Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 367

Edit: Sóc Là Ta 

Cuối cùng Vũ Dương vẫn không thể chạy trốn khỏi số mệnh của chính mình, nàng chưa kịp chạy trở về Nam Chiếu Quốc đã bỏ mạng tại nơi xứ người Đông Tần Quốc này rồi.

Triệu Chính Dương cũng thờ ơ không thèm nhìn lại thi thể của nàng, nhàn nhạt phân phó nói: "Dù sao nàng cũng là phi tử của phụ hoàng, hãy an táng nàng vào khu hoàng lăng (nơi dành để chôn cất những thành viên hoàng thất) đi thôi."

"Tuân lệnh, Vương gia."

Bơi nhìn Triệu Chính Dương càng ngày càng lạnh lùng thì thở dài. Rõ ràng người sai không phải Vương gia mà hiện tại vì sao lại muốn hắn gánh chịu.

"Vương gia, hiện tại triều đình đang nổi lên sóng gió."

"Yên tâm, hiện tại chỉ còn lại một mình ta là hoàng tử, có lẽ bọn họ cũng đang hoài nghi tiểu Hoàng đệ bị bản vương hại chết. Bây giờ phỏng chừng cũng chỉ còn có ta. Dù là Tuyết Nhi muốn trả thù ta, dù ta có quyền lực đỉnh điểm, cuối cùng cũng chỉ có một mình ta chính là người cô độc." Triệu Chính Dương bi ai nở nụ cười.

Bơi cũng đứng bên cạnh thở dài.

Một tháng sau

Tân hoàng đế Đông Tần Triệu Chính Dương đã lên ngôi vị Hoàng đế. Vị trí Hoàng hậu vẫn đang để trống cho Bàng Lạc Tuyết, còn nữ nhi của tứ vị trọng thần cũng được phong là phi tử.

Bên cạnh đó, bốn vị phi tử kia đều biết, Hoàng hậu nương nương sẽ không bao giờ trở về. Chỉ cần các nàng cố gắng sớm sinh ra hài tử, vị trí Hoàng hậu sớm muộn cũng thuộc về các nàng.

Ở nơi Bắc Yến xa xôi, Bàng Lạc Tuyết đứng trên cao nhìn xuống phía dưới cửa sổ, nhu hoà nhìn Tiểu Tứ tử với ánh mắt yêu thương.

Có thể là vì ánh mắt của Bàng Lạc Tuyết quá chăm chú vào Tiểu Tứ tử nên khi hắn ngẩng đầu lên, sửng sốt một hồi lại nở nụ cười thật tươi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn tiểu hài tử ngây thơ thuần khiết kia thì nàng cũng ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười.

Một năm sau

Bàng Lạc Tuyết ôm một tiểu nữ nhi ra phơi nắng ngoài đình viện.

Thật ra lúc Bàng Lạc Tuyết rời đi thì nàng đã có thai, chỉ là Triệu Chính Dương không biết điều này. Lúc đó, Tiểu Tứ tử cũng lớn rồi, thế lực Bắc Yến bị phân chia cũng gần hết.

"Ngày hôm nay, tỷ cho đệ nhìn thoải mái." Bàng Lạc tuyết xoa xoa mồ hôi trên mặt tiểu nữ nhi.

"Ừm. Gần đây đệ học rất ngoan, chỉ là rất lâu cũng không đến thăm tỷ tỷ. Hôm nay cả có Tịch Nguyệt cũng đến." Nói xong lại xoa bóp khuôn mặt của tiểu nha đầu.

Bàng Lạc Tuyết đưa tiểu nha đầu trong lồng ngực mình cho hắn ôm, ánh mắt đầy từ ái.

Rốt cuộc Bàng Lạc Tuyết cũng muốn hài tử kia vì đây chính là hài tử ruột thịt của mình, còn đặt tên là Bàng Tịch Nguyệt. Thế nhưng, khi Thích Dao biết Triệu Chính Dương đã nạp bốn phi tử thì trong lòng phẫn hận đến nỗi muốn cầm kiếm đi giết ngay tên phụ bạc kia nhưng bị Bàng Lạc Tuyết ngăn cản.

Cũng trong năm này, hoàng đế Đông Tần quốc bên kia, dù cho hậu cung có rất nhiều phi tử nhưng lại không có lấy một hài tử. Khi Thích Dao biết chuyện này, nàng chỉ nói là báo ứng, Hoàng đế đời nào cũng đều xấu như nhau.

Nhìn khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh như vậy, Thích Dao thở dài một hơi, rốt cuộc người đáng thương nhất vẫn là Tuyết Nhi nhà mình.

"Nương nói muội hãy để Tịch Nguyệt ở cùng với nàng trong một thời gian ngắn thôi. Vì trong khoảng thời gian này, muội cứ luôn muốn chạy về Bắc Yến, còn mang theo hài tử, quả thật tội nghiệp cho hài tử."

Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nhìn Tiểu Tứ tử ôm Tịch Nguyệt đang xem một đóa hoa mới vừa nở rộ, tay nhỏ quơ quơ, miệng há to cười tươi, mắt híp lại thì trong lòng nàng cũng là không đành lòng.

"Cũng tốt. Để nương giúp ta trông chừng nha đầu này, ta cũng có thể ngủ ngon giấc, cũng thuận tiện đưa Tiểu Tứ tử trở về. Gần đây có lẽ Bắc Yến đã an bình rồi. Vả lại, chúng ta đã an bài lâu như vậy, cũng nên rút lui thôi. Có hai đứa trẻ bên cạnh ta, ta cũng khó tránh khỏi phân tâm, cũng không an toàn."

"Ừ, Tuyết Nhi, muội không muốn gặp Triệu Chính Dương, ta có thể lý giải được nhưng tại sao ngay cả Bạch công tử cùng sư huynh của ta, muội cũng không muốn gặp." Thích Dao cũng không hiểu tại sao Bàng Lạc Tuyết đột nhiên lại như vậy.

"Không có gì, chẳng qua là muội chỉ cảm thấy bọn họ không nên dính líu vào những chuyện này."

Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, dù sao bọn họ cũng đều là hoàng tử nước khác. Mà nếu dính líu đến chính trị của nước khác thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bêu xấu, cũng sẽ phải gánh chịu sự phản đối của quốc gia mình. Bàng Lạc Tuyết vốn coi bọn họ là bạn bè, lẽ tự nhiên cũng không muốn lợi dụng tình bạn này, huống chi hai người kia đều đối xử với nàng tốt như thế.

"Tỷ biết muội cũng không muốn để liên lụy bọn họ nhưng dù sao thế lực của Bắc Yến cũng rất thâm hậu." Thích Dao lắc đầu một cái.

"Đơn giản là đại hoàng tử và nhị hoàng tử cũng đã đánh tới rồi, Tam hoàng tử lại không ra thể thống gì. Chi bằng chúng ta để Tình nhi ở Thuý Vi lâu chăm sóc hắn thật tốt."

"Muội yên tâm, tỷ biết nên làm thế nào."

"Ừm."

Bàng Lạc Tuyết gật gù, có Thích Dao giúp đỡ, mọi chuyện đều tốt hơn rất nhiều.

"Bọn huynh đến rồi."

Bàng Sách vẫn chưa bước vào nhưng giọng nói đã văng vẳng từ ngoài cửa, một tay còn đưa ra dìu một mỹ nhân đang mang thai, cẩn thận từng li từng tí một.

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nói: "Chắc là ca ca đến rồi."

"Tuyết Nhi, nương nói chúng ta tới đón mấy hài tử."

Bàng Lạc Tuyết mau bước tới trước đỡ công chúa Trường Nhạc.

"Tức tỷ, bụng tỷ đã lớn như vậy, sao lại có thể đi xe ngựa đến đây?" Nàng nói xong tàn nhẫn trừng mắt nhìn Bàng Sách một hồi.

Bàng Sách sờ sờ mũi, chỉ vì Trường Nhạc muốn đi mà hắn cũng cảm thấy đau lòng cho thê tử của mình.

"Huynh cũng muốn gặp muội, muội cũng đừng nên trách tức tỷ. Huynh ở nhà cũng cảm thấy tẻ nhạt, mà gần đây mẫu thân lại ngày nào cũng nghiên cứu về Phật pháp.”

“Tỷ ở trong phủ một mình cũng tẻ nhạt, ca ca muội mỗi ngày đều vội vàng chuyện làm ăn khiến tỷ buồn chết rồi, chi bằng tỷ cũng mang hài tử…."

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu một cái.

Tiểu Tứ tử ôm Tịch Nguyệt đến trước mặt công chúa Trường Nhạc cười nói: "Tỷ tỷ Trường Nhạc, tỷ xem Tịch Nguyệt đáng yêu biết bao nhiêu."

Trường Nhạc ôm lấy Tịch Nguyệt, nhìn khuôn mặt nàng nhỏ nhắn đang cười híp mắt, bất kể là ai ôm thì nha đầu này đều cười híp mắt. Thậm chí, Bàng Lạc Tuyết có cảm giác mình sinh ra được một nha đầu ngốc, bằng không làm sao ai ôm đều cười híp mắt.

"Thực sự rất đáng yêu, dung mạo cũng rất giống Tuyết Nhi." Trường Nhạc ôm tiểu nha đầu dụ dỗ nói.

Bàng Lạc Tuyết vỗ về Tịch Nguyệt: "Ngoan,  nghe lời tổ mẫu, mẫu thân đi mấy ngày, sau đó sẽ đến đón con."

"Ha ha ha, ha ha ha." Tịch Nguyệt ngậm đầu ngón tay của mình cười híp mắt.

Bàng Lạc Tuyết cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác, hơn là xin nhờ bọn họ chăm sóc thật tốt hai hài tử này.

"Chủ nhân, có thư từ trong cung gởi đến."

Bàng Lạc Tuyết cầm lấy, nhận ra đó chính là thư do U Nhược gửi. 

Nàng nhìn U Nhược nói: "Xem ra Uyển quý phi đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ chờ tin tức tốt."

"Tuy đại hoàng tử và nhị hoàng tử đang sợ run rẩy nhưng cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục."

"Ta biết, phi tử của đại hoàng tử không phải là tiểu thư Vương gia sao?"

"Đúng, đại tiểu thư Vương gia không được sủng ái mà đại hoàng tử lại chỉ sủng ái nhị tiểu thư. Chỉ tiếc nhị tiểu thư chỉ là thứ nữ, dù đại hoàng tử với nàng có tình cảm sâu đậm nhưng rốt cuộc đại hoàng tử vẫn phải chấp nhận thành thân với với một nữ nhân xứng đáng làm phi tử của mình, cũng để cho mình một chút mặt mũi." U Nhược nói.

"Nghe nói nhị tiểu thư đang mang thai, lại bị đại tiểu thư hại. Hai tỷ muội sớm như nước với lửa, chúng ta có thể từ nơi này để hành động." Bàng Lạc Tuyết đăm chiêu nói.

"Chủ nhân anh minh, nghe nói thứ phi của nhị hoàng tử muốn đi vào trong miếu cầu phúc."

"Ồ? Hỏi thăm xem là miếu nào?"

"Tuân lệnh, chủ nhân cứ yên tâm, thuộc hạ biết phải làm sao." U Nhược cười xán lạn, nàng thích làm những chuyện như thế này nhất.

Ba ngày sau

Ở ngoại thành Bắc yến

Một chiếc xe ngựa hoa lệ, bên trong còn có một nữ tử kiêu sa diễm lệ sáng chói với trang sức Dạ Minh Châu lấp lánh bao quanh.

Một người nữ tử mặc cẩm bào bằng gấm vóc in hoa màu xanh nhạt, còn có Hồng Hồ vi bột (dây chuyền màu hồng) vây quanh, chân mang ủng da cùng màu, áo khoác màu trắng bạc, trên đầu búi tóc đơn giản bằng trâm Chi Bát Bảo Phỉ Thúy trông như đóa phù vân từ từ ẩn hiện. Đèn đuốc sáng rực phác hoạ khuôn mặt nàng tinh xảo, toả ra ánh sáng nhu hoà nhàn nhạt. Nàng cười duyên dáng khiến người khác chỉ cảm thấy như mình đang xem ngọc diện Phù Dung (đá ngọc hình hoa sen), đôi mắt sáng lóng lánh như ánh đèn toả ra thật rực rỡ, thật chói mắt.

"To gan, lại dám cản đường xe ngựa phủ đại hoàng tử."

"Có chuyện gì xảy ra?"

"Vương Phi, có người chặn đường." Nha hoàn bên ngoài xe ngựa nói.

"Hừ, thực sự là không muốn sống, ai không xem thị thiếp phủ Đại hoàng tử ra gì thì đều giết." Nữ nhân ngồi bên trong xe ngựa tỏ vẻ không vui nói.

"Dạ." 
Bình Luận (0)
Comment