"Chuyện hôm nay, bản vương..."
Tông Hiền liếc mắt nhìn Hồ vương, ý bảo hắn yên lặng, sau đó mới tiếp tục rảo bước trên đường trải đầy sỏi.
Nửa đêm sứ giả của Phiên Hữu không ở trong tẩm cung ngơi nghỉ lại lén lút trốn ra ngoài, nếu để người khác phát hiện nhất định sẽ đặt nghi vấn, truyền đến tai Đông Minh vương càng không tốt.
Hồ vương trầm trọng nối gót theo sau Tông Hiền, hắn không biết tại sao Tông Hiền lại phải e sợ Đông Minh như vậy, cùng lắm là đánh một trận, nếu đại thắng có khi chiếm được cả đế quốc phồn thịnh lẫn mỹ nhân khuynh thành.
Dừng lại phía sau hòn giả sơn, ánh trăng trượt qua khe hở, để lại một vệt sáng lấp loáng trên nền sỏi. Tiếng vỗ cánh vang lên càng lúc càng lớn, không biết từ đâu một con chim bồ câu lớn bay lên đậu trên hòn giả sơn, đôi mắt đen láy rực sáng như nhìn thấu cả hồng trần.
Tông Hiền nhanh chóng gỡ ống trúc trên chân bồ câu, không nhanh không chậm mà mở thư ra xem.
"Thư này..."
"Của Tông Yến." Tông Hiền nhướn đôi chân mày: "Nàng bảo chúng ta mau chóng đưa Nạp Thiểu Song về Phiên Hữu."
"Tại sao phải đưa Nạp Thiểu Song về Phiên Hữu?"
"Tình trạng lúc này của Giai Kiều đã tệ lắm rồi." Tông Hiền thở dài một tiếng, yếu ớt nói: "Sợ qua không nổi mùa đông năm nay."
"Không nghiêm trọng thế chứ? Lúc chúng ta đến đây Giai Kiều vẫn còn khỏe mạnh mà."
"Đó là một tháng trước, Tông Yến nói với ta Giai Kiều sắp không qua khỏi rồi."
Muội muội của Tông Hiền, Tông Giai Kiều, đồng thời là thạc quân của Phiên Hữu, nửa năm trước mắc một trận phong hàn. Những tưởng điều trị một thời gian sẽ khỏi, nào ngờ bệnh tình càng trở nặng, Tông Giai Kiều giờ đây chìm trong bệnh tật cùng thuốc thang. Hoa dung tươi đẹp năm đó khiến vạn người yêu mến, kẻ đến cầu thân kéo dài khắp hoàng thành giờ đây lại chẳng ai lui tới thăm nom, khiến cho mẫu đơn phai màu nhạt sắc.
Người làm nhị tỷ như Tông Yến tất nhiên không thể không quan tâm đến thân muội của mình, nàng ngày đêm thúc giục như vậy cũng chỉ mong Tông Hiền có thể mau chóng đưa Nạp Thiểu Song về Phiên Hữu chữa trị cho Tông Giai Kiều.
Nghe nói Đông Minh hậu có giữ phương thức chữa trị bách bệnh trong thiên hạ, trong tay còn có một quả xích linh chi ngàn năm hiếm có, nếu như có được nhất định bệnh tình của Tông Giai Kiều sẽ được cải thiện.
"Nhưng chuyện này quá mạo hiểm." Hồ vương trầm trọng mở lời: "Thiên hạ này ai không biết Đông Minh vương sủng ái Nạp Thiểu Song đến mức nào, chúng ta muốn mang nữ nhân này rời khỏi địa phận Đông Minh cũng không dễ dàng gì."
"Ta sẽ nghĩ cách." Tông Hiền quét mắt nhìn sang Hồ vương, cẩn trọng nhắc nhở: "Ngươi hạn chế tiếp xúc với Nạp Thiểu Song tránh để nàng ta nghi ngờ, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo."
"Hảo."
=================
Sau khi từ thư phòng trở về, Tông Yến không hồi cung mà tức tốc chạy đến tẩm cung của ngũ hoàng muội Tông Giai Kiều xem thử tình hình đã chuyển biến tốt hơn chưa.
Nhìn thấy Hòa Ân vương tiến vào, cung nữ lẫn thái y vội vàng đứng dậy tiếp giá.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Bẩm Hòa Ân vương, bệnh tình của công chúa vẫn không tốt lên." Thái y trầm trọng lắc đầu: "Nếu không mau chóng tìm ra được phương thuốc bí truyền của Dư quốc thì e là..."
"Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu cho bằng được nàng!" Tông Yến kích động giật lấy cổ áo của thái y, gằn lên từng tiếng: "Nếu như công chúa có xảy ra bất trắc gì thì các ngươi đều phải bồi táng!"
"V-vâng, điện hạ!!"
Đem thái y đẩy ra một bên, Tông Yến nhấc chân đi về phía giường bệnh, trong lòng vẫn còn run rẩy vì cơn xúc động ban nãy. Ngón tay thon dài đẹp đẽ nhẹ vén lên mành hoa buông rũ, ẩn sau là dung mạo tiều tụy, gương mặt hóp cả vào trong, bộ dáng không khác nào Tây Thi mang bệnh.
"Kiều nhi." Tông Yến nắm lấy bàn tay gầy gộc dưới tay áo của Tông Giai Kiều, nhẹ nhàng áp lên gò má mình: "Nhìn ta đi, Kiều nhi..."
Tông Giai Kiều yếu ớt nâng mi mắt trĩu nặng của mình, thì thào: "Hoàng tỷ..."
"Hoàng tỷ ở đây." Tông Yến mừng rỡ vuốt tóc nàng: "Nàng cuối cùng cũng nhìn ta rồi, hôm qua sốt cao như vậy dọa ta sợ chết khiếp."
Tông Giai Kiều không có hơi sức trả lời, chậm chạp buông rũ hàng mi dài muốn tiếp tục ngủ.
Với tính tình này của Tông Giai Kiều, Tông Yến sớm làm quen. Dù cho Tông Giai Kiều có lạnh nhạt hơn với nàng thì nàng vẫn sẽ yêu nữ nhân này, không bao giờ hối tiếc.
Chỉ là... các nàng là tỷ muội đồng phụ dị mẫu...
Tông Yến trong lòng đã nghĩ, nếu như Tông Giai Kiều đồng ý, nàng nhất định sẽ mang nàng ấy rời khỏi cung son gác ngọc, đi đến một nơi chỉ có hai người. Nhưng Tông Giai Kiều không nguyện ý, thà rằng thành thân với một nam tử tầm thường cũng không chấp nhận nàng.
Bất quá Tông Yến vẫn chưa từng hối hận qua.
Chỉ cần vẫn còn Tông Yến, thì sẽ chẳng ai có thể yêuTông Giai Kiều hơn nàng nữa.
Cung nữ đứng hầu hai bên nhìn thấy cảnh tượng này không biết phải bày ra cảm xúc gì, dù sao công chúa điện hạ cũng đã thành thân, Hòa Ân vương ngày đêm bồi cạnh như vậy cũng không hợp đạo lý.
Chỉ là mảng chân tâm của Hòa Ân vương, dù là kẻ lãnh đạm cũng sẽ phải cảm động.
Chưa được bao lâu bên ngoài đã truyền đến tiếng thông truyền, phò mã đến!!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, xong rồi, tình địch gặp nhau không biết còn gây ra sóng gió gì nữa.
Phò mã chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, miễn cưỡng lắm mới giành được một chức quan nho nhỏ, nhiều năm trôi qua chẳng làm được chuyện gì ra hồn.
Điều này khiến cho Tông Yến cảm thấy phi thường nhục nhã, nàng không thể tin được nàng lại thua một tên mao đầu tiểu tử, thậm chí hắn ta còn không phải tước quý.
Phò mã thấy Tông Yến túc trực bên giường hiền thê thì cũng không cho ý kiến gì, cung kính hữu lễ mà nói: "Hoàng tỷ đến không kịp đón tiếp, Tử Khanh có tội."
"Bản vương không quan tâm ngươi có kịp đón tiếp hay không, chuyện ta quan tâm là sức khỏe của Kiều nhi, ngươi tốt nhất là lăn đi đừng để bản vương chướng mắt."
"Hoàng tỷ sao có thể nói những lời này?" Hoàng Tử Khanh nghiêm mặt phản bác lời của Tông Yến: "Giai Kiều là thê tử của ta, bổn phận của ta là chăm sóc cho nàng, làm gì có chuyện ta phải đi để hoàng tỷ ở lại chứ?"
"Bản vương nói ngươi lăn thì ngươi lăn đi!" Tông Yên giận dữ đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Hoàng Tử Khanh mà mắng: "Ngươi là cái thá gì mà có thể đứng ở đây giễu võ dương oai? Bản vương nhịn cũng nhịn đủ rồi, nếu ngươi còn không mau lăn đi thì cả nhà ngươi đừng hòng sống yên ổn!"
"Hảo, ta đi, không phải vì ta sợ ngươi, mà là Giai Kiều cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi."
Hoàng Tử Khanh nói xong liền phất tay, xoay người rời khỏi tẩm cung.
Tông Yến hừ lạnh một tiếng, quay lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Tông Giai Kiều, không nhanh không chậm mà nói: "Lui xuống hết đi, để bản vương chăm sóc cho nàng."
"Vâng."
Tiếng bước chân nhỏ dần rồi mất hẳn sau khi cánh cửa được khép lại. Ngoài trời, trăng vẫn sáng vằng vặc trên nền trời, lâu lâu xen vào tiếng gió thổi qua kẽ lá.
Đêm nay trời lạnh, lạnh đến mức cõi lòng của Tông Yến cũng tê buốt. Lặng ngắm thụy dung an ổn kia, lòng nàng lại cuồn cuộn sóng triều, biết bao giờ mới thôi tương tư?
Tông Giai Kiều như độc dược, nàng nhìn càng say, càng yêu càng không thể dứt ra được. Đôi khi, chỉ là một ánh mắt cũng có thể khiến Tông Yến phát điên, nàng yêu đối phương như vậy cũng không cầu báo đáp, chỉ cần đối phương có thể vui vẻ hạnh phúc là đã quá tốt rồi.
"Kiều nhi..."
- -----------------------
Những ngày gần đây thời tiết càng lúc càng nóng bức, Nạp Thiểu Song không thể ở trong cung tiếp nữa, quyết định dẫn theo A Lý đi ra ngoài hóng gió. Ánh nắng chói chang khiếp Nạp Thiểu Song phải nâng tay che mắt lại, ánh sáng theo kẽ tay chạm vào đôi hàng mi dài, đôi lưỡng sắc mâu kia như phát ra hào quang lấp lánh.
"Cô tử, ngoài này nắng lắm đấy."
"Không sao." Nạp Thiểu Song nghiêng đầu để A Lý giúp lau mồ hôi, sẵn giọng nói: "Ở trong cung mãi, cô sắp buồn chết rồi."
"Chẳng phải hoàng thượng đáp ứng ngài đi săn rồi sao?"
"Ân, bệ hạ đúng là đã đáp ứng cô, nhưng không biết khi nào bệ hạ mới rảnh rỗi để mang cô đi nữa." Nạp Thiểu Song vén lọn tóc dài của mình qua một bên, liếc nhìn những khóm hoa lung linh dưới ánh nắng vàng: "Từ ngày lên vị trí cao quý đó, thời gian bệ hạ dành cho cô càng lúc càng ít dần."
"Cô tử, ngài là nhất quốc chi hậu, không thể chỉ vì một chút quạnh quẽ hậu cung mà oán trách hoàng thượng, ngài ấy..."
"Cô biết rồi, là bệ hạ có khổ tâm, là bệ hạ thân bất do kỷ đúng không?"
Nạp Thiểu Song trừng mắt: "Ngươi nói đến lỗ tai cô đóng kén rồi đây này."
"Nô tỳ nói nhiều như vậy chỉ mong ngài có thể hảo hảo làm một vương hậu mà thôi. Cô tử, đây không phải Dư quốc, đây là Đông Minh, và ngài hiện đang là người chấp chưởng hậu cung, nhất cử nhất động đều phải cẩn trọng tuyệt đối."
"A Lý, ngươi nhiều lời thật đó." Nạp Thiểu Song lẩm bẩm: "Y như lão bà bà."
"Tất cả đều là vì ngài thôi." A Lý kéo chỉnh lại ngoại bào cho Nạp Thiểu Song, nói tiếp: "Cô tử, hoàng thượng dung túng ngài nhưng ngài cũng không được tùy hứng, chuyến này đi săn phải nhất nhất ở bên cạnh hoàng thượng, đừng tự ý bỏ đi lung tung."
"Ây! Vậy thì còn gì gọi là đi săn!"
"Ngài là vương hậu, ngài không thể vừa mặc sắc phục vừa chạy đi đuổi bắn một con dã báo!"
"Nhưng cô không mặc sắc phục!"
"Là vương hậu thì phải mặc sắc phục!" A Lý cao giọng: "Cô tử, ngài không thể như vậy!"
Nạp Thiểu Song há miệng định đôi co với A Lý thì lại nghe thấy tiếng nói phát ra từ phía sau.
"Một nho nhỏ cung nữ lại dám ngẩng cao đầu nói chuyện với vương hậu sao? Nương nương đúng là sủng ái đám hạ nhân quá rồi."
Nhận ra người nọ, thái tử Tông Hiền.
Hôm nay hắn vận một bộ y phục màu lựu, tóc búi cao cố định bằng kim quan, tay cầm họa phiến thiên sơn tuyết địa, bộ dáng ung dung nhàn nhã như lần đầu Nạp Thiểu Song nhìn thấy.
"Thái tử hiểu lầm rồi." Nạp Thiểu Song nheo mắt: "A Lý không phải cung nữ, cũng không phải hạ nhân, nàng là bằng hữu của ta."
"Ồ, không ngờ vương hậu lại là một người trọng tình trọng nghĩa, không màn xuất thân như vậy, bất quá..." Tông Hiền đưa mắt nhìn sang A Lý, nói: "Chủ nhân nên ra dáng chủ nhân, hạ nhân nên ra dáng hạ nhân."
A Lý liếc mắt nhìn Tông Hiền, cười khẩy, cũng không cho ý kiến gì. Xem ra tên này ở trong Phiên Hữu cung bị một đám hạ nhân đè đầu cưỡi cổ xem không ra gì nên mới đến Đông Minh thị uy với một cung nữ như nàng.
Nghe đồn Tông Hiền chỉ là một tên Thái tử hữu danh vô thực, nói khó nghe là bia đỡ cho người được chọn làm trữ quân thật sự. Thường thì các hoàng tước được phong Thái tử đều chết rất sớm, phần lớn là bị ám sát, nên Phiên Hữu đế mới dùng một kẻ như Tông Hiền làm hình nhân thế mạng, bảo vệ an toàn đến khi Thái tử chính thức nhận sắc phong.
Chân thái tử chính là Hòa Ân vương Tông Yến.
Điều này khắp thất quốc dường như ai cũng đều nhận ra, giữa thời thế loạn lạc này, chẳng ai thích hợp ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn kia bằng Tông Yến. Phiên Hữu đế đặt kỳ vọng ở Tông Yến rất lớn, chính hắn cũng nhìn thấu, nếu muốn có được thất quốc thì Tông Yến phải trở thành Phiên Hữu vương trước đã.
Bắt gặp điệu cười mỉa mai của A Lý, hai chân mày Tông Hiền liền nhíu chặt lại: "Tiện nô như ngươi cũng dám cười nhạo bản Thái tử? Có phải muốn chết rồi hay không?"
"Nô tỳ nào dám cười nhạo ngài, bất quá, cái cách tự xưng bản Thái tử kia, vẫn là điện hạ nên cẩn trọng sử dụng..." A Lý đảo mắt, cười nói: "Đừng để khi Thái tử thật thượng vị rồi, lỡ mồm thốt ra thì nguy hiểm lắm."
"Ngươi!" Tống Hiền tiến lên muốn giáo huấn A Lý thì bị một tiếng nói vang lên ngăn lại.
"Tông Hiền Thái tử!" Nạp Thiểu Song lách người che chắn cho A Lý, gắt gỏng: "A Lý là quân quý, ngài cũng dám động thủ? Còn đáng mặt tước quý Trung Nguyên không?"
"Là nương nương không biết dạy dỗ hạ nhân, để cho chó điên chạy đi cắn lung tung!"
"Người của cô trước giờ nói gì cũng đều ngẩng cao đầu, chỉ có kẻ bị nói trúng cảm thấy đau nhức mới giãy nãy phản ứng lại!"
Tông Hiền giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào mặt Nạp Thiểu Song mà rít ra từng chữ: "Nương nương nên ăn nói cẩn thận, nếu không bản Thái tử sẽ..."
"Nếu không thì Thái tử sẽ làm gì?"
Tiếng nói xa lạ phát ra khiến Tông Hiền giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn thử là ai đến.
Vừa vặn bắt gặp thân ảnh cao gầy, trên người mặc một bộ hoàng bào rực rỡ, trên tay cầm một đoạn lụa bạch sắc gần như trong suốt, ánh mắt sắc bén quét qua người hắn. Khí tức vương giả tản mát khiến người ta không rét mà run, dù cho Tông Hiền cũng là tước quý, nhưng khi đụng độ sát phạt tin tức tố với nhau vẫn khiếp sợ lép vế.
A Lý phản ứng nhanh chóng, khom người hành lễ: "Hoàng thượng vạn phúc kim an."
"Miễn lễ đi."
Khanh Nhược Lan tiêu sái nhấc chân đến chỗ của Nạp Thiểu Song, giúp nàng cài lên khăn trùm đầu, nói: "Làm sao lại bỏ quên khăn đây? Thứ này quan trọng với nàng lắm mà."
"A!" Nạp Thiểu Song theo quán tính sờ lung tung trên búi tóc, vô cùng kinh ngạc: "Đúng là bỏ quên, bệ hạ, ngài tìm thấy ở đâu vậy?"
"Ở trong phòng nàng, trẫm đến thăm nàng thì hạ nhân bảo nàng đi dạo rồi, lúc ra cửa mới phát hiện nàng để quên khăn ở trên bàn trang điểm."
Nạp Thiểu Song âm thầm mắng mình, thứ đồ quan trọng như vậy nàng cũng để quên được, đúng là hết sức đãng trí mà!!
"Được rồi."
Khanh Nhược Lan thu tay lại, liếc mắt nhìn Tông Hiền vẫn còn đứng ngây ra, lạnh giọng nói: "Thật vô ý quá, lỡ cắt ngang lời của Thái tử, mời ngươi nói tiếp."
Tông Hiền nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói: "Chỉ là nói đùa thôi, bản Thái tử trong lúc quá cao hứng đã lỡ lời, mong Đông Minh vương bỏ qua cho."
"Vậy thì phải xem ý của ái hậu như thế nào rồi." Khanh Nhược Lan đưa tay vén tóc, nói: "Song nhi, nàng nói xem, Thái tử lỡ lời thì phạt như thế nào?"
Nạp Thiểu Song đảo mắt mèo, giảo hoạt nói: "Là miệng nói bậy thì miệng bị phạt, vả miệng đi cho giống đệ đệ của hắn!"
"Nếu vậy A Lý xin đứng ra giúp ngài thực hiện hình phạt."
"Hảo."
Nhìn thấy A Lý bước đến, gương mặt Tông Hiền cắt không còn một giọt máu, thất thanh gào lên.
"Không!!!"