Trong phòng hạ nhân cũng lui ra ngoài.
“Mấy ngày nay ta không ở đây, có động tĩnh gì không?” Tô Khanh Lạc cởi áo ngoài ra giao cho Cẩn Nhi, nhận lấy y phục thường ngày Cẩn Nhi đưa tới.
“Bẩm tiểu thư, cũng không có xảy ra chuyện lớn gì. Chỉ có Thúy Vu bị thương, trên mặt bầm tím một mảng. Nghe nàng ấy nói là mình không cẩn thận bị ngã, theo nô tì thấy, đúng là ở lúc Đại tiểu thư bị phạt.” Cẩn Nhi cười trên nỗi đau của người khác nói, ai bảo hại tiểu thư của nàng chứ.
“Ngươi đi gọi Thúy Vu và Thanh Du qua đây.” Tô Khanh Lạc phân phó nói.
“Dạ, tiểu thư.” Cẩn Nhi cao hứng đi ra ngoài, rốt cục có thể bắt tên phản bội này ra rồi.
Cũng không lâu lắm, Cẩn Nhi đã dẫn Thanh Du và Thúy Vu tới.
Tô Khanh Lạc nhìn hai người, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người. Nhưng loại không khí yên tĩnh này, càng làm cho người ta sợ hơn là khiển trách.
Vẻ mặt Thanh Du nghi hoặc nhìn Tô Khanh Lạc, không biết vì sao tiểu thư lại gọi mình tới đây.
Thúy Vu chột dạ nhìn xuống đất, hai tay đan vào nhau, thỉnh thoảng chà sát xoa nhẹ, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Sau một lúc lâu, Tô Khanh Lạc mới chậm rãi mở miệng: “Thúy Vu, sao mặt của ngươi lại thế này?”
“Bẩm, bẩm tiểu thư.” Tay Thúy Vu run run vài cái, giọng nói mang theo một chút run rẩy nói: “Nô tỳ không cẩn thận bị ngã nên khuôn mặt mới trở thành như vậy.”
“À, hóa ra là như vậy. Ta còn tưởng rằng, ngươi là bị người đánh đó.” Tô Khanh Lạc nói một câu có hàm ý khác.
“Làm sao có thể như vậy chứ, thường ngày nô tỳ an phận thủ thường, cũng không dám trêu chọc người khác, làm sao sẽ có ai có thù oán tới đây đánh nô tỳ thành ra như vậy chứ.” Lúc này Thúy Vu đã khôi phục trấn định, lạnh nhạt bình tĩnh nói.
Tô Khanh Lạc cười nhẹ, ý bảo Cẩn Nhi đưa đồ cho Thúy Vu: “Mấy ngày trước ta không cẩn thận nhặt được một thứ, không bằng ngươi giúp ta xem một chút, đây là cái gì?”
Cẩn Nhi đi tới trước mặt Thúy Vu, đặt túi hương vào trong tay của Thúy Vu. Thúy Vu nhìn thấy túi hương quen thuộc, tay run lên, thiếu chút nữa không cầm được, do dự mở túi hương ra, quả nhiên thấy được món đồ đó.
Khẩn trương nắm chặt túi hương, Thúy Vu giả vờ bình tĩnh, giả bộ nghi ngờ nói: “Nô tỳ, không biết vật này.”
“Hả? Không biết sao?” Cẩn Nhi châm chọc cười một tiếng: “Nhưng mà Cẩn Nhi lại tận mắt nhìn thấy Thúy Vu tỷ tỷ bỏ nó vào trong túi hương này đó!”
“Cẩn Nhi muội muội đừng nói giỡn chứ, Thúy Vu chưa từng thấy qua vật này, làm sao có thể bỏ nó vào trong túi hương? Có thể là muội nhìn lầm rồi.” Thúy Vu cười ngượng ngùng nói.
Cẩn Nhi khinh bỉ bĩu môi, đã đến lúc này rồi mà còn không chịu thừa nhận, thật là vịt chết mạnh miệng mà.
“Quỳ xuống!” Tô Khanh Lạc đột nhiên quát lên.
Thúy Vu liền bị dọa sợ lập tức quỳ xuống, Thanh Du nhìn tình cảnh trước mặt, do dự là nên quỳ xuống hay là nên đứng yên.
“Thúy Vu, ngươi luôn miệng nói an phận thủ thường, không trêu chọc người khác, chẳng lẽ trong mắt ngươi bản tiểu thư là đối tượng ngươi đùa bỡn được sao!” Tô Khanh Lạc gằn từng chữ, giọng nói uy nghiêm không thể xem nhẹ.
“Nô tỳ không dám.” Thúy Vu nhỏ giọng nói.
Tô Khanh Lạc cười lạnh một tiếng: “Không dám? Ta thấy lá gan của ngươi rất lớn! Mới vừa rồi ta đã cho ngươi một lần lại một lần cơ hội, ngươi đã không muốn thừa nhận, vậy cũng đừng có trách ta không khách khí.”
“Ngày đó sau khi ngươi bỏ cây ngải vào, Cẩn Nhi liền cầm túi hương tới, hôm đó đi dạ yến, y phục trang sức của ta đều là ngươi xử lý, túi hương này cũng chỉ có ngươi chạm qua. Điểm này ngươi không cần phủ nhận, nếu ngươi muốn phủ nhận, ta sẽ không để ý lục soát chứng cứ mang tới đây để cho ngươi tâm phục khẩu phục. Ta nghĩ, mặt ngươi rất có thể là bị tỷ tỷ đánh.” Tô Khanh Lạc lạnh nhạt nói.
Thúy Vu biết mình ngụy biện cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thừa nhận: “Nô tỳ có tội, kính xin tiểu thư tha thứ, nô tỳ cũng không phải cố ý.”
“Thật hay cho một câu không phải cố ý!” Tô Khanh Lạc càng nghe càng tức giận, không phải cố ý là có thể cho qua tất cả lỗi lầm sao: “Ngươi có biết ngươi không phải cố ý sẽ khiến cho ta kết cục gì hay không? Mạng của ta cũng chỉ có thể đổi lấy một câu không phải cố ý của ngươi sao!”
Thúy Vu đã sớm khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Nô tỳ cũng không muốn hại tiểu thư, chỉ là người nhà nô tỳ đều ở trong tay Nhị di nương, nếu như nô tỳ không làm theo ý của các nàng, các nàng sẽ hại người nhà của nô tỳ! Thúy Vu biết mình đã làm chuyện có lỗi với tiểu thư, tiểu thư muốn đánh muốn giết, nô tỳ sẽ không oán hận câu nào.”
“Bây giờ ngươi nói những lời này thì có ích lợi gì, nếu như hôm đó ta không nhìn thấu kế hoạch của các ngươi thì người bị hại chính là ta! Nếu là như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đợi cho ta xuống hoàng tuyền rồi mới nói cho ta biết là ngươi không phải cố ý sao?” Trong mắt Tô Khanh Lạc lộ ra sự tức giận, từng chữ từng câu đều mang theo lửa giận.
Thúy Vu nghe Tô Khanh Lạc nói, càng khóc dữ dội hơn, biết được hiện tại mình có nói cái gì đều là vô dụng, dù sao tiểu thư nói rất đúng, ban đầu mình không lo lắng tới sự sống chết của tiểu thư, bây giờ tiểu thư sao có thể quan tâm tới sống chết của mình chứ.
Yên lặng hồi lâu, Tô Khanh Lạc thở dài nói: “Thôi, tuy lần này ngươi hại ta là vạn bất đắc dĩ, nhưng là ta không thể lại dùng ngươi được nữa, từ hôm nay, ngươi không còn là người của Vi Lạc Các nữa, ngươi trở về mang đồ đi đi.”
Thúy Vu nghe Tô Khanh Lạc nói, có chút khó tin được, nàng chưa từng nghĩ tới Tô Khanh Lạc vậy mà lại dễ dàng thả mình như vậy, cảm kích dập đầu liên tục nói tạ ơn.
Chờ Thúy Vu rời đi, Cẩn Nhi tức giận nói: “Tiểu thư, nàng ta thiếu chút nữa hại ngài mất mạng, vì sao ngài lại thả nàng ta đi?”
Tô Khanh Lạc khẽ nhấp một hớp trà, nhàn nhạt nói: “Ngươi cho rằng, nàng ta ra khỏi Vi Lạc Các còn có thể sống tốt sao?”
Cẩn Nhi cau mày hơi suy tư trong chốc lát, sáng tỏ thông suốt, tươi cười rạng rỡ: “Tiểu thư thật là thông minh! Cho dù tiểu thư thả Thúy Vu, Nhị di nương bọn họ cũng sẽ không tha cho Thúy Vu, còn có thể nghi ngờ có phải Thúy Vu đã nói cho tiểu thư cái gì rồi hay không, nên tiểu thư mới tha cho nàng ta một mạng. Nếu như vậy, chắc hẳn Thúy Vu sẽ sống không tốt rồi!”
Tô Khanh Lạc hài lòng gật đầu một cái, thời gian gần đây Cẩn Nhi tiến bộ rất nhiều, có thể suy nghĩ ra rất nhiều vấn đề, không chỉ nhìn mặt ngoài giống như trước kia nữa. Về phần Thúy Vu, rơi vào kết quả như vậy cũng là do nàng ta tự chọn lấy, Tô Khanh Lạc vốn cũng không phải là người lương thiện gì, huống chi đây lại là người muốn hại mình.
Thanh Du nhìn hai chủ tớ trước mặt mình, hơi kinh ngạc, xem ra trước kia là mình xem thường Nhị tiểu thư này rồi. Trong lòng càng quyết tâm muốn đi theo Tô Khanh Lạc hơn, không nói đâu xa, một người hiểu được phải che giấu hào quang của mình, nhất định là một người thông minh.
Tô Khanh Lạc nhìn thần sắc thay đổi liên tục của Thanh Du, mở miệng nói: “Thanh Du, ngươi có biết vì sao ta gọi ngươi tới đây không?”
“Nô tỳ không biết.” Thanh Du thành thật nói.
“Trong nhà ngươi còn người nhân nào không?” Tô Khanh Lạc nhàn nhạt mở miệng.
Thanh Du lắc đầu một cái: “Nô tỳ vốn là cô nhi, sống lang thang qua ngày, sau này lại được Trần ma ma coi trọng, dẫn vào Tô phủ.”
Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, khẽ thở dài: “Một người khỏe! Không có gì vướng bận.”
Thanh Du không hiểu tại sao Tô Khanh Lạc lại hỏi mình những thứ này, đang nghi ngờ, chỉ nghe Tô Khanh Lạc nói: “Thanh Du, ta có ý đề bạt ngươi, ngươi có nguyện ý trung thành với ta hay không?”
Thanh Du kinh ngạc ngẩng đầu lên, vui mừng quỳ xuống: “Nô tỳ nguyện ý thề chế đit theo tiểu thư, tuyệt không hai lòng.”
Tô Khanh Lạc hài lòng gật đầu một cái, thời gian gần đây Tô Khanh Lạc luôn luôn lặng lẽ quan sát mấy nha hoàn, cuối cùng chọn trúng Thanh Du. Cũng trong lúc lặng lẽ đã thử dò xét qua mấy lần, cảm thấy Thanh Du vẫn xem như có thể tin tưởng được.
“Tốt, từ hôm nay ngươi giống như Cẩn Nhi, thăng làm nhất đẳng nha hoàn, hầu hạ ở trong phòng. Ngươi cũng đã thấy chuyện của Thúy Vu vừa nãy rồi đấy, kết quả phản bội ta, sẽ thảm hại hơn cả nàng ta.” Tô Khanh Lạc nghiêm túc nói.
“Nô tỳ hiểu được, nô tỳ nhất định trung thành không hai lòng.” Thanh Du trịnh trọng nói, mới vừa rồi nàng cũng ở một bên nghe hiểu sơ sơ chuyện của Thúy Vu, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn lại, tiểu thư kêu mình tới, chắc là muốn giết gà dọa khỉ.
“Được rồi, đứng lên đi. Cẩn Nhi, ngươi đi thông báo xuống, Thanh Du thăng làm nhất đẳng nha hoàn, còn có, hiện giờ nhị đẳng nha hoàn chỉ có hai người Lan Nhược, Lăng Nhược, liền thăng Thanh Hà làm nhị đẳng nha hoàn đi.” Tô Khanh Lạc giống như nghĩ tới cái gì nói.
“Tiểu thư, Ngũ di nương không phải nói…” Thanh Du vừa định nói tiếp, Tô Khanh Lạc trực tiếp giơ tay lên ngăn lại lời nói của nàng.
“Nàng ta đã có cái ý định đó, ta liền cho nàng ta cơ hội.” Khóe môi của Tô Khanh Lạc nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Cẩn Nhi cũng không nói gì nữa, tiểu thư nhất định là có tính toán riêng của mình.
Nhìn bộ dạng nghi hoặc của Thanh Du, Tô Khanh Lạc cười nói: “Sau này ngươi sẽ biết.”
Mấy ngày sau.
Trong Vi Nguyệt Các lại truyền tới tiếng chén trà rơi xuống đất, còn có tiếng khóc nức nở.
“Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc! Đồ vô dụng!” Tô Khê Nguyệt nằm trên tháp mỹ nhân, nhìn Thúy Vu ở trên mặt đất, căm hận mắng.
Thúy Vu quỳ trên mặt đất, trước mặt là chén trà vỡ vụn.
Mặc dù mông của Tô Khê Nguyệt không còn kinh khủng giống như hôm đó, nhưng vẫn không thể đụng vào thứ gì cả, vì vậy mỗi ngày Tô Khê Nguyệt đều là nằm sấp mà ngủ. Nhìn đầu sỏ ở trước mặt khiến mình chịu tội như vậy, Tô Khê Nguyệt càng tức giận hơn. Đương nhiên, nàng chưa từng nghĩ tới nếu như không phải là nàng muốn thiết kế Tô Khanh Lạc, làm sao lại có kết cục như vậy.
Nhị di nương đi vào, nhìn thấy Thúy Vu cũng là vô cùng chán ghét.
“Ngươi đi xuống trước đi!” Nhị di nương phân phó nói.
“Dạ, phu nhân.” Thúy Vu khóc đứng dậy, từ từ lung lay thân mình đi ra ngoài.
Mấy ngày nay từ lúc rời khỏi Vi Lạc Các, Đại tiểu thư liền đưa Thúy Vu tới Vi Nguyệt Các làm đại nha hoàn, cả ngày hành hạ, vừa đánh vừa mắng. Ngay cả bọn hạ nhân trong Vi Nguyệt Các cũng khi dễ Thúy Vu, giao hết những công việc nặng nhọc cho Thúy Vu làm. Bây giờ cả người Thúy Vu toàn là vết thương, đi lại cũng có chút khó khăn.
Tô Khê Nguyệt nằm trên tháp, suy nghĩ tới tình cảnh bây giờ của mình và tất cả những thống khổ mà mình phải chịu, mà Tô Khanh Lạc lại được sắc phong làm Lệnh thị. Loại tình cảnh đối lập này khiến cho Tô Khê Nguyệt khó có thể tiếp nhận được.
Rõ ràng mình mới là nữ tử ưu tú nhất, chẳng qua Tô Khanh Lạc chỉ là mèo mù đụng phải con chuột chết mà thôi, sao nàng ta lại may mắn như vậy.
Giờ phút này Tô Khê Nguyệt hoàn toàn quên mất chuyện Tô Khanh Lạc đã mạo hiểm liều chết để giúp đỡ mình.
“Nương, người phải báo thù cho nữ nhi.” Tô Khê Nguyệt làm nũng nói.
Nhị di nương nhìn Tô Khê Nguyệt nằm trên tháp mỹ nhân, đau lòng nói: “Nguyệt Nhi yên tâm, nương nhất định sẽ không để cho tiện nhân kia sống dễ chịu!”
Trong mắt hai mẫu tử hiện ra ánh sáng ngoan độc.