Sau ngày hôm đó, Khanh Hi Thần đầu nhập vào phe phái ủng hộ Khanh Nhược Lan, điều này khiến cho hoàng thượng tức giận đến mức suýt chút nữa xách kiếm đi vấn tội hoàng hậu.
Nghe tin này hoàng hậu tức giận không ít, mấy lần triệu thân sinh nhi nữ vào cung diện kiến lại bị nàng cáo bệnh không gặp, điều tra thử mới phát hiện mọi chuyện đều bắt đầu từ khi vương phi rời khỏi phủ. Hoàng hậu liền chuyển hướng triệu Tiêu Tử Hàm, lần này người xin phép giùm là Tầm vương phi, lấy lý do Việt vương phi đang mang thai không tiện đi lại nên không gặp.
Lúc này hoàng hậu mới vỡ lẽ ra, người của Tầm vương dùng hài tử trong bụng Việt vương phi làm con tin ép buộc nhi nữ của nàng nghe theo. Đến lúc này hoàng hậu không dám tiếp tục cứng đối cứng, nhi nữ của nàng đối với vương phi tình cảm thế nào lẽ nào nàng không hiểu, chỉ sợ tổn thương nữ nhân đó thì huyết mạch của Khanh Hi Thần coi như đoạn rồi.
Chỉ trách nhi nữ nàng quá trọng tình nghĩa, chỉ là một cái quân quý, muốn nạp bao nhiêu mà chẳng được, hà tất day dưa?
Trên đời này thứ buồn cười nhất chính là bốn chữ [Một lòng một dạ].
Thật sự có người cả đời chỉ yêu một người hay sao?
Thế cục xem như đã định, Khanh Hi Thần rút lui, coi như người làm mẹ như nàng không thể hưởng phúc của con gái.
An ổn qua được mấy ngày, hoàng thượng lại ra sức triệu kiến các vị hoàng tước, vốn muốn tìm cách kéo lại sự cân bằng, nhưng xem ra hắn làm việc thừa thải rồi.
Được hoàng thượng ra sức triệu kiến, các nàng càng không thể không nể mặt, cuối cùng cũng đồng loạt lên triều diện kiến long nhan.
Lần này còn có sự xuất hiện của Đan vương Khanh Chỉ Hành, hắn vừa từ Mạn Bắc tức tốc trở về không nghỉ, cả người nhuốm mùi vị phong sương. Đan vương nhiều năm chinh chiến ở xa không nắm được cục diện rối ren trong triều, lần này hắn trở về cũng chỉ nghe được vài chuyện lặt vặt bên ngoài, nội tình then chốt bên trong vẫn mờ mịt.
Hoàn tất mấy lời có lệ, hoàng đế nghiêm trọng quan sát Khanh Chỉ Hành, hắn tuyệt không thể giao Thái tử vị cho Khanh Nhược Lan, chỉ có thể trông chờ vào lần thể hiện này của Đan vương.
Khanh Chỉ Hành kỳ thật không có cùng Khanh Nhược Lan xích mích gì, nghe tin cùng nàng tranh nhau Thái tử vị, trong lòng cũng thật không biết nên bày ra cảm xúc gì. Vị hoàng tỷ này của nàng làm việc cẩn trọng, chưa kể còn rất hiểu đạo lý, trước nay trên sa trường giúp đỡ hắn không ít, nếu cùng nàng đao kiếm tương hướng e là có chút không thỏa.
Nhìn thấy Khanh Nhược Lan đến, Khanh Chỉ Hành vội chấp tay hành lễ: "Hoàng tỷ."
Khanh Nhược Lan gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục đi đến vị trí của mình. Hôm nay thế lực của nàng đã vững, còn phải khom lưng uốn gối hay sao?
Khanh đế giận dữ không ít, thuận tay cầm tấu chương ném vào người Khanh Nhược Lan: "Càn rỡ!! Hết sức càn rỡ!!! Ngươi dám ở phía sau lưng trẫm lôi bè kết phái, có phải muốn làm phản rồi không?"
Bị ném như vậy nhưng Khanh Nhược Lan cũng không có phản ứng gì, chậm rãi nhặt lên tấu chương đến cả nội dung cũng không xem qua.
"Bất quá chỉ là mấy lời xàm tấu của nịnh thần, phụ hoàng há lại nghi ngờ nhi thần bất trung?"
"Ngươi còn xảo biện? Nhìn những tội trạng của ngươi đi, trẫm thật sự không thể nhắm mắt cho qua nữa rồi!!"
"Phụ hoàng từng nhắm mắt cho qua hay sao?"
Khanh Nhược Lan bước lên, nhất phái uy nghiêm: "Thứ cho nhi thần nói thẳng, trước nay phụ hoàng chưa từng thiên vị qua nhi thần, hà tất nói nhắm mắt cho qua? Nếu như ngài không vừa ý nhi thần cứ nói, lời này nghẹn khuất trong lòng nhi thần nhiều năm, hôm nay muốn cùng phụ hoàng nói rõ một lần."
"Hảo, hảo cho ngươi Khanh Nhược Lan!!! Ngươi đủ lông đủ cánh rồi liền không xem trẫm ra gì!"
"Phụ hoàng hà tất dùng lời lẽ này gán tội nhi thần, nếu nhi thần sai nhi thần nhất định nhận, nhưng những lời buộc tội không bằng không chứng này muốn cho nhi thần tín phục cũng khó!"
"Như vậy còn không đủ sao? Tất cả đều là bằng chứng từ Hình bộ dâng lên, để xem ngươi còn gì để chối cãi."
"Hửm? Hình bộ?" Khanh Nhược Lan nhướn nhướn mày: "Nếu nhi thần nhớ không lầm đứng đầu Hình bộ hẳn là Hình bộ thượng thư Tiết Phương, nghe nói năm nay hắn bị vạch trần tội danh tham ô hối lộ, nhi thần nghi ngờ bằng chứng hắn đưa ra là do có kẻ dùng tiền tài mua được!"
"Hoang đường!!"
"Phụ hoàng thỉnh tam tư suy xét."
Khanh Hi Thần từ phía cánh trái bước ra, cung kính chấp tay rồi nói: "Tội danh của Tiết Phương trên dưới triều thần ai cũng biết, nhi thần cũng e ngại có kẻ ý đồ bất chính muốn hãm hại Tầm vương!"
Đến cả Khanh Hi Thần cũng ra mặt, Khanh đế không thể tiếp tục lấy lý do này chèn ép khí thế Khanh Nhược Lan, trong lòng hoảng hốt, xem ra hắn thực sự không cách nào gán được tội danh lên người nàng.
"Chuyện này trẫm sẽ cho người điều tra lại, tuyệt không tha thứ cho kẻ có suy nghĩ phản nghịch!"
Khanh Chỉ Hành bị một màn đấu đá gay gắt này làm cho hoảng hốt, chính hắn tự cảm thấy sa trường quan ải hợp với mình hơn, tuy thường xuyên cận kề cái chết nhưng không phải suốt ngày tính toán từng ngày qua từng ngày.
"Hôm nay Đan vương đường xa mệt nhọc trở về, trẫm nhất định phải khen thưởng cho khanh công lao nhiều năm chinh chiến bảo vệ Mạn Bắc!!"
"Đa tạ phụ hoàng ân điển."
Khanh đế quét mắt nhìn một lượt các vị hoàng tước đang đứng dưới điện: "Tối nay thiết yến, các khanh nhất định phải có mặt, trẫm có một việc quan trọng cần nói với các khanh..."
...
"Thiết yến? Có nhã hứng như vậy? Cô mới không tin trong này không có quỷ kế!!!"
Nạp Thiểu Song vung tay cầm lên một khối lục đậu cao nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói khiến vụn bánh bay tứ tung.
Lúc này Nạp Thiểu Song vẫn còn đang ngồi ở trong phòng của Tiêu Tử Hàm, hành động này của nàng tất nhiên rơi hết vào mắt Việt vương phi, dọa cho vương phi nhà người ta sợ đến tái mặt.
Khanh Nhược Lan rút trong tay áo khăn tay lau vụn bánh dính trên mặt mình, bực bội kêu lên: "Bỏ bánh xuống, ngậm miệng lại, đưa tay nàng qua đây!!"
Nạp Thiểu Song ủy khuất đem nửa cái lục đậu cao đặt xuống dĩa, ngoan ngoãn đưa tay cho Khanh Nhược Lan lau.
"Ăn như vậy sao? Nhũ mẫu không chỉ bảo nàng sao?"
Bị mắng như vậy Nạp Thiểu Song tất nhiên sẽ rầu rĩ, nhỏ giọng nói: "Cô mới không có nhũ mẫu, từ nhỏ là do một tay mẫu hậu nuôi dưỡng, đến cả mẫu hoàng cũng chưa từng trách cô ăn như vậy có vấn đề gì."
"Nàng còn nói?"
Nạp Thiểu Song rút cổ lại, không dám tiếp tục cãi lời.
Loay hoay một lúc cũng đem bàn tay nhỏ kia lau sạch sẽ, Khanh Nhược Lan không hài lòng nói: "Lần sau còn để ta bắt gặp nàng ăn uống thế này thì không chỉ là nói mấy câu như vậy đâu."
Nạp Thiểu Song bĩu bĩu môi, mẫu hoàng chưa từng trách qua nàng vậy mà gả đi đã bị ngươi ta giáo huấn, trong lòng tất nhiên sẽ thấy khó chịu. Ai bảo từ nhỏ đến lớn nàng được sủng quen rồi, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, có bao giờ chịu khổ qua đâu.
"Kỳ thật chuyện nàng nói không phải là ta không nghĩ đến..." Khanh Nhược Lan trầm mặc một lúc, rồi tiếp lời: "Phụ hoàng còn muốn các vị hoàng tước đều mang theo chính phi tham gia yến tiệc."
"Cô cũng phải đi?" Nạp Thiểu Song mím mím môi dưới, mắt đảo một vòng, trong lòng càng khẳng định lão hoàng đế nhất định có tính toán gì đó.
Mặc dù nghe không hiểu hai người nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của cả hai Tiêu Tử Hàm cũng đoán được vài phần.
"Hoàng thượng khó dễ các ngươi?"
Khanh Nhược Lan cầm lên chén trà, nhưng chỉ nhìn chứ không uống: "Phải, lần này chỉ sợ bản vương với Việt vương khó lòng mà chống đỡ."
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Tiểu Tử Hàm muốn xuống giường, chân nhỏ nhét vào đôi giày thêu hoa, chậm rãi kéo phi phong rảo bước đến chỗ các nàng: "Vị thế đã vững lẽ nào còn có việc lo lắng?"
"Đan vương không phải tầm thường, dù sao hắn cũng không ít lần nam chinh bắc chiến lập công trạng, phía sau có vô số người theo ủng hộ nịnh bợ. Cho dù hắn không muốn vị trí đó nhưng nếu phụ hoàng cường liệt ép hắn ngồi lên, hắn cũng nhất định cố gắng làm vui lòng phụ hoàng."
"Lẽ nào hắn không có nhược điểm?"
Khanh Nhược Lan xoay xoay chén trà, lắc đầu: "Trong phủ không có thê thất, chỉ có vài vị hồng nhan tri kỷ, nhưng ta thiết nghĩ chỉ dựa vào mấy vị hồng nhan tri kỷ đó sợ lay chuyển không được hắn."
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?" Nạp Thiểu Song vươn tay muốn lấy một khối cao điểm khác, nhưng lại e ngại Khanh Nhược Lan tức giận nên không dám ăn nữa, buồn chán nói: "Một chiêu đỡ một chiêu, không sợ hắn không có nhược điểm, dù sao cũng có cô ở đây, các ngươi lo gì!?"
Khanh Nhược Lan: "Có nàng ở đây ta mới phải lo đấy."
Nạp Thiểu Song: "..."
Một ngày rất nhanh cũng trôi qua, tịch dương phản chiếu trên mặt hồ gợn sóng, đôi cá chép vẫn nhàn nhã vẫy đuôi rẽ làn nước bạc. Từ rất sớm Việt vương đã đến tận Tầm vương phủ ý muốn đón vương phi cùng mình tham gia yến, dù sao đây là thánh chỉ, có muốn cãi cũng cãi không được.
Chạng vạng nhưng Nạp Thiểu Song vẫn chưa chuẩn bị xong, ngồi cắn hạt dưa đợi A Lý bới tóc cho mình, dù sao nàng cũng là vương phi, ăn mặc chỉnh chu là điều rất quan trọng.
Y phục mặc trên người đều do may sư giỏi nhất trong thành tự tay may, phụ sức trên người cũng là do tiệm kim hoàn nổi tiếng nhất dâng lên, không cần nói cũng biết nuôi con dã miêu này tốn bao nhiêu tiền. Mỗi lần Khanh Nhược Lan nghĩ đến ngày Nạp Thiểu Song làm vương hậu thì lại rùng mình, không biết quốc khố eo hẹp có cung phụng nổi tiểu phật sống này hay không nữa. Chỉ sợ nửa đêm bật dậy nổi hứng đòi xây một tòa kim ốc tàng kiều, hay cửu trùng bảo tháp các thứ, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã mao cốt tủng nhiên.
Còn đương miên man suy nghĩ thì người cũng đã xuất hiện, Nạp Thiểu Song hào hứng xoay một vòng trước mặt nàng: "Nhược Lan xem, đẹp không?"
Bị tiếng nói của Nạp Thiểu Song kéo về thực tại, Khanh Nhược Lan ngẩng đầu lên nhìn thử, cuối cùng là ngơ ngác nói không thành lời.
Quả là đệ nhất mỹ nhân, dù là quốc phục Dư quốc hay sắc phục vương phi mặc lên đều đẹp đến kinh tâm động phách, rõ ràng không phải là người mà, là hồ ly tinh chuyển thế mới đúng.
Tóc vãn phi tiên kế, sau đầu cài một dải khăn hồng sắc, mỗi khi di chuyển dải khăn lại phất phơ bay bay. Trên mặt điểm một lớp trang dung, dù sao Nạp Thiểu Song cũng là người cực kỳ yêu thích cái đẹp, tất nhiên sẽ cố gắng trang dung thật đẹp mắt, còn học theo các cô nương Trung Nguyên mà vẽ hoa mai trên trán. Sắc phục vương phi cũng đồng dạng hồng sắc, eo nhỏ được đai lưng nạm ngọc tỉ mỉ tô điểm, chỉ cần một vòng tay cũng có thể ôm trọn.
"Thế nào a?" Nạp Thiểu Song đắc ý lắc lắc eo nhỏ: "Có phải đẹp lắm không?"
"Đẹp, vương phi của ta tất nhiên là xinh đẹp rồi."
Lúc này Khanh Nhược Lan cảm giác được nếu như Nạp Thiểu Song đòi nàng xây cho nàng ấy mười cái kim ốc tàng kiều chỉ sợ nàng thật sự gật đầu mà không cần suy nghĩ gì...
Nàng đúng là rất có tương lai làm hôn quân a...
"Được rồi, thời gian không còn sớm, đi thôi."
Khanh Nhược Lan nắm lấy bàn tay nhỏ của Nạp Thiểu Song kéo đi, hiện tại còn cách giờ thiết yến chưa đến một canh giờ, không biết các nàng có đến kịp hay không.
Khi vén mành xe ngựa ra Nạp Thiểu Song phát hiện trong xe bày rất nhiều cao điểm, nhất định là do Khanh Nhược Lan giúp nàng chuẩn bị, sợ trên đường đi đói bụng không có gì để ăn.
Nhanh nhẹn leo lên xe, tìm một chỗ thoải mái nhất ngồi xuống, thuận tay bóc một khối lê hoa cao định nhét vào miệng nhưng nhớ đến lời Khanh Nhược Lan từng nói, đành phải bẻ nhỏ ra rồi mới ăn.
Khanh Nhược Lan phi thường hài lòng, ung dung ngồi xuống nệm xe, đôi lúc lại liếc mắt nhìn xem Nạp Thiểu Song có nghe lời nàng nói hay không.
"Cao điểm của Đông Minh đúng là ngon thật!" Nạp Thiểu Song liếm liếm môi nhỏ, trong mắt có chút luyến tiếc: "Chỉ tiếc Dư quốc không có mấy thứ này, đến tận bây giờ cô mới biết được có loại cao điểm ngon như vậy."
"Yên tâm, gả cho ta rồi nàng muốn ăn bao nhiêu cao điểm cũng được."
"Là ngươi nói đó, cô không có ép ngươi nha~"
Nạp Thiểu Song cầm khối lục đậu cao nhỏ bằng một đốt ngón tay nhét vào miệng, vừa chạm lưỡi liền tan ngay, lưu lại vị ngọt béo đặc trưng của lục đậu nhưng không gắt.
Bộ dáng phấn khích này của Nạp Thiểu Song chọc cho Khanh Nhược Lan khanh khách cười lớn.
Một đường ồn ào nhưng may mắn là vẫn bình an đến được hoàng cung.