Tử U Băng trong lòng âm thầm tán thưởng Tử Văn Hạo. Thực không tồi nga.
Ở Huyền Linh đại lục, điều đặc biệt nhất chính là những người có tư chất có thể hấp thụ Thiên lực mà tu luyện. Hấp thụ Thiên lực càng nhiều, cấp bậc càng cao.
Thiên lực chia ra làm bốn cấp từ cao đến thấp là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi cấp gồm cửu giai, tu luyện nhờ hấp thụ Thiên lực vào linh mạch. Hoàng cấp khá yếu, võ công chỉ đủ phòng thân.
Huyền cấp cao hơn Hoàng cấp một bậc nhưng tu luyện cực kì khó đột phá, trên Ngũ giai có thể tính vào hàng cao thủ.
Địa cấp cực kì hiếm, trên khắp Huyền Linh đại lục, cao thủ trên Địa cấp Ngũ giai có thể đếm bằng đầu ngón tay.
Thiên cấp không cần phải nói, đó chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết, được gọi Truyền kì cảnh giới, gần như từ ngàn xưa tới nay cũng chỉ một hai người đạt đến. Cao thủ bậc nhất đại lục cũng chỉ khoảng Địa cấp Cửu giai, không đột phá qua Thiên cấp nổi. Cấp bậc càng cao, thực lực càng khủng bố, đôi khi còn có thể lên tới mức hủy thiên diệt địa.
Tuy nhiên các nhân tài trên Huyền cấp Ngũ giai đa phần nếu không phải các tông môn thu nạp thì cũng lệ thuộc vào các cường quốc.
Tử Văn Hạo vốn là hoàng đế, chân mệnh thiên tử, mà hoàng thất thì không nhất thiết phải tu luyện nhưng đạt đến vị trí này thì có thể nói là thiên tài.
Nhưng cái Tử U Băng tán thưởng không phải là cấp bậc của Tử Văn Hạo, mà là vì hắn có thể tu luyện được a. Mà nàng thì quá nhỏ. Chờ đó, lớn hơn một chút nàng nhất định sẽ tu luyện cho xem.
Tử U Băng nghĩ nghĩ một lúc lại thoải mái như không có việc gì, thản nhiên tiếp tục vô lại trên bãi cỏ, chuyên tâm ngủ ngon. Giết mấy tiểu lâu la này thực bẩn tay và tốn sức nàng mà.
Còn Tử Văn Hạo đảo mắt xung quanh một lượt thấy nữ nhi không sao thì thở phào nhẹ nhõm một chút. Chỉ điều nhìn về phía Tử U Băng thêm mấy phần bất an.
Ngày trước khi nghe Lâm Thượng thư nói về điều cấm kị, Tử Văn Hạo thực ra vẫn rất lo lắng, chỉ là hắn không muốn Thi nhi bận tâm. Điều cấm kỵ, khi hắn còn là thái tử, phụ hoàng đã từng nói tới điều này. Điều cấm kỵ cực kì nguy hiểm. Phạm vào nó khó tránh khỏi hiểm họa.
Vì vậy hắn cố ý sắp đặt rất nhiều cao thủ bảo vệ cho Tử U Băng, không nghĩ tới nhanh như vậy nàng lại gặp nguy hiểm.
Chỉ là, tuy biết Tử U Băng là Phượng tinh, tất có chỗ hơn người nhưng Tử Văn Hạo chung quy vẫn có chút không hiểu, rốt cuộc nàng làm cách nào mà vẫn bình yên vô sự, hắn biết, những thích khách này phái tới cũng không phải hạng tầm thường, nhưng nàng lại không có chút tổn hại gì.
Hay có người âm thầm bảo vệ nàng? Nhưng mà, thủ đoạn này thực quá khủng khiếp, kể cả hắn cũng không ít lần chiến đấu chốn sa trường nhuốm đầy máu tanh cũng không khỏi chấn kinh. Mà nàng thì không có chút sợ hãi nào. Thực sự quỷ dị.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào, hắn cũng không rõ. Tử Văn Hạo trầm mặc hồi lâu mới thu hồi tâm tư rồi phân phó mấy câu với đội trưởng cấm vệ. Đám cung nữ không dám chậm trễ, chạy tới tiểu công chúa đang ngon giấc hoa hoa lệ lệ bế nàng vào tẩm điện riêng, làm cho Tử U Băng cực kì bất mãn, ngáp ngáp miệng nhỏ rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Ngay lúc đó, một một thân ảnh đen nhanh như chớp phi thân từ sau một gốc cây băng qua các phủ đệ khác.
Dĩ nhiên, tất thảy đều đã bị Tử U Băng thu vào trong mắt. Quả nhiên a~
********************************************************************************************************************************
Trầm Vương phủ.Tiếng chén trà sứ vỡ thanh lệ vang lên đánh tan bầu không khí tĩnh lặng vốn có của Trầm Vương phủ và đồng thời cũng khiến trái tim của những ma ma và cung nữ đứng hầu muốn rớt ra ngoài.
"Ngươi nhắc lại lần nữa, hai tên sát thủ kia đã chết?" Một nữ nhân xinh đẹp với một y phục hoa lệ màu vàng giận dữ quát.
"Vâng." Một hắc y nhân quỳ phía dưới kính cẩn trả lời, thuật lại toàn bộ cái chết của Thiết Huyết và Thiết Sát, trên mặt cũng mang một biểu tình khó tin. Rốt cuộc ai đã ra tay? Kể cả hắn cũng không nhìn thấu.
"Đồ vô dụng, phế vật, một lũ thùng cơm, có chút việc cỏn con cũng làm không xong." Khuôn mặt xinh đẹp hơi văn vẹo vì tức giận, kém chút nữa đem nàng ta tới thổ huyết. Nguyệt Kì Nhu tức giận siết chặt chiếc khăn tay, gằn từng chữ, thuận chân đá một tên nô tài quỳ phía trước, khiến hắn kêu đau oai oái nhảy dựng.
Mảnh vỡ chén trà sứ bị vỡ khi nãy cứa vào tay đến rỉ máu nhưng nàng ta dường như chẳng để tâm gì đến, mắt hạnh đã hằn lên tơ máu.
"Vương phi bớt giận, dã chủng đó chắc do gặp may mà thôi. Nó thoát chết như vậy nhất định có kẻ sau lưng, hơn nữa với thủ đoạn tàn độc như vậy khẳng định thực lực không tồi. Chi bằng chúng ta khoan đả thảo kinh xà, cẩn thận sắp đặt kế sách cẩn thận, để cho tiểu tiện nhân kia sống thêm một thời gian nữa thì động thủ sau đó một cước lật đổ hoàng thất Hoa Tường quốc lúc đó cũng không muộn." Liễu ma ma tâm phúc bước ra nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Nguyệt Kì Nhu dần hòa hoãn trở lại, ánh mắt tán thưởng nhìn về Liễu ma ma đồng dạng nở một nụ cười âm hiểm.
Đúng, cho dã chủng kia cùng tiện nhân Hạ Thi sống yên ổn một thời gian đi, rồi giết nàng cũng không muộn. Nàng không chỉ muốn giết tiện nhân kia mà còn muốn tra tấn nàng ta sống không bằng chết kia kìa. Nàng, hận nhất nàng ta. Nếu không phải vì nàng ta, năm đó...
Không sao, nàng sẽ từ từ đòi lại những gì đáng lẽ phải thuộc về nàng. Phàm là hoàng thất Hoa Tường quốc, tất cả đều đáng chết.
"Được." Các ngươi cứ chờ đi. Nguyệt Kì Nhu cười rộ lên như độc xà, chậm rãi đi đến trường kỷ nghỉ ngơi, dùng một bình dược nhỏ thoa lên những dấu vết tím tím ghê rợn trải khắp làn da trắng nõn của nàng ta, trong mắt đầy ý hận thù không che dấu.
********************************************************************************************************************************