Thánh chỉ của hoàng đế khiến sóng lớn nổi lên, bão bùng ập đến. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Bàng Quốc Công. Ánh mắt thể hiện sự ghen tỵ lại ước ao nhưng phần lớn họ đang tự hỏi không biết trong lòng lão hoàng thượng đang nghĩ gì mà lại làm như vậy.
Buổi yến hội lần này do công chúa Trường Nhạc và Thích Dao bố trí. Ngoài sân viện, lục liễu bao quanh tường trắng, cửa lầu Thùy Hoa Môn (1) được bố trí quanh hành lang. Lối đi vào sảnh chính được tô điểm đậm nét, mang phong cảnh núi đá bao quanh, trên cao còn có treo bài thơ "Di hồng khoái lục" (2). Toàn bộ sân viện được trang hoàng tráng lệ, hoa quý ung dung đua nở khiến toàn bộ hoa viên trông thật tươi đẹp. Mà ở hậu viện, hoa Tường Vi được đặt trong những chậu hoa treo trên cao, chung quanh lại treo đèn đuốc sáng rực. Bên dưới là một hồ nước trũng sâu chảy chung quanh die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..những tảng đá, thậm chí chúng còn có thể thông với hồ bên kia qua một khe nhỏ. Toàn cảnh đẹp lung linh dị thường.
(1) một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ có sơn màu.
(2) Trích bài thơ “Di hồng khoái lục” của Giả Bảo Ngọc
Di hồng khoái lục
Thâm đình trường nhật tĩnh,
Lưỡng lưỡng xuất thiền quyên.
Lục lạp xuân do quyển,
Hồng trang dạ vị miên.
Bằng lan thuỳ giáng tụ,
Ỷ thạch hộ thanh yên.
Đối lập đông phong lý,
Chủ nhân ưng giải liên.
Bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng
Gửi bởi Vanachi ngày 08/11/2005 10:34
Một vùng sân vắng ngày dài,
Thuyền quyên hai ả cả hai đẹp dòn,
Trời xuân anh vẫn cuộn tròn,
Áo hồng thơ thẩn khuya còn đứng đây.
Bên kia áo đỏ gió bay,
Khói xanh, dựa đá bên này đỡ chơi.
Trước gió đông đứng hàng đôi,
Chủ nhân ướm hỏi ai người biết thương?
Vừa bước vào cửa sân viện là một con đường nhỏ quanh co, dưới chân là sỏi đá nhỏ mịn mà khi dẫm lên còn nghe thoang thoảng âm thanh “sột soạt” giữa không khí vốn yên tĩnh của rừng trúc bao phủ. Đột nhiên tường hai bên như được mở rộng hơn, mở đường cho tân khách tiến sâu vào trong đại sảnh. Cảnh vật như thật như ảo khiến du khách say mê ngắm nhìn.
Trong chính viện, mọi thứ được bao phủ bởi một hương thơm ngào ngạt với kỳ thảo tiên (Kỳ thảo tiên là một loại thảo dược quý lâu năm. Loại cây này thường được dùng để làm thuốc và chữa nhiều bệnh) vừa lạnh vừa xanh ngắt, khiên đằng (cây mây) bò sát mặt đất. Kỳ thảo tiên quấn mình chung quanh mái hiên cố gắng tìm chút ánh sáng mặt trời để sinh trưởng. Đâu đó còn có hoa vi diệp quấn quanh bờ tường, trong ao còn có rau hạnh (một thứ rau mọc ở dưới nước), quả lăng (củ ấu) màu xanh lục đang lung lay tự nhiên trong gió. Cảnh tượng thiên nhiên tươi đẹp như thế khiến người khác không thể kìm lòng được ngâm thành một ca khúc:
“Trì đường nhất dạ thu phong lãnh,
Xuy tán kỵ hà hồng ngọc ảnh.
Lục hoa lăng diệp bất thăng sầu,
Trùng lộ phồn sương áp tiêm ngạnh.
Bất văn vĩnh trú xao kỳ thanh,
Yến nê điểm điểm ô kỳ bình.
Cổ nhân tích biệt liên bằng hữu,
Huống ngã kim đương thủ túc tình.” (3)
(3) Bài hát này của Giả Bảo Ngọc, nằm trong hồi thứ 79 của Hồng Lâu Mộng.
Bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng
Đêm thu bờ ao gió thổi lạnh,
Ấu đỏ sen tàn ngọc lấp lánh.
Hoa lau lá ấu buồn làm sao,
Móc nặng sương sa cây rã nhánh.
Suốt ngày vắng hẳn tiếng đánh cờ,
Lấm tấm bàn cờ đất én nhơ.
Người xưa xa bạn còn thương tiếc,
Tình nghĩa chân tay nỡ để ngơ!
Vũ nữ lắc mông, ca múa mừng cảnh thái bình mà người vũ nữ dẫn đầu chính là người nữ tử xinh đẹp nhất ở Thúy Vi lâu. Bình thường, dù có nhiều ngân lượng đến đâu, ngay cả một quan to chức lớn cũng chưa chắc có cơ hội được nàng tiếp đãi. Vậy mà hôm nay phủ Bàng Quốc Công lại có thể mời nàng đến được, điều đó cũng thể hiện trọng lượng của phủ Bàng Quốc Công lớn đến cỡ nào.
Bàng Quốc Công nhìn Bàng Sách cầm thánh chỉ, trong mắt chứa đầy lo lắng muộn phiền.
"Phụ thân cũng không cần lo lắng, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn (ý là bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó). Không có gì ghê gớm. Công chúa Trường Nhạc là một nữ nhi hiếm thấy, có thể trở thành trưởng tức (chị dâu) cũng chỉ là chuyện sớm muộn, mặt khác nếu có công chúa Trường Nhạc bên cạnh thì nữ nhi cũng cảm thấy an tâm phần nào."
Bàng Quốc Công cau mày nói: "Tuyết Nhi, sao lại nói như thế?"
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nhìn Bàng Quốc Công: "Lần này hoàng đế phong cho nữ nhi chức tước cao như thế, âu cũng không phải có chuyện gì tốt."
"Quả thật, không ai hiểu nổi tâm tư hoàng đế nghĩ như thế nào." Bàng Quốc Công lo lắng nói.
Dương thị bước đến nắm cánh tay Bàng Quốc Công nói: "Lão gia, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì đó cũng là ân huệ do thiên gia (ông trời) ban cho. Chúng ta làm thần tử chỉ có tuân mệnh không được kháng chỉ."
"Vì ta đã từng nhiều lần làm thương tổn đến hai nhi tử của mình rồi nên ta thật không hy vọng điều đó lại xảy ra lần nữa." Bàng Quốc Công thản nhiên nói.
Bàng Lạc Tuyết mới vừa muốn mở miệng nói chuyện thì lão phu nhân Vương gia đột nhiên lên tiếng: "Sao vậy? Bàng Quốc Công đã làm quá nhiều chuyện ác tâm nên ngài đang lo lắng sẽ có báo ứng sao?"
Ánh mắt lão phu nhân khác thường khiến không khí buổi yến hội đang náo nhiệt bỗng yên tĩnh trở lại. Vũ nữ đang nhảy múa cũng nhìn Thích Dao và khi được Thích Dao gật gù ra hiệu thì các vũ nữ còn lại cũng đều lui xuống.
Thích Dao bước đến nhìn người mới vừa lên tiếng phá rối với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Bàng Lạc Tuyết nhìn lão phu nhân nói: "Sao lão phu nhân lại rảnh rỗi hạ cố đến nơi này? Tuyết Nhi thực sự kinh ngạc đấy."
Lão phu nhân nhìn Bàng Lạc Tuyết ngạo mạn nói: "Nhị tiểu thư Bàng gia cao cao tại thượng thiên chi khuê nữ, hơn nữa cũng là trưởng công chúa trong hoàng thất. Phải biết danh hiệu này chỉ duy nhất dành cho nữ nhi của hoàng hậu. Vậy rốt cuộc so với nàng, ngoại tôn nữ của ta thật đáng thương biết bao."
Nhắc tới Bàng Lạc Vũ, sắc mặt Bàng Quốc Công dường như hơi khó chịu.
"Mong Bàng Quốc Công bỏ qua cho. Một người làm mẫu thân như ta chỉ là đang quá nhớ nhung nữ nhi mình và ngoại tôn mà thôi, cũng không biết trong ngày trọng đại như thế này, chúng có đến đây hay không?"
Dương thị bước lên nhìn lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, người cũng biết nữ nhi ngài gả tới đây cũng chỉ làm thiếp mà thôi. Mà lão phu nhân cũng biết do nhị phu nhân đã phạm lỗi nên mới bị biệt giamie nd da nl e q uu ydo n, trong Tĩnh viên. Lại nói, Bàng Lạc Vũ cũng bị gả ra ngoài rồi, dù lúc này lão phu nhân có nhớ nhung thì người nên đến phủ Tấn vương mới phải. Sao người lại đến làm náo loạn nơi này?"
Dương thị cũng không kìm lòng được, nếu không phải đây là buổi yến hội mừng sinh thần cho nữ nhi mình thì nàng thật lo rằng mình sẽ ném lão phu nhân quá quắt này ra ngoài. Từ trước đến giờ, lão già này luôn không nói đạo lý, xuất thân lại không cao nên mới muốn gả nữ nhi cho Bàng Quốc Công dù rằng chỉ với thân phận thê thiếp.
Lão phu nhân nhìn Dương thị nói: "Ta còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là đại phu nhân. Không biết nữ nhi ta có đắc tội với phu nhân chỗ nào nên mới bị giam lỏng như vậy. Nếu phủ Bàng Quốc Công không xem trọng nàng nữa thì hãy trả nàng về cho ta."
Dương thị cười lớn, nụ cười tràn ngập ý xem thường nói: "Lúc trước, ngài luôn thúc đẩy nữ nhi mình gả vào đây mà tại sao giờ lại buông lời nói khác rồi? Ngài nên biết nữ nhi của ngài được vào làm thiếp ở trong phủ này cũng chỉ như món đồ chơi trong tay lão gia mà thôi. Dù bây giờ ta có muốn giết nàng thì nàng cũng vẫn là một đồ vật ở phủ ta. Nếu lão phu nhân đã thương tiếc cho nữ nhi mình như thế thì lúc trước tại sao người lại đồng ý gả nữ nhi vào đây làm thiếp? Vậy hiện tại ngài nói lời này thì không thấy xấu hổ sao?"
Bàng Lạc Tuyết trợn mắt kinh ngạc nhìn Dương thị. Trời ạ, đây là mẫu thân dịu dàng hiền thục của nàng đây sao? Từ khi nào lại trở nên hùng hổ doạ người như thế?
Nhiệt khí từ thân thể lão phu nhân tỏa ra sức nóng mãnh liệt, cả người lão run rẩy mà Bàng Lạc Tuyết nhìn vậy thật sợ hãi rằng liệu lão phu nhân có vì tức giận quá độ mà chết ngay tại đây hay không?
Bên cạnh đó, nàng cũng tự hào vì thái độ của mẫu thân nàng lúc này. Thế nào là người hiền lành bị bắt nạt thì kiếp trước nàng đã trải qua rồi.
"Bàng Quốc Công, nàng …. nàng ….?"
Bàng Quốc Công cười lạnh, nói: "Phu nhân ta nói không sai. Nếu Vương Nhược Sanh đã chấp nhận làm thiếp thì mọi quyền xử trí đều sẽ do phu nhân ta định đoạt mà ta sẽ không can thiệp vào. Còn đối với Vũ nhi, nàng làm gì thì bản thân nàng biết rõ nhất, ta không giết nàng chính là đã quá nhân từ rồi. Bây giờ lão phu nhân còn có quyền gì mà đến đây chất vấn ta?"
Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười. Đột nhiên có một tiểu hài tử kia từ phía sau Vương Nam bước ra, khuôn mặt tàn độc nhìn Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói: "Vừa nãy bọn họ nói Bàng Quốc Công có một dưỡng nhi (con nuôi), ai biết đó có phải nhi tử do Bàng Quốc Công và nữ nhân khác tạo ra hay không?"
Vương Việt còn nhỏ tuổi, giọng nói cũng lớn khiến tất cả mọi người nhìn kỹ Tiểu Tứ tử, còn Tiểu Tứ Tử sợ hãi chạy vào núp trong lồng ngực Dương thị.
Dương thị trừng mắt lớn nhìn Vương Việt, mặc dù nói đồng ngôn vô kỵ (chỉ những việc trẻ nhỏ nói chuyện với nhau, không cần cố kị, kiêng dè do tâm tư còn khờ dại) nhưng cũng không thể nói một cách tàn nhẫn như vậy. Nói vậy thì đây không phải chuyện đơn giản mà đằng sau có lẽ có kẻ sai khiến.
Bàng Lạc Tuyết cũng tức giận nhìn Vương Việt, người nhà Vương gia thực sự có bản lĩnh trời sinh, một loại bản lĩnh khiến người ta căm ghét.
"Nếu là nhi tử ruột thịt của mình thì làm sao lại chỉ có tước vị này?" Trong lòng Bàng Quốc Công cũng đang âm thầm chống đối.