Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 57

Hoàng hậu đi vào bàn nhìn thấy đĩa rau kia còn xanh mơn mởn làm cho người ta nhìn thất liền muốn ăn ngay, mà trên khăn tay của Bàng Lạc Tuyết chỗ rau kia cũng đã thành màu xanh đậm, có màu tím nhàn nhạt, hoàng hậu đi tới trước mặt cầm khăn tay lên, lại duỗi tay dùng khăn tay của mình bao lại.

Hoàng hậu cười lạnh nói: "Tâm tư thực sự rất tinh xảo, nếu không phải nữ nhi của ta thông minh, hằng ngày ta thường xuyên ăn phải, chỉ là không biết tâm tư này là đến từ với ai?"

Nhược Phương nói: "Nương nương, mấy thứ này đưa vào đều được dùng ngân châm kiểm tra trước, vừa nãy nô tỳ có kiểm tra một chút, vẫn không có cái gì, trừ màu sắc dần dần biến sắc, cái khác cũng bình thường."

Hoàng hậu ngoắt ngoắt khóe miệng nói: "Tựa hồ tất cả đều bình thường sao." Hoàng hậu xoay người nói: "Tuyết nhi thấy thế nào?"

Bàng Lạc Tuyết đi tới phía trước nói: "Nhược Phương cô cô chắc chắn sẽ tra không được, màu sắc của rau còn là lục thẩm, chờ một lát sẽ biến thành màu tím, loại rau này được dùng một loại nước thuốc đặc chế ngâm qua, loại nước thuốc này cho dù dùng ngân châm căn bản cũng không tra được."

"Nga? Nước thuốc gì sao lại thần kỳ như vậy?" Vẻ mặt Hoàng hậu hiếu kỳ.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt hoàng hậu tựa như việc này không liên quan gì đến người, quả thật có chút can đảm, cũng do hoàng hậu đã sớm thấy nhiều nên cũng bình tĩnh.

Bàng Lạc Tuyết khẽ cười nói: "Nương nương người xem tất cả đã chuyển thành màu tím."

Hoàng hậu cùng Nhược Phương cúi đầu nhìn, quả thật là như vậy, rau trong khăn tay của Bàng Lạc Tuyết đã thành màu tím sậm, còn bên cạnh đĩa rau kia vẫn xanh mơn mởn.

Bàng Lạc Tuyết nói tiếp: "Loại đọc này giá trị nghìn vàng, bình thường muốn mua cũng không được, chắc hẳn người sau màn này thân phận cũng sẽ không quá thấp."

"Quận chúa biết loại thuốc này để làm cái gì sao?"

"Nhược Phương cô cô, loại độc này nếu dùng lâu dài sẽ tổn thương da, trọng yếu hơn là đối với nữ tử sẽ không thể có thai, nếu dùng lâu ngày liền bị nghiện, hơn nữa mẫu hậu gần đây có cảm thấy thân thể người mệt mỏi hay không, càng lúc càng dễ phát giận?"

"Quận chúa nói không sai, gần đây xác thực thân thể hoàng hậu nương nương có mệt mỏi, tính tình cũng có chút nóng nảy."

"Vậy không sai, mấy ngày gần đây mẫu hậu hẳn là rất thích ăn món ăn này đi."

"Đúng vậy, ta cảm thấy món ăn này tươi mát ngon miệng, mấy ngày gần đây thường xuyên ăn, chỉ là gần đây Dự vương đưa tới nhiều thức ăn mới mẻ, cho nên ăn không nhiều."

"Đúng rồi, mẫu hậu ngồi xuống trước, để Tuyết nhi bắt mạch cho ngươi."

Vẻ mặt Hoàng hậu kinh ngạc: "Tuyết nhi vậy mà biết y thuật sao?"

Trong lòng Bàng Lạc Tuyết cả kinh, trong cung này từ trước đến nay thích nữ tử không học quá nhiều, mình cũng là quan tâm nên quên mất, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội nói: "Xin mẫu hậu thứ tội, chỉ là Tuyết nhi trong lúc rảnh rỗi có học qua, người trong nhà Tuyết nhi cũng không biết chuyện này."

Hoàng hậu nâng Bàng Lạc Tuyết lên quan sát đạo: "Tâm ý của Tuyết nhi mẫu hậu hiểu rõ, chỉ là tiểu thư khuê các mà học y, chuyện này không nên để cho người khác biết, biết chưa, bất quá bản cung trái lại cảm thấy học y cũng tốt, nếu không phải ngươi, mẫu hậu bị người ta hại chết cũng không biết, ngươi yên tâm đi, chuyện này mẫu hậu sẽ bảo mật."

Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Đa tạ mẫu hậu."

Bàng Lạc Tuyết bắt mạch cho hoàng hậu, mặc dù nàng học y không lâu, thế nhưng sư phụ của nàng là một độc y, đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Nhược Phương cầm lấy bút mực giúp Bàng Lạc Tuyết viết phương thuốc, hoàng hậu thấy nàng còn nhỏ tuổi mà một tay viết chữ trái lại thật có lực, có thể thấy được đã tập luyện rất nhiều.

Bàng Lạc Tuyết viết xong một phương thuốc cũng không dừng lại, tiếp tục viết phương thuốc thư hai.

Nhược Phương không hiểu, Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Một cái là giải độc, cái này là để Nhược Phương cô cô chuẩn bị trước, dùng để ngâm ngân châm, dùng ngân châm kiểm tra, chỉ cần ngân châm biến sắc, mặc kệ màu gì cũng vạn vạn không được ăn."

Nhược Phương gật gật đầu, phương thuốc này của quận chúa thật sự là quá quan trọng.

Bàng Lạc Tuyết lại cầm phương thuốc thứ ba nói: "Cái này là cho mẫu hậu dùng đề điều trị thân thể, đã chuẩn bị xong cả, mong mẫu hậu phải uống đúng hạn."

"Tuyết nhi thật có tâm, thực sự không biết kiếp trước bản cung tích được bao nhiêu đức mới có thể có một nữ nhi tri kỷ như Tuyết nhi, bản cung thực sự rất hâm mộ Bàng quốc công phu nhân."

Nhược Phương cô cô nói: "Nương nương, hiện tại quận chúa cũng là của nữ nhi của người, đương nhiên không cần đi hâm mộ người, thấy quận chúa thương yêu nương nương, cũng nhất định là một người hiếu thuận hiểu chuyện."

"Đúng vậy, bản cung cũng thật có phúc khí."

Hoàng hậu nhìn dĩa rau nói: "Tuyết nhi cảm thấy chuyện này nên làm thế nào cho phải?"

"Dựa vào ý kiến của Tuyết nhi, trước tiên phải tìm ra người phía sau màn mới là chính sự, còn lại chính là muốn xem mẫu hậu muốn cho người đó một phần đại lễ thế nào."

Hoàng hậu gật đầu nói: "Tuyết nhi nói có đạo lý." Thế là lại nhìn về phía Nhược Phương nói: "Chuyện mới vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, phải tra xét chuyện từ cung nữ kia, đừng để người khác thấy, giữ lại còn có chỗ dùng."

Nhược Phương gật đầu.

Hoàng hậu lại nói: "Tuyết nhi cảm thấy phần đại lễ này nên làm thế nào mới tốt đây."

Bàng Lạc Tuyết sờ sờ vòng tay trong tay như có điều suy nghĩ: "Việc này đã nhấm về phía mẫu hậu, liền xem xem người phía sau màn kia có đáng giá được mẫu hậu phí tâm tư hay không, giống như huyết phách này, thế nhưng ngay cả bệ hạ nhìn thấy lòng còn sợ hãi."

Hoàng hậu gật gật đầu: "Hôm nay cũng mệt mỏi một ngày, ngày mai ta gọi Dự vương tiếp ngươi tiến cung, nữ nhi phải đến xem trò hay."

"Vậy Tuyết nhi liền mỏi mắt mong chờ, mẫu hậu cũng phải bảo trọng thân thể."

Hoàng hậu gật gật đầu, Bàng Lạc Tuyết cung kính hành lễ cáo lui.

Ra cửa Nhược Phương liền cho cung nữ tiễn Bàng Lạc Tuyết ra. Khi Bàng Lạc Tuyết theo cung nữ đi ra liền nhìn thấy mẫu đơn trong cung Thần Hi đã bị chặt đi một khóm, cánh hoa đỏ tươi nằm trên nền gạch trên đường nói không nên lời uể oải.

Hoàng hậu trái lại mạnh mẽ vang dội, chắc hẳn trong lòng hoàng hậu nương nương cũng sẽ không dễ chịu, dù sao nam nhân này cho nàng nhiều hồi ức tốt đẹp như vậy, ngay cả mình cũng cảm thấy đáng ghét chuyện đó vậy mà tự mình lại đi nói dối dệt nên mộng đẹp, Bàng Lạc Tuyết tự giễu.

Cung nữ một đường dẫn Bàng Lạc Tuyết đi qua cung Thần Hi, đi tới ngự hoa viên, đi qua ngự hoa viên là có thể đến đường lớn để xuất cung rồi.

Bàng Lạc Tuyết cũng đi một ngày, mình cũng không muốn ở lâu trong chốn thị phi này, theo cung nữ cúi đầu đi ra ngoài, ngày xuân hương hoa trong ngự hoa viên xông vào mũi, bươm bướm bay múa, cảnh sắc diễm lệ như vậy Bàng Lạc Tuyết cũng không có tâm tư thưởng thức.

"Đứng lại." Một cung nữ kiêu ngạo ngang ngược nói.

Trong lòng Bàng Lạc Tuyết kêu rên: "Chính mình không muốn gặp phiền phức, nhưng hết lần này tới lần khác không có mắt gặp phải nơi này, chẳng lẽ là nàng bái Bồ Tát không đúng nguyên do? Vẫn là mình chân thực trúng mục tiêu a, đi ra ngoài nhất định phải để sư phụ hảo hảo nhìn một chút."

"Nô tỳ là người Thần Hi cung, vị này chính là Tuyết quận chúa, nô tỳ phụng lệnh hoàng hậu nương nương tiễn Tuyết quận chúa ra."

Nha hoàn kia quan sát Bàng Lạc Tuyết chút, cười hành lễ nói: "Nô tỳ tham kiến Tuyết quận chúa."

"Đứng lên đi." Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói, nàng đã nhìn ra, nha hoàn này ở kiếp trước chính là cung nữ bên cạnh Nghi quý phi tên là Ngọc Liễu.
Bình Luận (0)
Comment