Nhìn Mục Khuynh Tuyết đi vào phòng, Lạc Tử Y lén lút đưa tay chọt chọt Thiên Hựu, một phen nháy mắt
“Làm cái gì đây?” Mục Khuynh Tuyết mí mắt nhảy một cái, tức giận liếc Lạc Tử Y một chút
“Không không không…” Người sau vội thức thời đứng dậy, để Mục Khuynh Tuyết ngồi ở bên giường
“Còn có đau hay không?” Mục Khuynh Tuyết quan tâm mở miệng, nói qua, tay đặt ở trêи đùi của Thiên Hựu nhẹ nhàng đụng một cái
Tuy là cách một cái quần mỏng, nhưng từng đạo từng đạo vết roi trêи đùi này vẫn là rõ ràng như vậy
Mục Khuynh Tuyết nhíu nhíu mày, muốn nhấc tay cởi đi quần xem vết thương, rồi lại không biết nên làm sao ra tay
“Không đau, tay của ngươi…” Nhìn Mục Khuynh Tuyết cau mày, Thiên Hựu vội nói không đau
Mục Khuynh Tuyết cúi đầu liếc mắt nhìn, Thiên Hựu trong mắt tràn đầy hổ thẹn, cười lắc đầu một cái, “Không sao”
“Ừ….” Thiên Hựu nhàn nhạt ừ một tiếng, liền nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cô nữa
Trong lòng dường như nai vàng ngơ ngác, nhưng ngoài miệng một mực không biết nên nói cái gì!
Mục Khuynh Tuyết cũng giống như vậy, ánh mắt dừng lại ở trêи bóng lưng Thiên Hựu
Trong lúc nhất thời, hai người cũng không nói chuyện, tình cảnh lúng túng không thôi
Lạc Tuyết chọt chọt Lạc Tử Y, “Ngạch nương, họ tại sao không nói chuyện?”
Lạc Tử Y nhìn hai người một chút, “Tuyết Nhi, ngạch nương nói cho ngươi biết, cái này gọi là – đến chết vẫn sĩ diện!”
“Chà!” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy bất mãn liếc Lạc Tử Y một chút, không biết thế nào Lạc Tuyết ở bên nhìn, làm sao cũng phải chừa chút mặt mũi cho Lạc Tử Y mới phải…
“Thiên Hựu, ngươi không phải có lời muốn nói với mẹ ngươi sao?”
Mắt thấy tình cảnh lạnh như thế tiếp cũng không phải chuyện, Lạc Tử Y vội dẫn dắt Thiên Hựu
“Nói cái gì?” Thiên Hựu còn không có phản ứng lại, theo phản xạ hỏi một câu
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy một tiếng cười khẽ, Lạc Tử Y cũng là vỗ cái trán, thầm nói Thiên Hựu làm sao chất phác như thế!
“Làm nũng…” Lạc Tuyết ở bên lấy khẩu ngữ nhắc nhở, Thiên Hựu nhìn hồi lâu, cũng không hiểu được
“Đúng rồi, là có lời muốn hỏi!” Ngay ở thời điểm hai mẹ con Lạc Tử Y cảm thấy lực bất tòng tâm, Thiên Hựu đột nhiên phản ứng lại
Mở mang đầu óc rồi! Lạc Tử Y trong lòng vui vẻ, lòng tràn đầy chờ mong nhìn Thiên Hựu, lại thấy nàng một mặt nghiêm nghị…
“Vừa mới ở trong phòng sư phụ, ngươi nói, để ta cùng với các binh sĩ cùng ăn cùng ở là có khổ tâm khác?”
“Ừm, trong quân dễ nhất sinh lời đồn đãi vô căn cứ, ngươi vừa đến trong quân, liền đối xử trội hơn người khác, các binh sĩ không cam tâm, tháng ngày lâu, tháng ngày ngươi ở trong quân tất nhiên không dễ chịu”
Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, hiếm thấy kiên trì giải thích với Thiên Hựu
“Vậy nói như thế… Ngươi không phải đang vì chuyện trước đó giận ta?” Thiên Hựu chau mày, thầm nói chính mình thực sự là ngu dốt, không hiểu nỗi khổ tâm của côcòn chưa tính, còn cố chấp cho rằng cô đang vì chuyện chính mình tự tổn thương trước đó tức giận!
“Đánh cũng đánh qua, ngươi lại ngoan như vậy nhận sai với ta, ta nào có tính tình lớn như vậy?” Mục Khuynh Tuyết dở khóc dở cười lắc lắc đầu
“Vậy….” Thiên Hựu một mặt ủy khuất
“Làm sao vậy?” Mục Khuynh Tuyết ôn nhu dò hỏi
“Vậy ngươi… Thời điểm chỉ điểm các binh sĩ luyện thương… Tại sao…” Thiên Hựu nói qua, cúi đầu
“Ta… Ta đã rất cố gắng….nhưng ngươi….” Thiên Hựu mím môi, rung lắc ga giường
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy giơ tay ở trêи đùi Thiên Hựu vỗ nhẹ, “Nhắc đến đây ta thì giận lên”
Thiên Hựu sững sờ, không hiểu nhìn nàng
“Chính ngươi cũng biết tư thế ngươi bày tiêu chuẩn rồi? Vậy ngươi nói ta nên làm sao chỉ điểm ngươi? Cho ngươi đỡ sai hay sao?”
“A…?” Thiên Hựu sợ hết hồn, vạn không nghĩ tới, Mục Khuynh Tuyết không chỉ điểm mình, cư nhiên là vì cái này….?
Lần đầu, Thiên Hựu bởi vì chính mình bày chuẩn tư thế mà ảo não!
“Còn có, trong doanh trại rõ ràng quy định, sau khi tắt đèn trong lều cấm đốt sáng, chính ngươi nghĩ xem, nếu không phải bởi vì ngươi ở trong lều đó, ta làm sao vì một tên lính mà làm hỏng quy tắc trong doanh trại?”
Mục Khuynh Tuyết trong lòng biết Thiên Hựu tâm tư nặng, nếu đã giải thích nhiều như vậy, cũng không lưu ý giải thích thêm hai câu, nhắc nhở cái tên này suy nghĩ lung tung, không biết sẽ nghĩ lệch đến đâu
Nghe xong lời của Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu hoàn toàn sững sờ, đánh chết nàng cũng không nghĩ tới, Mục Khuynh Tuyết lại vì nàng làm nhiều như vậy! Hơn nữa đáng ghét nhất là, chính mình lại lần nữa hiểu lệch dụng ý của Mục Khuynh Tuyết!
“Xin lỗi…” Mãnh liệt tự trách, Thiên Hựu thậm chí không dám đi nhìn thẳng con mắt của Mục Khuynh Tuyết
Thấy được Thiên Hựu bộ dáng này, Mục Khuynh Tuyết trong lòng cười thầm, quyết ý trêu chọc nàng
“Đúng rồi, ta còn có món nợ chưa tính với ngươi” Mục Khuynh Tuyết ngữ khí lạnh lẽo, tay thuận thế thì để ở trêи cái ʍôиɠ của Thiên Hựu
Thiên Hựu trong lòng hơi hồi hộp một chút, ngay cả Lạc Tử Y một bên xem náo nhiệt cũng sợ hết hồn, chuyện này làm sao… mẹ con trước khi ngủ ấm áp nói chuyện đây…..”
“Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao không ở trong lều qua đêm?”
Thiên Hựu nghe vậy, tâm trạng ủy khuất, vội mở miệng, “Binh lính trong lều kia,ba câu nói không rời "Tướng quân" … Ta thật sự là…”
Mục Khuynh Tuyết cười thầm một tiếng, ghen rồi chứ!
“Vậy ngươi thì nên ở bên ngoài qua đêm sao? Tuy là vào hạ, nhưng màn đêm thăm thẳm gió lạnh không biết sao?”
“Nhưng…nhưng ta… Thực sự không chỗ có thể đi… Ta… Ta biết sai rồi….” Thiên Hựu nói xong, lòng cũng biết chính mình không đạo lý, chuyển đề tài, vội mở miệng nhận sai
“Hừ,, ngươi cho rằng nhận sai thì vạn sự đại cát sao? Tự mình cởi quần ra” Mục Khuynh Tuyết hừ lạnh một tiếng, Thiên Hựu nghe vậy giật nảy cả mình, quay đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết, cũng không giống dáng vẻ là đùa giỡn…
Không khỏi thầm nói, chính mình hôm nay là đắc tội đại thần nào? Mới bị sư phụ giáo huấn xong, làm sao êm đẹp, lại chọc họa trêи người!?
“Thế nào? Còn đợi ta đích thân động thủ?” Mục Khuynh Tuyết nhướng mày, Thiên Hựu thân thể run lên
“Mẹ nuôi…” Thứ nhất không muốn ở trước mặt Mục Khuynh Tuyết cởi quần… Thứ hai không muốn lại bị trách phạt… Thiên Hựu quả đoán cầu viện Lạc Tử Y!
“Làm gì? Trời muốn mưa mẹ muốn đánh con, ta quản không được” Lạc Tử Y ôm Lạc Tuyết tránh đi xa xa, thấy Thiên Hựu dáng dấp như thế, không tự giác liền phối hợp với Mục Khuynh Tuyết diễn kịch lên
“Ta…” Thiên Hựu không nói gì, nhìn Mục Khuynh Tuyết, lại nhìn Lạc Tử Y…
Bỏ đi, chết thì chết thôi! Ai bảo chính mình có lỗi trước!
Nghĩ như thế, Thiên Hựu tính là lấy hết dũng khí, đem quần cởi đến bắp đùi, khuôn mặt nhỏ này, trong nháy mắt thì đỏ
Mục Khuynh Tuyết khẽ cười một tiếng, đứng dậy đi cầm lấy khăn mặt trong chậu nước đi tới
Thiên Hựu theo bản năng cho rằng Mục Khuynh Tuyết đi tìm đồ thuận tay, cảm giác Mục Khuynh Tuyết đi tới, trực tiếp đem mặt chôn ở trong khuỷu tay, chờ đau đớn đến….
Mục Khuynh Tuyết không nói gì, lại đem quần của Thiên Hựu kéo xuống, lộ ra đùi sưng đỏ, động tác trêи tay liên tục, đem khăn mặt đặt ở trêи đùi Thiên Hựu, nhẹ nhàng xoa nắn lên
“Ngươi… Không đánh ta a?” Thiên Hựu sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết đang nhíu lại lông mày xoa vết thương cho mình
“Ghi vào sổ” Mục Khuynh Tuyết chân mày cau lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn Thiên Hựu