Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 6

Hoàng tước từ thất quốc đổ về Dư quốc đông như trẩy hội, không phải bộ dạng phong nguyệt nho nhã thì cũng là bộ dáng uy dũng ngời ngời, khiến cho quân quý trên phố nhìn thấy cũng phải che khăn thẹn thùng.

Nam tính tước quý có trên hai mươi người, nữ tính tước quý thì ít hơn, không đến mười người. Tất cả đều vì nghe danh đệ nhất mỹ nhân của cô tử Dư quốc mà đến, lại vì hiếu kỳ tiểu báo hoang giỏi công phu của Nạp tộc, nếu có thể rước về càng thêm mỹ mãn.

Không ngoài dự đoán của Nạp Âu, người đến cầu thân nhiều đến mức muốn đạp sập cửa thành, lễ vật dâng lên đều là tuyệt thế trân bảo hiếm có trên đời.

Mà Nạp Thiểu Song, tiểu cô tử lại có vẻ rất bất mãn, trốn ở trên cây quan sát đám hoàng tước đang tiến vào điện, mặt đầy vẻ chán ghét.

"Mập như vậy, muốn đêm động phòng đè chết cô sao?"

"Hoàng tước lại gầy như vậy sao? Bị bỏ đói à? Muốn cô làm quá phụ sao?"

"Kia, mặt mũi hung hãn như vậy không làm thổ phỉ đúng là đáng tiếc!!"

"Mặt hắn ta kìa, A Lý ngươi xem, còn thanh tú hơn cả quân quý!!"

"Tay chân dài ngoằn như vậy, muốn làm lão yêu quái à?"

"Chân ngắn quá, không biết có vung quyền tung cước được không nữa!!"

A Lý ở bên cạnh nghe cô tử chê hết người này đến người kia, nhịn không được liếc trắng mắt, rõ ràng là không muốn thành thân nên mới tìm đủ lý do chê bai. Mà ngẫm lại cảm thấy lời của cô tử nói có lý, đám tước quý này đầy khuyết điểm, đứng cạnh cô tử nhà các nàng đúng là không thích hợp lắm.

Đột nhiên giữa đám người phàm phu tục tử lại xuất hiện một lam y nhân, tay cầm quạt giấy, tóc dài dùng kim quan cố định gọn gàng ở phía sau, nhất phái tao nhã. Dáng người cao gầy cân xứng, mặt ngọc thon gọn, trên mặt mang theo tiếu ý nhàn nhạt, giống như thần tiên đang cười nhạo chúng sinh ngu muội.

Nạp Thiểu Song nghiêng người chụp lấy cành cây, hai mắt mở lớn, chẹp chẹp miệng: "Đẹp quá đi~"

A Lý: -_-

Cô tử, nước miếng rơi xuống rồi kìa!!

"A Lý, ngươi xem nàng là ai vậy?" Nạp Thiểu Song kích động vỗ vỗ vào cành cây: "Cô muốn lấy nàng!!!!"

"..." A Lý thở dài trong lòng, nói: "Là Việt vương của Đông Minh quốc."

"Việt vương sao? Lớn lên đẹp mắt như vậy?" Nạp Thiểu Song chẹp chẹp miệng, tay vỗ bốp bốp vào cành cây: "Cô muốn lấy, cô phải nói với mẫu hoàng mới được!"

A Lý: "..."

Cái bệnh mê gái của đại vương di truyền thật tốt, đến cả cô tử cũng bị di truyền thành bộ dáng háo sắc như vậy!!

Trong lúc quá cao hứng, Nạp Thiểu Song vỗ gãy cả cành cây, vốn đương ngồi chồm hổm trên cây giờ đây lại bay thẳng xuống đất.

"Nha!!!!"

Đúng là xui xẻo, chỉ vừa thấy mỹ nhân đã phải té cây, có cần phải thảm như vậy không?

Cảm giác đau đớn mường tượng lại không đến, Nạp Thiểu Song hé mắt ra nhìn, lại cảm thấy có điểm quen thuộc, vội xốc lên khăn trùm đầu.

Hương hoa lan nhàn nhạt, tử y thanh nhã, tóc xõa tùy hứng trên vai, mắt phượng hẹp dài lộ ra ý cười. Lớn lên dễ nhìn như vậy đúng là hiếm có, so với Việt vương không hơn không kém, phát hiện ra còn cao hơn Việt vương một chút nữa.

Nạp Thiểu Song trời sinh trí nhớ tốt, há miệng nói: "Ngươi là người ở trên phố?"

"Hai lần."

Nạp Thiểu Song tròn mắt: "Hả?"

"Ngươi hai lần rơi trúng đầu ta."

"..." Nạp Thiểu Song trừng mắt: "Ngươi cố tình ôm cô thì có!"

"Nặng."

Nói xong liền buông tay ra cho Nạp Thiểu Song đáp đất.

A Lý: "..." Thiên a, trên đời vẫn có người không bị mỹ sắc mê hoặc sao?

"Ngươi!"

Nạp Thiểu Song tức giận đứng dậy, đưa tay phủi phủi cái mông của mình, trừng mắt: "Không có phong độ!"

Khanh Nhược Lan phất tay áo, hoàn toàn không muốn day dưa với Nạp Thiểu Song, xoay người muốn đi.

"Ni!" Nạp Thiểu Song vươn tay chặn Khanh Nhược Lan lại, đi vòng quanh nàng, nói: "Sao ngươi lại ở đây? Này, có phải là muốn lấy cô không? Ây, thật là, cô tự biết mình thiên sinh lệ chất, xinh đẹp hơn người, ngươi thích cô cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu."

Nói xong Nạp Thiểu Song nâng tay che miệng, hô hố cười vang.

Khanh Nhược Lan: "..."

Mặc kệ Nạp Thiểu Song đang tự kỷ, Khanh Nhược Lan nhấc chân bước qua, hoàn toàn không xem nàng ra gì.

A Lý: "..."

Nạp Thiểu Song trừng mắt, lần đầu bị người khác xem thường như vậy tất nhiên sẽ giận dữ, không hề báo trước mà vung chưởng tấn công Khanh Nhược Lan. Chỉ thấy vành tai trắng nõn khẽ động, sau đó cổ tay Nạp Thiểu Song bị nắm lấy, nhẹ như bắt lấy một sợi lông vũ.

Hai mắt Nạp Thiểu Song mở lớn, há miệng nói không nên lời, ngoài Tạp Nhĩ ra thì Khanh Nhược Lan là người thứ hai bắt kịp tốc độ của nàng, bị dọa sợ đến mặt mũi tái nhợt.

Tuy có hơi tức giận vì bị Nạp Thiểu Song tấn công, nhưng Khanh Nhược Lan vẫn rất giữ phong thái của một tước quý là không đánh quân quý, nhẹ nhàng buông cổ tay nàng ra.

Mắt mèo chợt lóe lên tia giảo hoạt, tay vừa thu về liền nâng chân đánh.

Khanh Nhược Lan nhướn mày, lần nữa chộp được cổ chân của Nạp Thiểu Song, nhanh như thiểm điện quay lại, vỗ mạnh vào trán của nàng một cái.

"Ách..."

Nạp Thiểu Song mất thăng bằng ngã xuống đất lần hai, một tay ôm trán, một tay chỉ vào Khanh Nhược Lan mà mắng: "Ngươi đánh cô?"

Lực đạo không lớn, chỉ là Nạp Thiểu Song đang muốn ăn vạ mà thôi!!

Đánh người ta rồi tự ôm mặt khóc là sở trường của nàng rồi!!

Khanh Nhược Lan vén vạt áo, khom người ngồi xổm trước mặt Nạp Thiểu Song, đưa tay chỉ vào trán nàng: "Loại võ công mèo cào này cũng khiến ngươi tự tin đánh với ta?"

"Ngươi nói võ công mèo cào?" Nạp Thiểu Song giận thở phì phì: "Ở Dư quốc này không ai đánh lại cô, ngươi dám nói cô như vậy sao?"

"Là nữ nhân thì bớt điêu ngoa một chút, cẩn thận ngực sẽ bỏ chạy mất đó."

A Lý chầm chậm quay đầu lại, che miệng khúc khích cười.

Nạp Thiểu Song tức giận ôm ngực của mình, trừng mắt: "Ngươi chê cô? Ngươi nhìn lại ngực ngươi có..."

Hai mắt Nạp Thiểu Song trừng lớn, cư nhiên to hơn của nàng!!!?

"Nhất định là độn!!" Nạp Thiểu Song không chịu thua kém: "Ngươi gỡ hai miếng lót ngực ra rồi nói chuyện với cô!"

Khóe môi Khanh Nhược Lan nhếch lên, cầm lấy bàn tay của Nạp Thiểu Song đặt lên ngực mình: "Tự mà cảm nhận lấy."

Nạp Thiểu Song sinh trưởng ở thảo nguyên, tính tình cũng phá lệ hào sảng, không giống quân quý Trung Nguyên e lệ giữ lễ. Nghe Khanh Nhược Lan bảo tự cảm nhận, Nạp Thiểu Song liền tự cảm nhận, dù gì người thiệt thòi cũng đâu phải nàng.

A Lý nhìn thấy cảnh này, mặt cũng đỏ lên, chưa kịp ngăn cô tử thì nàng ấy đã chiếm tiện nghi tước quý nhà người ta rồi!?

Sờ trái sờ phải, còn bóp mấy cái, Nạp Thiểu Song cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh, là đồ thật!!!

Hết nhìn ngực của Khanh Nhược Lan rồi nhìn ngực của mình, Nạp Thiểu Song khóc không ra nước mắt, thế quái nào ngực của tước quý còn lớn hơn ngực của nàng a?

Mà không phải ngực Khanh Nhược Lan lớn, vốn dĩ Nạp Thiểu Song có ngực đâu!

Nạp Thiểu Song hóa đá, trời đất sụp đổ rồi, ngực của nàng cũng bỏ chạy rồi...

Khanh Nhược Lan đợi Nạp Thiểu Song sờ đủ rồi thì chỉnh lại y phục bị kéo loạn của mình, nghiêm túc nói: "Cẩn thận nó lõm vào trong."

A Lý nhịn không được ha hả cười ra tiếng, lại bị cô tử liếc một cái cháy mặt.

"Không cần ngươi quản!"

Nạp Thiểu Song tức giận đứng dậy, sau vì xấu hổ quá mà kéo A Lý bỏ chạy với mình.

...

Nạp Thiểu Song đứng trước gương, đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng, sau đó không biết bị cái gì chọc kích động chộp lấy gương đồng kề sát ngực mình.

Cư nhiên không có ngực!!!

Một điểm lồi lên cũng không có!!?

Nạp Thiểu Song tay đặt lên trán, lảo đảo lùi về sau, may mắn được A Lý đỡ lấy.

"Cô tử ngài lại làm sao nữa vậy?"

"A Lý, cô... cô..." Nạp Thiểu Song ủy khuất, bưng mặt gào khóc: "Cô là quân quý đầu tiên không có ngực!!"

A Lý: "..."

"Cô tử, ngài mới mười sáu tuổi mà, người còn có thể lớn sao ngực không lớn được chứ?"

"Nhưng mà." Nạp Thiểu Song kéo kéo ngực áo của mình, mếu máo: "Nó xẹp lép à."

A Lý: "..."

Nạp Thiểu Song giống như bị thiên đại ủy khuất, ngã xuống nệm Ba Tư mềm mại khóc rống, còn tưởng có con lợn nào bị chọc tiết nữa.

A Lý bất đắc dĩ thở dài, đi vòng qua chỗ cô tử, nói: "Nghe nói mẫu hậu của ngài lúc gả đến đây cũng giống như ngài vậy, phu thê cá nước thân mật một thời gian thì nó sẽ to lên thôi, ngài yên tâm đi."

"Hức, cô khổ quá mà."

"..." A Lý vỗ vỗ vào mông của Nạp Thiểu Song, nói: "Cô tử, ngài khóc nữa nó sẽ lõm vào đó."

Nạp Thiểu Song ngồi bật dật, trừng mắt: "Ngươi cũng khi dễ cô!"

"Ai, ngài xem ngài kìa, khóc thành mặt mèo rồi." A Lý khom người lau nước mắt cho Nạp Thiểu Song: "Chẳng lẽ ngày mai ngài định dùng gương mặt này lên điện gặp các vị hoàng tước?"

"Hức, cô..." Nạp Thiểu Song đảo đôi mắt đầy nước của mình, mắt mèo lộ ra một tia phấn khởi: "A Lý ngươi tìm cho cô miếng lót ngực đi."

"Nha, làm gì?"

"Chẳng phải ngươi nói ngày mai phải đi gặp các vị hoàng tước sao?" Nạp Thiểu Song kéo kéo vạt áo của mình: "Cô không thể mang bộ ngực này đi gặp các vị hoàng tước được, xấu hổ lắm."

"Ách..." A Lý xoa cằm nghĩ ngợi, rồi nói: "Được rồi, nô tỳ giúp cô tử tìm, hình như là còn một bộ màu da."

"Cảm ơn ngươi nhiều nha~"
Bình Luận (0)
Comment