Tử U Băng híp mắt hưởng thụ.
Mấy tháng nay nói chung là nàng cũng lờ mờ đoán được là nàng trọng sinh tới nơi nào rồi, cũng không đến nỗi gì gặp mấy tình huống cẩu huyết vẫn gặp như phụ mẫu ghẻ lạnh, di nương không thương, tỷ muội hãm hại, vân vân và vân vân...
Nơi này gọi là Huyền Linh đại lục, nom nom tựa cổ đại nhưng không thuộc về bất cứ triều đại nào của Trung Hoa, hấp thụ thiên lực có thể thay đổi thiên nhiên, cho nên sẽ có những lực lượng thần bí cường đại có thể nghịch thiên lệch địa, kì bí không thể giải thích.
Mà nàng sinh ra tại Hoa Tường quốc - một đế quốc nổi tiếng về giàu có và cảnh đẹp của Huyền Linh đại lục. Theo những gì nàng biết được thì nàng chính là Lục công chúa, hiện tại đang được sự sủng ái của đế hậu, trên nàng còn có mấy vị huynh tỷ gì gì đó, tên là gì thì nàng chẳng quản, mệt.
Mà dù có muốn biết cũng chẳng được, nàng bị bảo hộ như động vật quý hiếm a, trừ phụ mẫu và đám cung nữ, cả mấy lão già đại thần lúc nào cũng nhìn nàng như nhìn hiện tượng lạ thì không ai được gặp nàng cả, như hận không thể đem hết tất cả báu vật trên thế gian cho nàng rồi nhốt nàng vào cung hảo hảo bảo vệ yêu thương.
Phải nói, mấy tháng nay nàng thực là nhàn hạ a~ Công việc gồm có ăn và ngủ, ăn và ngủ, muốn ăn muốn ngủ gì đều có người hầu hạ tận miệng. Chẳng bù ở hiện đại, lịch làm việc của nàng xoay như chong chóng, thậm chí cũng bốn năm ngày mới ăn ngủ được vài tiếng đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi cơ hồ bằng không, nghĩ lại thực thảm a.
Nàng không phải là không biết, sinh ra trong hoàng tộc, tình thân đều không đáng một đồng, hoàng tộc chính là một nơi ăn thịt người không nhả xương, tỷ muội không nói, mẫu tử cũng còn có thể sát hại lẫn nhau, tỷ như Võ Tắc Thiên chẳng hạn, nhưng đôi đế hậu này, ít ra không phải hạng người như vậy.
Không giống như cha mẹ và cả gia tộc nàng ở kiếp trước, lạnh nhạt thờ ơ và cả... lãnh huyết. Thứ gọi là nuông chiều, sủng nịch như vậy... Từ khi người đó mất đi, nàng đã không còn cơ hội cảm nhận lại được. Thật lâu rồi.
Nhưng là, nàng cũng không phải dạng người dễ động tâm. Cũng phải tiểu hài tử không hiểu thế sự, dễ bị lừa gạt.
Không được tin tưởng ai ngoài chính mình. Đó là nguyên tắc cơ bản của một sát thủ.
Thân tình, chính là tử huyệt. Chỉ cần một chút sơ suất liền chết ngay lập tức, tỷ như Tử Lăng Dung, do nàng quá bất cẩn để tin tưởng nàng ta. Nhưng đó là một bài học, phải khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối không được tái phạm.
Năm xưa, còn không phải vì thứ tình cảm ti tiện đó... Nàng mới đánh mất người đó sao...
Quy tắc của bản thân đặt ra, chính là vòng giam duy nhất của nàng. Cả đời khó lòng dứt ra.
***
Chợt Tử U Băng bất ngờ mở mắt, hoàn toàn không có chút gì vẻ mèo lười ngái ngủ vừa nãy.
Đôi phượng nhãn độc một màu tím biếc thực quá xinh đẹp. Đồng tử màu tím kia như viên tử phù dung thạch rực rỡ trên nền trời đen, đẹp, đẹp như muốn làm ảm đạm nhật nguyệt. Cực phẩm!
Màu tím huyền ảo, mông lung sâu thẳm, tựa hồ đọc thấu ý nghĩ của đối phương, tỏa ra thứ thần thái linh động kì lạ, như mộng lại như thật, hấp dẫn người khác không tự chủ mà kìm hãm vào đôi phượng nhãn mỹ lệ kia.
Chỉ tiếc, khuôn mặt nữ hài lại hết sức bình thường. Ngũ quan không có gì đặc biệt, không đẹp cũng không xấu, tạm coi là khả ái. Nước da lại không hồng hào như hài tử sơ sinh khác mà hơi vàng vọt một chút. Dung mạo nữ hài cực kì bình thường, chỉ có đôi mắt đặc biệt kia khiến người ta mê luyến, nếu không chỉ sợ một cái liếc mắt liền đưa nàng vào lãng quên.
Các cung nữ xung quanh nàng đã lần lượt ngã xuống, không hẳn là bị giết mà chỉ là hôn mê một chút. Tử U Băng đảo mắt qua một chút liền biết, có độc. Đó là với người thường, đối với nàng thì trò này so với mấy thứ khói đồ chơi trẻ con cũng không sai biệt lắm.
Không để nàng thất vọng lâu, chủ nhân một màn khi nãy đã xuất hiện, đó là hai hắc y nhân cao ngạo bước ra. Một cái tiểu hài tử, mặt mũi của nàng cũng đủ lớn a. Muốn ám sát bổn cung?
Thân nàng lăn lộn bao nhiêu năm trong hắc đạo, sát thủ chi vương há là ăn chay niệm Phật để mấy cái tiểu lâu la này cũng muốn khi dễ lên đầu nàng?