"Du Tư, đệ nói xem, vì sao khi nãy tất thảy bọn hắn đều trở nên hồ nháo như vậy? Không phải đã chính mắt thấy tam đệ kia trực tiếp coi trọng sao?" Trong đầu hiện tại có đến hàng trăm dấu hỏi, Tử Y Ca khó chịu đi theo sau Tử Du Tư băng qua dãy hành lang hẹp dài của Cầm Tuyệt phường, nôn nóng mà hỏi.
Nàng ta thực sự không hiểu, vì cái gì những kẻ đó một chút cũng không để mắt đến hoàng quyền nha?
Liền tính là vương quyền cũng không để vào mắt, muốn làm phản sao?
"Hoàng tỷ, ngươi hiện tại đi theo đệ, còn về Cầm Tuyệt phường, ta sẽ nói sau."
"Nhưng là... Chúng ta đi đâu?" Tử Y Ca nhăn mặt, chật vật hỏi, một thân váy nhã nhặn thanh tú vì chạy đều đã thực nhăn nhúm, cả trang sức trên đầu cũng hỗn loạn, không lưu lại chút gì thành thục khí chất của nàng.
Ánh mắt Tử Du Tư hơi tối đi một phần, bạc môi khẽ nhấc:
"Đến gặp phường chủ."
"Phường... phường chủ?" Tử Y Ca trước hết đều thấy lạnh gáy.
Gió thu lãnh đạm thổi qua khe cửa gỗ dọc hành lang của Cầm Tuyệt phường, mang theo dũng khí của Tử Y Ca đều bay đi mất.
"Ân."
Chực thấy ánh sáng dịu nhẹ từ gian phòng trung tâm, Tử Du Tư bước nhanh hơn, cũng hết kiên nhẫn chờ đợi Tử Y Ca chậm chạp như thế nào.
Nếu lần này có thể hợp tác thành công, tiền đồ của hắn về sau lại nâng thêm một bậc. Cầm Tuyệt phường, làm đá kê chân thực sự tốt...
"Thỉnh nhị vị bỏ ngoại bào ra." Bên ngoài gian phòng trung tâm, một hồng y thị nữ bước tới phía hai tỷ muội Tử Y Ca, đưa hai tay ra, thản nhiên nhìn hai kẻ mới tới.
"Ngươi dám...!? Chớ có phi lễ! Ta chính là công chúa!" Tử Y Ca sinh khí, ngẩng mặt đanh thép nhìn thị nữ kia, lớn tiếng nói. Ngoại bào của nữ nhân, nói bỏ ra liền bỏ sao?
Hay!
Thực hay!
Lần thứ nhất là một tiểu oa nhi hống hách lăng mạ tỷ đệ nàng! Lần thứ hai là một tiểu bạch liên khóc lóc liền hô mưa gọi gió, khiến mọi người đều khinh khi nàng! Lần này một thị nữ nho nhỏ cũng muốn leo lên đầu nàng?
Trách nàng ra đường không xem hoàng lịch sao?
Đại công chúa Hoa Tường quốc nàng, Tử Y Ca, từ bao giờ thấp cổ bé họng như vậy?
"Hoàng tỷ!"
Đối lập với tỷ tỷ của hắn, Tử Du Tư nhã nhặn trút ngoại bào, cẩn thận đặt lên tay thị nữ kia, đồng thời đưa mắt sang Tử Y Ca, hàm ý chính là: Hoàng tỷ, hiện tại không phải nơi đánh phủ đầu!
"Xin phép."
Từ trong tranh đấu thâm cung hiểm kế lớn lên, trong lòng Tử Du Tư rõ hơn ai hết, muốn bắt phải thả, nhún nhường một chút, lợi càng về sau, chân lý này không bao giờ sai.
Quả nhiên, sắc mặt thị nữ kia hòa hoãn lại vài phần, ngữ khí theo đó mà dịu dàng hơn:
"Mời Vương gia."
"Làm phiền cô nương rồi." Tử Du Tư mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt nàng ta. Ánh mắt trong sáng như ngọc, dung mạo tuấn mỹ lại thanh tú của thiếu niên mới trưởng thành, đẹp tựa như một tàng cây quý khí xanh tốt giữa đất trời, như thế nào cũng đều khiến người khác yêu thích.
Tử Y Ca nét mặt giống hệt hắn, nếu nàng ta thu sương đoan trang, thì Tử Du Tư so bì đều không kém phần anh khí cùng thành thục.
Đại công chúa cùng Tấn vương, đều là mỹ nhân nhi hiếm thấy.
Ngọc thụ lâm phong như vậy, hồng y thị nữ cũng không nhịn được đỏ mặt.
"Vương gia không cần khách khí."
"Đa tạ."
Thị nữ kia trong lòng thập phần thưởng thức. Không hổ danh Nhị Vương gia, thái độ nhã nhặn thanh tú, gặp người người thích, gặp hoa hoa nở, so với Thái tử cao ngạo cùng An Vương cổ quái, vẫn là phù hợp với Đế vị hơn.
Nếu hắn có thể thuận lý thành chương trở thành Hoàng đế, xem ra, đó nhất định là đại phúc của lão thiên ban cho Hoa Tường quốc.
Chỉ là, ai, bạc mệnh cho Tấn Vương, sinh ra không may lại phải thân phận thấp hèn...
Nàng ta ngoảnh nhìn lại, cả hai người bọn hắn đều đã vào trong. Phiên nàng túc trực cũng đã hết, lại phải đi rồi. Thật là, hồng y thị nữ nhủ thầm, chính bản thân mình đều chưa lo xong, lại lo cho vận mệnh quốc gia.
Thật là thừa hơi quá mức.
********************* Ta là nhớ nhung phân cách tuyến
*********************"Không nghĩ đến Tấn Vương cùng Đại Công chúa đích thân đến đây, Độc mỗ thực là tam sinh hữu hạnh. Mời ngồi." Bên trong gian phòng chủ chậm chạp truyền đến một thanh âm không rõ âm sắc. Nét mặt nàng, tựa hồ có chút giễu cợt.
Phải, nói ra lời đáng châm chọc như vậy, không giễu cợt không phải Tử U Băng.
"Đa tạ các hạ."
Tử Du Tư ngồi xuống, ánh mắt thật sâu nhìn vào bên kia rèm hoa. Người này tâm tư thực quá đáng sợ.
Rèm hoa không quá dày, nhưng là loại có linh lực bên trong, thường nhân hoặc kẻ có nội lực thấp hơn người bên trong không thể nhìn thấy gì. Thanh âm của hắn cũng không có để lộ ra bất luận sơ hở nào, hoàn toàn nghe đến như mục rỗng, phảng phất như... Không có kẻ nói, tất thảy đều là u linh. Bên ngoài, đèn nến cũng đơn bạc hắt lên vách gỗ được điêu khắc tinh xảo đẹp mắt, cơ hồ đều ngược sáng, người ngồi trong có thể quan sát đối phương, nhưng kẻ ngồi ngoài chỉ thấy chói lòa mắt.
Nếu hiện tại hắn có ý định muốn bước đến đằng sau tấm rèm, e rằng, một mạng này đều không có mang về.
**************************Một chốc nữa thôi, chúng ta sẽ thoát ra khỏi cái Cầm Tuyệt phường này, hự hự, mấy nàng cố lên.... *khóc ròng* Mấy chương nữa thôi...
Tui cũng đuối lắm rồi... T__T