Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 17

Nạp Thiểu Song đuối lý, hung hăng hừ lạnh một tiếng, tay vén vén khăn trùm đầu lệch qua một chút để quan sát đường đi phía trước. Tai nhỏ khẽ chuyển động, tay siết dây cương càng thêm chặt, lòng bàn tay hơi rướm chút ít mồ hôi.

"Hình như..." Hai mắt Nạp Thiểu Song sáng lên, phấn khích đến độ tai nhỏ run lên: "Có lão hổ tới!!"

Khanh Nhược Lan lắng tai nghe ngóng, cảm giác đúng là có hổ đến, nhưng có vẻ không dễ dàng đối phó như vậy. Không ngoài dự đoán, tàng lá rậm rạp phía trước cách các nàng một trăm bước khẽ lao xao, chưa được bao lâu thì nghe được tiếng hét thất thanh của một vị vương tử.

Nạp Thiểu Song kích động kéo mạnh dây cương lao về phía bên đó, nhưng rồi có người còn nhanh hơn cả hãn huyết bảo mã của nàng, thoáng một cái đã vụt lên phía trước.

Hai mắt Nạp Thiểu Song trừng lớn, nhìn theo bóng lưng Khanh Nhược Lan đầy kinh ngạc, rốt cuộc làm sao có thể di chuyển nhanh như vậy?

Từ trong bụi cây phóng ra một thân ảnh cao lớn gấp đôi người bình thường, sau đó là tiếng gào thét của thị vệ: "Trần vương bị hổ tấn công rồi!!"

Bóng đen kia vụt qua đầu của Nạp Thiểu Song, vững vàng đáp trên đất, thân thể đen bóng phát sáng dưới ánh mặt trời. Nạp Thiểu Song nheo nheo mắt nhìn bóng đen trước mặt, đôi mắt đỏ rực lộ ra một tia sát ý, móng vuốt dài nhọn quét quét xuống mặt đất.

"Cô tử!"

Vung tay áo dài ngăn hạ nhân bước đến, Nạp Thiểu Song lạnh giọng phân phó: "Đưa Trần vương về trước, gọi thái y đến xem cho hắn."

"Ách... ni."

Thị vệ nhanh chóng xốc người Trần vương lúc này đã mềm oặt như một đống bùn nhão trở về nơi tập trung, thân thể bị kéo lê day ra một mảng máu, càng nhìn càng buồn nôn.

Khanh Nhược Lan quan sát Nạp Thiểu Song một lúc, phát hiện nàng ấy có vẻ hứng thú với đại hắc hổ này, không khỏi hiếu kỳ: "Cô tử thích hổ như vậy?"

"Ân, cô có nuôi một con bạch hổ." Nạp Thiểu Song liếm liếm môi nhỏ: "Chỉ là chưa từng thuần dưỡng qua hắc hổ."

"Đúng thật là hắc hổ, còn là tước." Khanh Nhược Lan cảnh giác nói: "Thật sự rất hung hăng."

"Ha, cô còn sợ một con hổ như vậy sao?"

Dứt lời liền kéo mạnh cương ngựa, cả người lao băng băng về phía trước, chuẩn xác vung xuống roi da, một đòn này chỉ sợ hắc hổ không chết cũng bị thương.

Quân quý chốn sơn dã chính là như vậy, người ngoài nhìn vào cũng bị bộ dáng hung hăng này dọa sợ cho mất mật, nhưng ở lâu với nhau sẽ cảm thấy quân quý như vậy thật năng động, thật nhiệt tình.

Hắc hổ gầm gừ trong cổ họng một chút, ngay lúc roi da vung xuống thì nhảy thẳng lên, há miệng cắn chặt một đầu roi, cả người lắc mạnh một cái.

Nạp Thiểu Song không kịp phản ứng đã bị hắc hổ lôi từ trên ngựa xuống, cả người va vào nền đất sỏi đá đau điếng. Hắc hổ híp híp mắt, có vẻ rất đắc ý, dùng thêm sức cắn chặt roi da, lắc người mấy lần kéo lê Nạp Thiểu Song ở trên đất.

Muốn gỡ roi da ra khỏi tay lại phát hiện bản thân quấn quá chặt, còn bị hắc hổ hết lắc phải rồi lắc trái, Nạp Thiểu Song chật vật rất lâu cũng tháo không ra.

Đương lúc nguy cấp nhất lại thấy một bóng người lướt qua, roi da bị đứt ra làm hai, cả người cũng được nâng lên an ổn thoát khỏi mặt đất đầy đá sỏi. Tóc đen dài phất qua mặt, hương hoa lan nhàn nhạt, sườn mặt bóng loáng tinh mỹ, cơ hồ thấy được đôi mắt ấy lộ ra một tia giận dữ.

Nhưng đau đớn đã kịp kéo Nạp Thiểu Song thoát khỏi hồi tưởng, ôm bả vai trái đau buốt của mình, hai chân mày thoáng chau lại, không nghĩ là đau đến như vậy.

Thân thể bị nhấc lên đặt trên một tảng đá, Nạp Thiểu Song nhịn không được kéo tay áo nàng: "Ngươi định làm gì?"

Khanh Nhược Lan quay đầu lại, nhẹ nhàng kéo bàn tay của Nạp Thiểu Song ra, ấn lên mu bàn tay một nụ hôn: "Bắt nó cho cô tử."

Dứt lời liền xoay người chạy đi, Nạp Thiểu Song kêu lại không kịp, lại muốn nhắc nhở Khanh Nhược Lan cẩn thận với con hắc hổ đó. Vừa rồi chính nàng cũng bị tốc độ đáng kinh ngạc của hắc hổ dọa cho sợ, rõ ràng là rất có linh tính, nắm bắt được cả suy nghĩ và chuyển động của kẻ thù.

Hắc hổ nhìn thấy Khanh Nhược Lan thì chuyển sang cảnh giác, căng thẳng đến mức quẹt quẹt chân xuống đất, mũi thở phì phì ra, không phải dáng vẻ nhởn nhơ đùa giỡn đối với Nạp Thiểu Song.

Như một mũi tên xé gió, hắc hổ dùng sức bật người lao về phía Khanh Nhược Lan, tiếng gầm lớn khiến lá trên cây xào xạt rơi xuống.

Khanh Nhược Lan nheo mắt nhìn, đợi khi hắc hổ tiếp cận đến mức cảm nhận được hơi thở của nó phả lên mặt mới nhún người vịn đầu nó nhảy vụt qua. Cánh tay dời xuống cái gáy, dùng hết sức kéo mạnh khiến hắc hổ loạng choạng ngã bật ra sau, cát bay mù mịt không nhìn thấy cảnh tượng phía sau.

Nạp Thiểu Song đứng bật dậy, hoảng hốt trừng mắt.

Khói tan đi bớt, thân ảnh hắc hổ dần hiện lên, nằm im lìm trên mặt đất, cơ thể to lớn của nó khẽ run lên. Khanh Nhược Lan đứng cạnh hắc hổ, trên thái dương trượt xuống một giọt mồ hôi to như hạt đầu, hổn hển thở dốc một trận.

"Ngươi gϊếŧ nó rồi sao?"

Khanh Nhược Lan liếc nhìn, thản nhiên lắc đầu.

Nạp Thiểu Song không tin, một đường chạy đến xem thử hắc hổ, nào ngờ nó gian xảo đến mức đợi khi nàng đến gần liền bật người nhào đến.

Sự tình diễn ra quá nhanh Nạp Thiểu Song chỉ kịp nghiêng người ngã ra sau, cả người trượt dài trên mặt đất an toàn thoát khỏi móng vuốt của hắc hổ, ngay cả khăn trùm đầu cũng bị kéo rớt.

Hắc hổ quét mũi chân xuống đất, quay đầu lại, hai mắt long sòng sọc xông về phía Nạp Thiểu Song lần nữa!

Trong lòng Nạp Thiểu Song thầm than không ổn, lý nào hắc hổ chỉ tấn công nàng mà không tấn công Khanh Nhược Lan, lẽ nào nó cũng biết lựa kẻ thù dễ đối phó?

Lúc hắc hổ nhảy bổ về phía Nạp Thiểu Song, lại thấy Khanh Nhược Lan xoay người chuẩn xác đá vào bụng hắc hổ khiến nó văng ra xa mãi đến khi đụng vào một thân cây mới dừng lại.

Hắc hổ gầm gừ kêu trong cổ họng một tiếng.

"Phong thái đây sao?" Khanh Nhược Lan nhướn mày: "Ngươi là tước, lại tấn công một quân quý?"

Hắc hổ có vẻ như xấu hổ, cả người cuộn lại, khe khẽ run lên.

Nạp Thiểu Song nhìn thấy có chút đau lòng, chậm chạp bước đến chỗ của hắc hổ, liền nhận được ánh mắt khó chịu của nó.

"Cô không muốn hại ngươi." Nạp Thiểu Song ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu hắc hổ: "Đi theo cô, cô chăm sóc ngươi."

Hắc hổ nghiêng đầu lắc nghe, cuối cùng là lắc người đến chỗ Khanh Nhược Lan, hai chân trước trải dài ra rồi quỳ xuống.

"Uy!" Nạp Thiểu Song tức giận mà mắng: "Ngươi thà đi theo họ Khanh cũng không đi theo cô sao?"

Khanh Nhược Lan thản nhiên vỗ đầu hắc hổ, nói: "Những loài động vật có linh tính như vậy chỉ thuần phục trước kẻ mạnh hơn nó mà thôi, cho nên mỗi nhóm mãnh thú luôn có một con thủ lĩnh."

Nạp Thiểu Song giận đến độ hai vai run lên, chỉ vào mặt hắc hổ: "Được, ngươi giỏi lắm!!"

Vừa vặn lúc đó thị vệ cũng chạy đến, nhìn thấy cô tử đang vừa giậm chân vừa mắng một con hổ nhịn không được đổ mồ hôi.

"Cô tử, ngài không sao chứ?"

Nạp Thiểu Song tức giận phất tay áo: "Không đi săn gì nữa, đi về!!"

"Nhưng còn hỏa hồ?"

"Bắt được cũng không tính, cô không có tâm tình!"

"Ách... ni."

Đối với tính tình ngang ngược này của Nạp Thiểu Song mọi người sớm đã hiểu rõ, đành phải chạy đi báo với các vị hoàng tước, một nhóm khác đưa cô tử trở về trướng bồng băng bó vết thương ở vai.

Nạp Âu nghe tin con gái bị thương thì tức tốc chạy đến, miệng liên tục gào thét ai oán: "Là kẻ súc sinh nào đả thương cô tử!? Quả nhân phải tru di cửu tộc nhà hắn!!"

Khanh Nhược Lan đứng ở bên cạnh âm thầm nhét bông gòn vào tai.

Nạp Thiểu Song buồn bực nói: "Mẫu hoàng, ngay cả hổ cũng xem thường cô!!"

"Là con hổ nào!?"

Chỉ tay về phía hắc hổ đang nhàn nhã cạp cạp cái đùi dê ở một góc sáng sủa nhất trướng, Nạp Thiểu Song tức giận giậm chân: "Là nó đó!"

Hắc hổ dường như biết được Nạp Thiểu Song đang nói mình liền ngẩng đầu lên, khì một tiếng khi dễ nàng rồi tiếp tục ăn đùi dê.

Nạp Thiểu Song: "..."

"Há lại cùng một con hổ tranh cãi?" Nạp Âu nhỏ nhẹ vuốt ve cơn giận của Nạp Thiểu Song: "Cứ cho nó nhịn đói là được, không thì để Tuyết Tử dạy dỗ nó."

Nạp Thiểu Song hừ lạnh một tiếng, đối bên ngoài phân phó: "Đưa Tuyết Tử đến, ta không tin không một người nào ở Dư quốc trị được nó."

Nói xong còn liếc Khanh Nhược Lan một cái.

Khanh Nhược Lan như hòa thượng sờ không thấy tóc, chính nàng còn chả biết là mình sai ở đâu nữa.

Nạp Âu còn nhiều việc phải làm, bồi cạnh Nạp Thiểu Song một lúc thì đi ngay, còn ý vị thâm trường mà nhìn Khanh Nhược Lan.

Khi Nạp Âu đi chưa được bao lâu thì hạ nhân cũng dắt Tuyết Tử đi vào, là một mẫu quân hổ, còn là giống bạch hổ quý hiếm nhất ở Dư quốc. Tuyết Tử lười nhác để người ta đặt lên xe kéo kéo đi xềnh xệch như kéo lợn, cái mũi nhỏ ươn ướt nước, mắt thì nhắm chặt như đang ngủ.

Hắc hổ vốn đang ăn đùi dê ngon lành lại ngẩng đầu lên, hai mắt dán chặt vào Tuyết Tử.

Tuyết Tử tiếp tục thổi bong bóng nước mũi, ngủ!!

Hắc hổ có vẻ rất phấn khích, lập tức nhún người nhảy về phía Tuyết Tử, há miệng cắn vào cái gáy của nó. Tuyết Tử ăn đau, từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, chuẩn xác nâng chân, ba một tiếng đem hắc hổ đá văng.

Khanh Nhược Lan: "..."

Quân quý Dư quốc có khác, dù là người hay động vật đều rất hung hăng!!

Hai mắt Nạp Thiểu Song sáng lên, đắc ý nói: "Ha hả, ngươi nhìn trúng Tuyết Tử nhà cô rồi đi? Bị đánh là đáng, ngươi đừng có mơ mà đụng vào hổ của cô!!"

Hắc hổ bị Tuyết Tử từ chối thì đau lòng lủi thủi chui về một góc, nghe Nạp Thiểu Song nói vậy thì càng uể oải hơn.

"Đừng có mà nằm dài ở đó." Khanh Nhược Lan đá đá vào người hắc hổ, lạnh giọng: "Thích thì đến, ngươi cứ nằm ở đó không làm gì đến lúc bị người ta cướp mất mới hối tiếc là muộn rồi."

Hắc hổ chớp mắt, nghe cảm thấy có lý, lấy lại tinh thần gặm cái đùi dê đặt trước mặt Tuyết Tử, trưng ra bộ dáng thành khẩn nhất. Tuyết Tử mở mắt ra nhìn, hừ hừ hai tiếng, nhưng cũng ăn cái đùi dê kia.

Nạp Thiểu Song: "..."

Khanh Nhược Lan hài lòng gật đầu: "Gọi ngươi là Hắc Đầu."

"Có thể tùy tiện hơn nữa không?" Nạp Thiểu Song trừng mắt: "Uy phong như vậy lại gọi Hắc Đầu?"

"Vậy gọi Hắc Mao."

"..." Nạp Thiểu Song mắng: "Không có văn hóa!"

Khanh Nhược Lan: "..."

"Vậy theo cô tử đặt tên thế nào mới có văn hóa?"

Nạp Thiểu Song suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tìm thấy nó ở bãi săn Mộc Lan, vậy thì gọi là Mộc Lan đi."

Đem cái tên Mộc Lan cùng hắc hổ đặt chung một chỗ, Khanh Nhược Lan nhìn không được nữa rồi!!
Bình Luận (0)
Comment