải quyết xong. Thu Nguyệt vốn dĩ là nha hoàn của mẫu thân nhưng nàng cũng chỉ tương tự mấy người khác thôi. Bây giờ cát bụi lại trở về với cát bụi, Tuyết Nhi cũng không cần lo lắng nhiều."

"Dạ, mẫu thân, người cũng đừng khổ sở, như vậy không đáng."

"Yên tâm, dù sao hiện giờ chắc hẳn phụ thân con cũng đang rất đau lòng, mẫu thân chỉ đến thăm con một chút thôi, thuận tiện có mang một chút tuyết giáp(*) cho con."

(*)Tuyết giáp – được biết đến như là dầu cóc, nhái tuyết. Tuyết giáp là lớp màng nhầy trong buồng trứng con nhái tuyết cái. Loài nhái tuyết sống ở tỉnh Đông Bắc trong dãy núi Trường Bạch Sơn ở Trung Quốc. Khi mùa xuân đến, những người nông dân sống quanh đó đi bắt nhái, vì lúc này những con nhái tuyết qua thời kỳ dài ngủ đông, chúng hoạt động chậm chạp, nên rất dễ bắt, thích hợp cho việc lấy lớp màng tuyết giáp.

Để tồn tại ở miền cao, nhái tuyết phải có sự chịu đựng tuyệt vời trước cái rét kinh người. Vào đầu mùa đông hàng năm, chúng cố tích tụ thật nhiều dưỡng chất vào cơ thể. Điều này giúp nhái tuyết dự trữ "nhiên liệu” cho giấc ngủ đông và nuôi dưỡng mầm sống mới bắt đầu vào mùa xuân.

Tuyết giáp từng được coi là một thứ quý hiếm dùng để cống nạp cho triều đình, vào thời nhà Minh và nhà Thanh. Nó được giới y học gọi là "Vàng mềm", "Thú nhân sâm", là một thực phẩm, thuốc bổ, bổ sung sức mạnh và các chất giàu protein cho cơ thể, cũng như có một lịch sử lâu dài như các loại thảo mộc có giá trị dược liệu.

Tuyết giáp có thể dùng để chế biến nhiều món ăn, nhưng những món thông dụng vẫn là nấu chè hay hầm với thịt gà, vì theo Đông y thì Tuyết giáp có vị mặn, tính bình, có công dụng bổ thận, ích tinh, nhuận phổi, dưỡng âm...Đặc biệt, trong thuật dưỡng nhan của phụ nữ, Tuyết giáp còn có công dụng bồi bổ khí huyết, giúp tươi nhuận làn da.

Ngoài công dụng mát gan, bổ phổi, làm đẹp da, Tuyết giáp còn được kê đơn để điều trị các chứng ho ra máu, đổ mồ hôi về đêm, lao lực, suy yếu...

Bàng Lạc Tuyết vừa nghe đến ăn, cả người cảm thấy không ổn. Bàng Lạc Tuyết rụt cổ một cái, trời ạ, thật sự nàng không muốn ăn.

"Mẫu thân có lòng là tốt rồi, lát nữa con sẽ ăn."

Bàng Lạc Tuyết muốn tìm lý do để lấp liếm cho qua nhưng Dương thị làm sao lại để nàng như ý được?

"Lại đây, ăn một cái đi, đây chính là nương đôn(*)." Dương thị múc một chén, tự mình cho ăn Bàng Lạc Tuyết.

(*) Một món ăn được gọi là ẩm thực Nyonya là sự kết hợp giữa ẩm thực Trung Quốc và ẩm thực Malay, sự kết hợp giữa đồ ăn truyền thống của Trung Quốc và các loại gia vị Trung Quốc và Mã Lai, sự kết hợp các hương vị ngọt ngào, chua, cay và các hương vị khác. Nước sốt được sử dụng gồm ít nhất mười gia vị.

Liên Diệp và Liên Ngẫu đứng bên cạnh lấy tay che miệng cười trộm.

Bàng Lạc Tuyết cũng không thể làm gì khác hơn là nhắm, mắt uống một hớp, kinh ngạc: "Sao lần này không ngọt như lần trước?"

Bàng Lạc Tuyết nhận lấy, cũng ngoan ngoãn uống hết chén thuốc, Dương thị mới thoả mãn gật gù.

"Được rồi, ngày hôm nay cũng trễ rồi, các con cũng nghỉ ngơi đi."

Dương thị lại dẫn Tử Tước đi khỏi phòng Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết lại thay y phục của mình ra.

"Tiểu thư, nàng đây là…?" Liên Diệp nghi ngờ hỏi.

Bàng Lạc Tuyết thu dọn y phục của mình, nói: "Bạch Chỉ, Bạch Đinh cũng đi theo ta."

"Tiểu thư, vậy còn chúng tôi?" Liên Diệp và Liên Ngẫu cũng cảm thấy ủy khuất nói.

Bàng Lạc Tuyết nháy mắt mấy cái: "Hai nàng ở lại đây, giúp ta chải tóc."

"Ồ!" Hai người cùng đồng thanh la lên, thế nhưng vẫn bước lên giúp Bàng Lạc Tuyết chải tóc.

"Tử Quyên, cũng đến mời tam tiểu thư đi theo."

Bàng Lạc Tuyết cầm son nhẹ nhàng quệt lên gò má mình.

"Tiểu thư muốn đến thăm đại tiểu thư sao?" Tử Quyên hỏi.

Bàng Lạc Tuyết gật gù: "Bây giờ Thính Vũ Hiên quá yên tĩnh, mà loại yên tĩnh này là loại không phải như ý ta muốn. Vì lẽ đó, ta muốn đến xem tỷ tỷ có cần muội muội này giúp gì không?"

"Nô tỳ rõ, thưa tiểu thư, nô tỳ sẽ đi sắp xếp."

Ở Tĩnh viên

Đây là nơi bí mật của phủ Bàng Quốc Công, bình thường ngoại trừ thủ vệ thì hầu như là không có ai đến. Lúc trước nơi này náo nhiệt là thế, nhưng sau nhiều năm như vậy, Tĩnh viên cũng sớm vắng vẻ. Giờ đây, nhị phu nhân đến đây có lẽ Tĩnh viên cũng sẽ lại náo nhiệt như cũ. 

"Vào đi." Thủ vệ đẩy nhị phu nhân vào trong và bước ra ngoài.

Nhị phu nhân bị ném vào trong như thể một đống bùn nhão. Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn thị vệ, nói: "Các ngươi chờ đó, bổn phu nhân được ra ngoài thì xem ta trừng phạt các ngươi như thế nào."

"Ha ha..."

Trong căn phòng mờ tối đột nhiên truyền đến tiếng cười.

"Ai?" Nhị phu nhân lập tức lo lắng hỏi. 

"Tỷ tỷ, lẽ nào không nhớ muội sao? Một người luôn được lão gia thương yêu như tỷ tỷ, sao cũng bị nhốt vào đây? Nhìn dáng vẻ tỷ kìa, ai dám đánh tỷ tỷ vậy? Trên mặt tỷ còn có in năm dấu tay nữa, muội muội cũng đau lòng khi nhìn thấy tỷ như vậy đấy." Tam phu nhân từ bên trong bước ra nói.

Giờ đây tam phu nhân cũng đã không còn chói lọi như lúc trước nữa, nơi này chính là lãnh cung của phủ Bàng Quốc Công. Bên trong ngoại trừ con chuột, con gián, cũng không còn thứ gì khác, chỉ có một nha hoàn chuyên lo cơm nước. Dáng vẻ hiện giờ của tam phu nhân cũng không khá hơn chút nào, tóc vươn vãi ở phía sau, búi tóc cũng không được gọn gàng, khuôn mặt vốn xinh đẹp, tròn trĩnh nay như đang tiến vào giai đoạn thoái hóa và già nua trông thấy. 

Nhị phu nhân nhìn dáng dấp của tam phu nhân thì bắt đầu cười ha hả.

"Ha ha ha...... Ta còn tưởng là ai hóa ra là người lão gia sủng ái nhất – tam phu nhân đây sao? Đã lâu không gặp sao bộ dáng muội muội lại thành ra thế này. Còn nhớ, muội vốn thích chưng diện, mỗi ngày đều muốn dùng phấn trân châu lau người. Ngày trước, da dẻ muội muội vốn trắng mịn trong suốt, mà giờ nhìn muội muội kìa. Thân thể gầy gò ta thấy thực sự đau lòng. Còn nữa khuôn mặt vốn đẫy đà, sao lại không thoa son trát phấn nữa đây? Mà cũng đúng, lão gia không có ở đây, muội muội có trang điểm thì cũng cho ai xem?" Nhị phu nhân không cam lòng nói.

"Tỷ......" Tam phu nhân trợn mắt dữ dội nhìn nhị phu nhân.

Có điều, nàng lại suy nghĩ nói: "Tỷ tỷ, tỷ không nhìn ra tình cảnh bây giờ sao? Sao tỷ sẽ còn có cơ hội đi gặp lão gia đây?"

Nhị phu nhân yên lặng, nhìn tình cảnh mình, bất chợt cũng cảm thấy lạnh lẽo. 
Bình Luận (0)
Comment