Khuynh Thành Tuyết

Chương 13

“Các ngươi là người nào, dám cả gan ở trước cửa phủ tướng quân ta khóc lóc om sòm!” Chờ sau khi Thiên Hựu vào phủ, mấy người vốn định tản đi, không ngờ quát to một tiếng từ phía sau truyền đến, mấy người sợ hết hồn, quay đầu lại quan sát

“Ngươi…. Ngươi là người nào?” Dáng dấp Mục Khuynh Tuyết trừng mắt nhìn hiển nhiên đem mấy người dọa đi

“Thế nào? Vừa rồi khi bắt nạt con gái của ta, lá gan ngươi không phải rất lớn sao?” Mục Khuynh Tuyết cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo từ trêи người mấy người lần lượt từng cái đảo qua

“Ngươi… Ngươi là… Mục tướng quân….?” Đường Đường hiển nhiên sợ cháng váng, nhìn chằm chằm Mục Khuynh Tuyết thật lâu cũng không phục hồi tinh thần lại

“Mục Thiên Hựu… Đúng là con gái ngươi?” Nhưng mà chờ nàng phục hồi tinh thần lại, lại quỷ thần xui khiến hỏi một câu như vậy.

Mục Khuynh Tuyết lúc này nổi giận, giơ tay một cái tát đánh ở trêи mặt Đường Đường

“Bệ hạ không phải hạ lệnh những người không có liên quan không thể vào phủ nửa bước sao, được, bản tướng quân hôm nay hạ lệnh, các ngươi, không được đến gần cửa lớn phủ tướng quân ta trong vòng mười thước, người vi phạm, quân pháp xử trí!”

Mấy người nghe vậy mắt to trừng mắt nhỏ, Đường Đường mới vừa bị thưởng một cái tát, cả người cũng không tốt, nước mắt ủy khuất trong nháy mắt thì rớt xuống

“Còn chưa cút? Chờ đánh quân côn sao?” Mục Khuynh Tuyết mới vừa hướng về bên trong phủ đi hai bước, quay đầu nhìn lại, mấy người còn sững sờ ở tại chỗ

“Vâng vâng vâng…” Mọi người khúm núm đứng dậy, chạy nhanh rời khỏi

Mục Khuynh Tuyết lại đi hai bước, thấy được một tảng đá trêи đất, nhặt lên ở trong tay ước lượng trọng lượng một chút, mặt lộ vẻ không thiện, đây chính là cục đá vừa rồi Đường Đường nện ở trêи người Thiên Hựu

Suy nghĩ một chút, Mục Khuynh Tuyết quay người, nhìn bóng lưng mấy người sắp biến mất, mạnh mẽ giơ tay, đem cục đá ném ra

“Ai ya!” Đường Đường một tiếng kêu sợ hãi, chỉ cảm thấy sau đầu gối đau đớn một hồi, ngã xuống đất, quay đầu nhìn lại, trêи đất đang lăn một cục đá, Đường Đường hận liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết thu rồi tư thế, cắn răng, ở dưới sự nâng đỡ của những người khác nhanh chóng rời khỏi

Mở miệng ác khí, tâm tình Mục Khuynh Tuyết vốn nên tốt đẹp, nhưng mà vừa nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết thì giận không chỗ phát tiết

Ở trong phủ đi dạo một vòng, cuối cùng ở thư phòng tìm được Thiên Hựu đang cúi đầu đọc sách

Mục Khuynh Tuyết đang suy nghĩ làm sao mở miệng chất vấn hành động vừa rồi của Thiên Hựu, dư quang của Thiên Hựu vừa vặn bay đến Mục Khuynh Tuyết ngoài cửa sổ, lúc này để quyển sách xuống, đứng dậy đón lấy

Thiên Hựu đi tới trước mặt Mục Khuynh Tuyết theo thói quen vái chào, cũng không biết làm sao mở miệng xưng hô

Mục Khuynh Tuyết chịu không được nhất là những lễ nghi phiền phức này, tùy ý khoát tay áo một cái, tiến vào thư phòng

“Ngươi đang ở đây nhìn cái gì?” Mục Khuynh Tuyết hướng về trêи bàn sách liếc nhìn một chút

“Binh pháp”

“Nga?” Mục Khuynh Tuyết cảm thấy hứng thú, cầm lấy sách vở liếc mắt nhìn, nhất thời không dời ánh mắt sang chỗ khác được

Chỉ thấy trêи binh thư này, địa phương trống không, lít nha lít nhít toàn là đánh dấu, cùng với mỗi cái mưu kế tâm đắc lĩnh hội, lợi và hại phân tích

“Đây đều là ngươi viết?” Mục Khuynh Tuyết một mặt kinh dị nhìn Thiên Hựu

Thiên Hựu lắc đầu một cái, “Không, là sư phụ viết”

Nghe Thiên Hựu trả lời, động tác Mục Khuynh Tuyết hơi ngưng lại, ánh mắt nhìn về phía sách vở cũng không có cảm xúc mãnh liệt của vừa rồi, lại tùy ý lật vài tờ, Mục Khuynh Tuyết tiện tay đem sách vứt ở trêи bàn, quay người rời đi

“Ôi” Thiên Hựu lắc đầu một cái, thở dài, yêu quý thu xong quyển sách kia, cũng rời khỏi thư phòng

Sau nửa canh giờ, Mục Khuynh Tuyết đang ở trong phòng đọc sách, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa

“Vào đi” Khuynh Tuyết thả xuống sách Quản Môn

“Chuyện gì?” Liếc nhìn Thiên Hựu mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc dò hỏi

“Nước tắm nấu xong rồi” Thiên Hựu lau lau mồ hôi

Mục Khuynh Tuyết càng là một bộ dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, vui vẻ mở miệng, “Xách qua đây đi”

Thiên Hựu gật gật đầu rời khỏi, Chỉ chốc lát, một thùng một thùng nước xách về trong thùng nước tắm trong phòng đổ nước

“Phù” Mắt thấy một thùng cuối cùng cũng xong, Thiên Hựu đưa tay thử một chút nước ấm, vừa vặn

“Được rồi” Quay đầu bắt chuyện một tiếng với Mục Khuynh Tuyết, đem ra bức bình phong che ở trước bồn tắm

“Ân” Mục Khuynh Tuyết cười ngốc nhìn bóng người Thiên Hựu bận rộn, lúc này mới nhớ tới phải đứng dậy cởi áo

“Ngươi tắm đi, có việc gọi ta, ta thì ở bên ngoài” Thiên Hựu nói ra, cầm lấy quần áo dơ Mục Khuynh Tuyết mới vừa cởi liền muốn đi ra ngoài

“Chờ chút, ngươi biết giặt quần áo?” Mục Khuynh Tuyết nhìn hành động của Thiên Hựu, mặt già đỏ ửng

“Không biết a” Thiên Hựu khẽ mỉm cười

“Vậy ngươi cầm quần áo làm gì?” Mục Khuynh Tuyết âm thầm nói lời kϊƈɦ động, còn tưởng rằng nha đầu này muốn giặc quần áo cho mình, đang cảm động đó…

“Giặc a, dù sao ta biết, ngươi không biết giặt quần áo” Thiên Hựu cười làm tổn thương Mục Khuynh Tuyết, không hề nể mặt mũi

“Ngươi… Ai nói với ngươi ta không biết giặt quần áo?” Mục Khuynh Tuyết thưởng nàng một cái liếc mắt

Thiên Hựu nghe vậy sửng sốt ngớ ra, lập tức thả ra quần áo trong tay, đồng thời giơ tay đem áo khoác của mình cởi ra, cùng nhau đưa tới trước mặt Mục Khuynh Tuyết

“Nếu ngươi biết giặc, vậy làm phiền ngươi đem quần áo dơ của ta cũng giặt sạch đi.” Thiên Hựu vô liêm sỉ cười cười

“Mục Khuynh Tuyết bị nàng chọc giận che lấy đầu, chỉ tay cửa phòng

“Cút ra ngoài…”

Mục Khuynh Tuyết tắm rửa sắp tới một canh giờ

Thiên Hựu không chỉ có giặc xong quần áo, ngay cả nước tắm của mình cũng nấu xong rồi, lại chờ một hồi, thấy Mục Khuynh Tuyết không gọi mình, liền an tâm trở về phòng tắm rửa

Chờ khi Thiên Hựu tắm rửa xong xuôi đứng dậy lau chùi thân thể, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra

Thiên Hựu đang đưa lưng về phía cửa phòng, quay đầu nhìn lại, chính là Mục Khuynh Tuyết vừa tắm ra, hai người đối diện một lát, Thiên Hựu đột nhiên một cái tiến vào trong bồn tắm, khuôn mặt nhỏ mắc cỡ đỏ chót, chỉ hận chính mình vừa rồi tại sao không có đem bức bình phong che ở cửa!!

“Ngươi… Ngươi đi vào làm sao… Tại sao không gõ cửa!?” Thiên Hựu mắc cỡ đầu lưỡi đánh kết

Mục Khuynh Tuyết cũng là mặt già đỏ ửng, ho khan hai tiếng, “Lều trại của quân doanh lại không cửa…”

“Vậy ngươi… Ngươi có thể đi ra ngoài trước hay không… Để ta mặc quần áo vào…” Thiên Hựu cũng là hết chỗ nói rồi, suýt chút nữa bị mẹ thiếu thông minh này tức thổ huyết

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy vừa muốn đóng cửa rời khỏi, lại đột nhiên vẻ mặt hơi động, đổi chủ ý, trực tiếp vào phòng, đi tới bên cạnh thùng tắm

“Ngươi….” Thiên Hựu kinh hãi, núp ở trong thùng nước tắm ôm thật chặt chính mình

“Ngươi xoay người qua, đứng lên” Mục Khuynh Tuyết một mặt nghiêm nghị ra lệnh với Thiên Hựu

“Ta… Ta…” Thiên Hựu không biết làm sao. “Ta… Ta không!”

Mục Khuynh Tuyết không nói gì

“Ta vừa rồi thấy được trêи lưng ngươi hình như có vết thương?” Chỉ đành mở miệng nói rõ ý của chính mình

Thiên Hựu nghe vậy đem đầu cúi thấp, suýt chút nữa vùi vào trong nước

“Khi còn bé cùng người khác đánh nhau, không cẩn thận đụng bị thương, để lại sẹo”

“Nói bậy! Đó là trúng tên, ta hành quân đánh trận nhiều năm như vậy, trúng tên cũng không nhận ra sao?” Mục Khuynh Tuyết nghiêm sắc mặt, nhìn chằm chằm Thiên Hựu, nha đầu này lại dám ở ngay trước mặt chính mình nói dối?

“Ngươi làm sao sẽ bị trúng tên chứ?” Mục Khuynh Tuyết ngồi xổm người xuống, nghiêm túc cẩn thận nhìn kỹ Thiên Hựu

Thiên Hựu nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng ấm áp, bà ấy đây là…đang quan tâm mình?

Hết chương 13
Bình Luận (0)
Comment