Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy đôi tình nhân âu yếm ngọt ngào ở đó, nàng thở dài, quay lưng rời đi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn những đóa hoa nở rộ trong sân thì đã rõ hai người kia đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để có được, bây giờ khí trời đã rất lạnh, hoa ở nơi này vừa đến vụ, có thể chịu rét để nở đã là không tệ rồi, vậy mà hoa cỏ ở đây còn nở cùng lúc.
Đi vào nhìn kỹ, phía sau mỗi chậu hoa đều có một lò sưởi tinh xảo nho nhỏ, một chút ấm áp lại dâng lên trong lòng, bên trong thoang thoảng mùi hương hoa, bên trong viện có một mùi hương dịu ngọt.
“Thật là có tâm.”
Bàng Lạc Tuyết quay đầu nhìn cặp tình nhân đang ôm nhau, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt, e rằng cả đời này mình không thích hợp với ái tình.
Bàng Lạc Tuyết không nhìn thấy, ở nơi đó, có một giàn hoa cao cao che lấp bóng dáng của Triệu Chính Dương, Triệu Chính Dương nhìn vẻ mặt xuất thần của Bàng Lạc Tuyết, trái tim co rút đau đớn.
Triệu Chính Dương đặt tay lên lồng ngực của mình, nơi này vô cùng đau đớn, thật khiến người ta thống khổ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn giàn trồng hoa rồi quay đi, Liên Diệp và Liên Ngẫu đều bận rộn chào hỏi khách nhân.
Bạch Chỉ và Bạch Đinh xuất hiện ở bên cạnh Bàng Lạc Tuyết.
Bạch Đinh cắn môi, rầu rĩ nhìn Bàng Lạc Tuyết.
“Có lời gì cứ nói đi.”
Bàng Lạc Tuyết đứng trước giàn trồng hoa, nhìn đoàn người lui tới.
“Tiểu thư, tiểu thư, kỳ thực vừa rồi Vương gia cũng đã tới, người đứng ở giàn trồng hoa kia nhìn tiểu thư rất lâu rồi, nhưng mà tiểu thư lại không phát hiện ra.”
Bạch Đinh nói xong trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, từ khi Triệu Chính Dương giao bọn họ cho Bàng Lạc Tuyết, chủ nhân của bọn họ chỉ có thể là Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết cười cười: “Ủy khuất các ngươi rồi, nếu các ngươi không muốn đi theo ta, có thể trở bên Vương gia của các ngươi, ta sẽ nói chuyện với hắn thay các ngươi.”
“Tiểu thư...”
Bạch Chỉ và Bạch Đinh quỳ xuống,
“Đứng lên đi, ta không thích nhìn người khác quỳ.”
Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn hai người nói.
Bàng Lạc Tuyết nói xong cũng Bi&ch%di@p@d?uong}d!d#lq&d không quay đầu lại bước đi, đi về phía Thích Dao.
Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết thờ ơ nói: “Làm sao vậy, sao lại đuổi bọn họ đi rồi.”
“Được rồi. Cho tới bây giờ chủ tử của hai người họ vẫn không phải là ta, ở bên cạnh ta cũng vô dụng, để cho bọn họ đi thôi.”
Bàng Lạc Tuyết lạnh nhạt nói.
“Dù sao bọn họ cũng được Dự Vương bồi dưỡng từ nhỏ, hắn lại là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Bắt họ cam tâm tình nguyện đi theo ngươi cũng rất khó khăn.”
Thích Dao nhìn hai người đang quỳ.
“Những chuyện sau này không cần giao cho bọn họ nữa, nhưng có thể giữ lại hai huynh muội họ.”
“Sao vậy? Không phải bốn người bọn họ đều giống nhau sao?”
“Giữ lại làm một quân cờ cũng tốt.”
Bàng Lạc Tuyết tàn nhẫn nói.
“Bọn họ đâu?”
Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn về phía một đôi huynh muội, thở dài.
“Hai người họ muốn quỳ thì cứ để cho họ quỳ đi, cho tới bây giờ ta chưa hề bạc đãi họ. Nhưng họ lại lén lút chuyển tin tức cho Dự Vương, người như vậy, không cần đi theo ta, ta cũng sẽ không giữ bọn họ lại.”
“Ngươi đã quyết định rồi, ta nghĩ ta cũng không khuyên nổi.”
Thích Dao lạnh lùng nhìn hai người đang quỳ: “Ngươi đã cho bọn họ cơ hội, nhưng bọn họ không biết quý trọng, cho nên không có gì phải lưu luyến, người của chúng ta, ta thấy có một người tên là Lạc Thấm, võ công của nha đầu đó rất cao, nàng là một nha đầu đáng thương.”
“Đưa nàng tới đây, ở bên cạnh ta, thực ra vừa rồi bọn họ cũng đã nói cho ta biết, chỉ là những chuyện như thể này, ta không hy vọng nó sẽ xảy ra.”
“Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ đưa nha đầu kia tới. Người của mình vẫn tốt hơn.”
“Được rồi, đi thôi. Khách nhân đều đã tới rồi.”
“Được rồi, đi thôi, Phủ Bàng Quốc Công và hoàng gia thân thiết như vậy, đương nhiên hoàng đế sẽ coi trọng. Ta thấy những người này đều đến để nịnh bợ.”
Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết xuất hiện một tia châm chọc.
Bạch Chỉ và Bạch Đinh quỳ trên mặt đất, trong mắt có chút không cam lòng.
Dự Vương Triệu Chính Dương lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Các ngươi có ngày hôm nay cũng là gieo gió gặt bão, ta nói cho các ngươi biết nếu như nhị tiểu thư đã không cần các ngươi nữa. Các ngươi cũng không ở lại được nơi này nữa rồi, các ngươi cũng đã trưởng thành rồi, cầm lấy chút lộ phí này rồi đi đi.”
Dự Vương nói.
“Vương gia, thuộc hạ cũng là vì muốn tốt cho ngài. Chúng ta đi theo tiểu thư, nhưng có một số việc tiểu thư làm lại tổn hại tới lợi ích của hoàng gia ⊙▂⊙”
“Được rồi!”
Triệu Chính Dương tức giận nói.
Bạch Chỉ và Bạch ủy khuất nhìn Dự Vương.
Câu “thân tại Tào doanh tâm tại Hán” (*) chính là nói về hai người bọn họ.
(*) Thân tại Tào doanh tâm tại Hán, bắt nguồn từ chuyện Quan Vũ bị bức phải quy Tào, nhưng “thân tại Tào doanh tâm tại Hán”, giao ước trước với Tào Tháo rằng hễ có tin của Lưu Bị là lập tức về với Lưu Bị. Tào Tháo một mặt đồng ý, một mặt trọng đãi Quan Vũ. Đến lúc Quan Vũ treo ấn bỏ đi, qua ải chém tướng, Tào Tháo cũng không dẫn quân đuổi theo, ngược lại, còn đưa giấy thông quan, lệnh các tướng không ai được cản trở Quan Vũ.
“Khi bản vương giao các ngươi cho Tuyết nhi đã nói rõ, chủ tử của các ngươi chỉ có một, dù cho nàng muốn các ngươi Di?en$dan$l@q?d
giết ta, các ngươi cũng phải chấp hành không chút do dự.”
Triệu Chính Dương nắm tay thành quyền, bọn họ cho rằng đây là giúp mình, thế nhưng ở trong mắt của Bàng Lạc Tuyết, chuyện này chỉ khiến Bàng Lạc Tuyết càng ngày càng xa cách mình.
Triệu Chính Dương xoay người rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ.
“Bạch Chỉ, Vương gia thực sự không muốn giữ chúng ta lại sao?”
Bạch Chỉ cắn môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lẽ nào trong mắt Vương gia không hề có ta sao? Vì sao nhất định phải là nhị tiểu thư lạnh lùng kia.”
“Bạch Chỉ, không được nói bậy, cho tới bây giờ tiểu thư chưa hề bạc đãi chúng ta, ngươi nên kiềm chế tâm tư của ngươi đi, nếu không phải tiểu thư nhân từ, bây giờ ngươi đã không sống nổi rồi.”
Bạch Đinh nhìn cô muội muội này, tâm tư của nàng sao hắn không hiểu, có một lần chấp hành nhiệm vụ, nàng chỉ hận không thể giết chết Tấn Vương thay Dự Vương.
“Ta biết làm gì nữa đây, huống hồ tương lai Vương gia sẽ làm hoàng thượng, thân là hoàng thượng làm sao có thể chỉ có một mình Hoàng Hậu, ta cam đoan sẽ không làm thương tổn tiểu thư, thế nhưng ta cũng hy vọng Vương gia có thể cho ta một vị trí, cho dù chỉ là nha hoàn ta cũng cam tâm.”
“Bạch Chỉ, ngươi đừng nói bậy, bây giờ chúng ta ngay cả trở về bên người vương gia cũng không thể, ngươi còn muốn nghĩ thế nào, đừng si tâm vọng tưởng nữa.”
“Không phải, sẽ không, Vương gia thích nhị tiểu thư, chỉ cần nhị tiểu thư nguyện ý muốn chúng ta, chúng ta có thể lưu lại, lưu lại là sẽ có thể trở về bên cạnh Vương gia, ta nhất định sẽ trở về bên Vương gia.”
Bạch Đinh nhìn cô muội muội này, lắc đầu.
Bàng Lạc Tuyết nhìn người bên ngoài đến rồi đi, lại nhìn Phủ Bàng Quốc Công trăm năm vọng tộc, nàng không thể để đến đời nàng lại bị diệt tộc được.
Ngày hôm nay Bàng Quốc Công mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, nhìn vô cùng vui vẻ. Cười như tắm gió xuân, đối với khách nhân đều vô cùng khách khí.
“Quốc công gia, ngươi đã sinh được một nữ nhi tốt.”
“Đâu có. Đâu có. Tiểu nữ không tốt, chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi. Xin mời, hôm nay nhất định phải uống vài chén.”
“Được, được, nhất định, nhất định.”
Bàng Quốc Công dẫn Đại học sĩ đi vào bên trong, hướng về phía hạ nhân nói: “Đại công tử đâu, bảo nó tới chào khách nhân đi.”
“Vâng, lão gia.”
Các tân khách nhìn quà mừng chất đống trong sân Phủ Bàng Quốc Công, ai nấy đều trợn mắt, đây là sinh nhật của một công chúa sao? Dù là sinh nhật của Hoàng hậu nương nương cũng không có nhiều quà mừng đến vậy đâu.
(Hết chương 302)