Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 75

Nạp Thiểu Song đứng lên muốn cùng Ly Chiêu lý luận thì tay áo lại bị Cơ Thiến giữ chặt, nha đầu này yếu đuối lắc đầu. Đã rơi vào tình cảnh bất khả kháng như vậy, càng cố đối chọi với Ly Chiêu thì người thiệt thòi cũng chỉ có các nàng mà thôi.

"Cơ Thiến ngươi..."

Cơ Thiến nghiêng đầu cười, môi nhỏ mấp máy: Cô tử không cần lo, Cơ Thiến hiểu ngài!

Nhận ra được Cơ Thiến muốn giúp đỡ mình, Nạp Thiểu Song chỉ có thể đem một bụng tức giận ngồi xuống, tiện tay cầm lấy chén trà quán sạch.

Ly Chiêu lắc đầu, hoàn toàn không hài lòng với thái độ này của Nạp Thiểu Song, tuy vậy nàng cũng không có nói ra. Tính tình tiểu dã báo này ngông cuồng bướng bỉnh, thậm chí còn có chút bốc đồng không hiểu chuyện, nếu nàng cứ cố sức đem nàng ấy vào khuôn khổ cũng chẳng giúp ích được gì. Nói gì thì nói, mọi thứ đều có hai mặt của nó, đừng bao giờ dùng chân tâm để đổi lại sự trung thành thành, chỉ có kẻ ngốc mới làm ra chuyện đó.

Bầu không khí vốn không tốt đẹp gì, lúc Tài công công đi vào cũng cảm nhận được, khom người nhỏ giọng nói: "Đạt Lý, có Tố tài nhân cầu kiến."

Trong cung mọi người đều biết, Đạt Lý sủng ái vị Tố tài nhân này có thừa, bất quá nàng ta lại xuất thân thấp kém nên nhiều năm như vậy vẫn chỉ làm được đến Tài nhân. Mà dù cho Tố tài nhân thật sự sinh ra hoàng tước, có thể cũng không ngồi lên được vị trí mẫu nghi thiên hạ, bởi lẽ nàng ta là con của một kỹ nữ, loại gia cảnh này ngay cả nhập cung cũng gian nan.

Nghe đến Tố Tình, Ly Chiêu thoáng lộ ra một chút biểu cảm, nhẹ giọng phân phó: "Cho vào."

"Vâng."

Tài công công xoay người ra ngoài thông truyền, lát sau dẫn vào một vị mỹ nhân dung mạo như hoa như nguyệt, dáng người thon gọn, bước đi lả lướt như bay.

Sinh ra là con gái của một kỹ nữ, với loại thân phận hèn kém này cũng chỉ có thể làm thiếp cho phủ công tước nào đó, nhưng Tố Tình may mắn gặp được Đạt Lý. Lần đầu tiên gặp gỡ, Đạt Lý đứng ở dưới con phố náo nhiệt ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong đôi mắt đen thăm thẳm ấy không mang bất kỳ cảm xúc nào. Cứ đứng nhìn nàng như vậy, mặc kệ dòng người vội vã lướt qua, dường như trong mắt cũng chỉ có một mình nàng. Một canh giờ, Đạt Lý đứng như vậy một canh giờ rồi lặng lẽ rời đi, thậm chí còn không ngoái đầu nhìn lại.

Không lâu Tố Tình được mời đến một phủ đệ to lớn, vừa vặn nhìn thấy Đạt Lý.

Đối phương lần nữa nhìn nàng, chậm chạp mở miệng: "Nếu nàng có thể sinh cho trẫm một đứa con, trẫm cho nàng làm hoàng hậu."

Lời này Tố Tình vẫn còn nhớ rất rõ, có quân quý nào nghe đến những lời này mà không động tâm, quyết định đem thân giao cho Đạt Lý. Đáng tiếc, thân thể Đạt Lý không tốt, bệnh tình nhiều năm không trị được tận gốc khiến cho khả năng sinh con suy giảm, không chỉ Tố Tình mà các phi tần trong cung cũng không có nổi một đứa con.

Đạt Lý biết rõ bệnh tình của mình nên mỗi tháng đều cho tuyển chọn cung phi một lần, đêm nào cũng ở cùng với tú nữ, nhưng kết quả không khả quan chút nào. Dù cho hậu cung ba ngàn giai lệ, Đạt Lý vẫn sủng ái Tố Tình, nhiều lần dung túng nàng, cho nàng những quyền hạn mà kẻ khác không có được.

Tố Tình vẫn luôn nghĩ, người Đạt Lý yêu là nàng, chỉ duy nhất một mình nàng.

"Bệ hạ."

Tố Tình cung cung kính kính hành lễ, đôi mắt đào hoa ngập tràn lo lắng phiền muộn.

Ly Chiêu không dời mắt khỏi tấu chương, từ tốn mở miệng: "Nàng tìm trẫm có việc gì?"

"Bệ hạ, ngài vẫn còn tức giận đúng không?" Tố Tình run rẩy quỳ xuống bên cạnh thư án, nói: "Là mama không cho thần thiếp đi, mama nói nếu tiếp xúc với bệ hạ thì thần thiếp sẽ không sinh con được, thần thiếp sợ hương hỏa Ly gia sẽ đoạn nên mới không đến thăm ngài."

"Được rồi, trẫm hiểu tâm ý của nàng." Ly Chiêu đặt tấu chương trên tay xuống, lại lấy thêm một quyển khác lên xem: "Nếu nàng chỉ muốn nói như vậy thì lui xuống đi, trẫm còn nhiều việc cần làm."

"Bệ hạ..." Tố Tình suýt chút khóc nấc lên, kéo tay áo của Ly Chiêu mà nói: "Thần thiếp thật sự rất muốn đến gặp ngài, bệ hạ, ngài đừng hoài nghi tình cảm của thần thiếp."

"Trẫm đã nói không đề cập đến chuyện này nữa, nàng lui xuống đi."

Tố Tình cuối cùng cũng nhịn không được mà ôm mặt khóc nấc, đến cả người ngoài như Nạp Thiểu Song nhìn thấy cũng không đành lòng. Mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ, vậy mà người trong cuộc nửa điểm thương xót cũng không có, đây là quá vô tình hay là tình cảm của quân vương?

"Uy!" Nạp Thiểu Song từ trên nệm vải êm ái đứng dậy, nghiêm mặt nói: "Phu thê có chuyện gì thì ngồi xuống hảo hảo cùng nhau nói chuyện, sao có thể lạnh nhạt đuổi người khác về như vậy chứ? Đây là phong thái của tước quý hay sao?"

Tố Tình ngẩng đầu lên, thấy Nạp Thiểu Song giúp mình lên tiếng thì phi thường cảm kích: "Tố Tình đối với bệ hạ như thế nào đều có thiên địa làm chứng, cô tử, hôm nay ngài giúp Tố Tình nói vài lời công đạo."

"Ngươi yên tâm."

Nạp Thiểu Song lách người đi đến trước mặt Ly Chiêu, nhướn mày nói: "Ngươi nghe thấy không? Nữ nhân như vậy ngươi còn chê trách cái gì? Hay ngươi thật sự muốn nàng quỳ xuống cầu xin ngươi?"

Tấu chương vốn nằm trên tay giờ lại bị ném thẳng xuống đất, Ly Chiêu nhướn nhướn mày, không hài lòng nói: "Đây là chuyện của quả nhân, nàng không cần xen vào."

"Có thể ngươi nghĩ cô thích quản chuyện thiên hạ, nhưng cô thật sự không thể nhìn tước quý các ngươi khi dễ một cái quân quý. Ngươi xem nàng có bao nhiêu thành khẩn, cô là người ngoài cuộc vẫn cảm thấy thương xót vậy mà ngươi nửa điểm phản ứng cũng không có. Đây là ân tình phu thê sao? Có thể đối đãi với người cùng ngươi đồng sàn cộng chẩm bao năm như vậy sao?"

"Nàng không hiểu." Ly Chiêu phất phất tay: "Nếu bây giờ nàng ngoan ngoãn đi vào trong, có thể ngủ, có thể ăn, có thể trang dung tùy ý, trẫm sẽ không bắt tội nàng."

"Ngươi xem cô là loại quân quý gì vậy?"

Nạp Thiểu Song trong lúc tức giận đã kiềm không được đá mạnh vào thư án, khiến chân bàn cọ xát với mặt đất vang lên một tiếng rít chói tai. Tấu chương trên bàn cũng lộp bộp rơi xuống đất, mực đổ tung tóe, ướt đẫm một góc tay áo của Ly Chiêu.

Tố Tình bị cảnh tượng này dọa sợ, đưa hai tay che miệng lại.

"Hôm nay cô cũng hiểu được người trong hoàng tộc các ngươi, đều không hiểu thế nào gọi là chân tình!!"

"Cái gì gọi là chân tình?" Ly Chiêu không hề tức giận vì hành động nông nổi vừa rồi của Nạp Thiểu Song, nhướn mày hỏi ngược lại: "Nàng nói cho trẫm nghe, cái gì gọi là chân tình? Chân tình nhất định phải như thế nào?"

"Cô..." Nạp Thiểu Song nghiến chặt răng, quát: "Dù cho cô có nói hàng vạn lần, đám người vô tâm vô phế các ngươi cũng hiểu không được, cô cần gì phải nhiều lời với các ngươi?"

"Phải, trẫm là kẻ vô tâm vô phế."

Ly Chiêu đột nhiên đứng dậy, từng bước bức lùi Nạp Thiểu Song về phía sau: "Trẫm còn là tước quý không có phong độ, không phân biệt đúng sai, không có nghĩa khí, vô trách nhiệm, hơn nữa còn đủ tàn nhẫn đủ lãnh khốc."

Không nghĩ đối phương sẽ bước đến nên Nạp Thiểu Song chỉ theo bản năng mà lùi lại, tay vung ra sau mãi đi khi chạm vào tường lạnh băng băng mới hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn.

Cánh tay thon gầy vung về phía nàng, còn tưởng là định đánh một cái, nào ngờ lại nghe thấy tiếng gió xẹt qua bên tai. Nạp Thiểu Song không dám thở mạnh, sợ bị Ly Chiêu bóp nát thành tương, há miệng thở dốc, trừng trừng nhìn thẳng vào quân vương trước mặt.

Ly Chiêu dán sát người ép Nạp Thiểu Song vào trong tường, đôi mắt thuần đen như chứa hàng vạn tinh tú bên trong nhìn sâu vào mắt nàng, từng lời phát ra đều là tận đáy lòng.

"Nhưng những điều đó không thể chứng minh trẫm không hiểu cái gọi là chân tình. Đời này trẫm hậu cung ba ngàn giai lệ, chân tình không thể phân cho tất cả, chỉ có một, dành cho duy nhất một người mà trẫm thật sự yêu."

Nạp Thiểu Song cứng rắn chỉ tay vào Tố Tình: "Kia chính là thê tử của ngươi, là ngươi ngươi phải phụ trách cả đời chứ không phải nói những điều vô nghĩa này với cô."

"Phụ trách? Nàng nghĩ trẫm vì cái gì mà lấy họ?"

"Ngươi..." Nạp Thiểu Song giận đến ngũ quan cũng di chuyển, chỉ tay vào ngực của Ly Chiêu mà quát: "Rốt cuộc tim của ngươi ở đâu? Tại sao có thể đối xử với người cùng ngươi đồng cam cộng khổ như vậy? Hả? Có phải tước quý các ngươi đều chỉ muốn tiêu ký, còn linh hồn thì tùy ý tổn thương hay không?"

"Nhưng trẫm là thân bất do kỷ!"

"Đừng lấy bốn chữ "thân bất do kỷ" là lý do nữa, Ly Chiêu!"

"Được, dù trẫm có nói thế nào nàng cũng không tin." Ly Chiêu hít một hơi thật sâu, đưa tay bắt lấy cằm của nàng, run rẩy nói: "Chỉ cần nàng hiểu, trẫm không phải không có tim, lời nàng nói không phải trẫm không đau."

Nạp Thiểu Song kinh ngạc mở to mắt, nàng không hiểu tại sao Ly Chiêu lại nói những lời này với nàng, bất quá bộ dáng thương tâm sắp chết kia hoàn toàn không phải là giả.

Bàn tay đặt trên cằm cũng buông thõng rồi rơi xuống, Ly Chiêu phất tay áo, một đường rời khỏi Thái Cực điện, thậm chí không hề nhìn lại dù chỉ một lần.

Tố Tình vội vã nhấc váy đuổi theo phía sau, luôn miệng gọi "bệ hạ, bệ hạ".

Nạp Thiểu Song đưa mắt nhìn theo, rồi nhìn lòng bàn tay chính mình, nàng có cảm giác Ly Chiêu muốn nói gì đó nhưng lại nói không thành lời.

...

"Hoàng thượng!!"

Khanh Nhược Lan đang xem lại bản đồ thất quốc, nghe tiếng của Hồng Lam thì ngẩng đầu lên nhìn thử, vừa vặn thấy đối phương cầm theo thư báo của do thám.

"Tìm ra tung tích của nương nương rồi."

Hồng Lam đem thư đặt xuống thư án, nói tiếp: "Phía do thám Lục Du đưa tin, Lục Du vương mang về một nữ tử Dư quốc, không rõ dung mạo, mọi người đều đoán rằng đó là nương nương."

"Không nên chần chờ nữa." Khanh Nhược Lan mừng rỡ nói: "Lập tức chuẩn bị quân, tối nay chuẩn ta lên đường đến Lục..."

"Báo!!"

Lời còn chưa dứt, mành trướng lại bị xốc lên, lính canh hớt hơ hớt hải dẫn theo một tên nam nhân mặc y phục Nhữ Phồn, cả người nhuốm mùi phong trần.

"Hoàng thượng không xong rồi!!" Tên nam nhân mặc trang phục cổ quái kia chính là do thám được phái đến Nhữ Phồn: "Người của chúng ta ở Nhữ Phồn đều bị Nhữ Phồn vương lén lút diệt trừ cả rồi, lúc thần biết tin thì bọn họ đã chuẩn bị xong mọi chuyện, giờ đang kéo quân đến tận biên giới chúng ta."

"Hỏng rồi!" Khanh Nhược Lan siết chặt thanh kiếm trong tay: "Tại sao lại là lúc này chứ?"

"Hoàng thượng, chúng ta đang ở thế bị động, vừa trải qua một cuộc chiến với Nam An, quân ta không thể tiếp tục chống đỡ nữa." Hồng Lam nghiến chặt răng: "Nhữ Phồn đúng là lão hồ ly, nhân lúc nội bộ Đông Minh chúng ta xảy ra chuyện lại vừa đánh Nam An xong thì đột ngột kéo quân đến, rõ ràng là đã âm mưu từ trước!"

"Chết tiệt..."

Khanh Nhược Lan chống hai tay xuống thư án, hai hàm răng nghiến chặt lại, tại sao lại là lúc này? Nếu như Nhữ Phồn kéo đến, nàng không thể cứ mang quân đến Lục Du cứu Nạp Thiểu Song, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn nữ nhân tâm ái của nàng lưu lạc không rõ sống chết.

"Hoàng thượng, đừng nghĩ nữa, đã gấp lắm rồi!!" Do thám hoảng sợ nói: "Theo tính toán, giờ Nhữ Phồn còn cách chúng ta không đến một ngày đường! Hoàng thượng, ngài hãy vì Đông Minh, hãy vì bách tính trăm họ mà cho quân cản đường quân địch đi!!"

Hồng Lam cũng nói: "Lúc này cô tử chưa gặp nguy hiểm, biên cương xã tắc đang gặp nạn, hoàng thượng ngài đừng vì một người mà hy sinh cả Đông Minh!"

"Trẫm..."

Khanh Nhược Lan siết chặt nắm tay, đưa mắt nhìn chiếc thoa trên bàn, hốc mắt cũng đỏ bừng lên.

Song nhi, đợi trẫm thêm một thời gian, được không?

"Lập tức mang quân ra biên giới, chặn đoàn quân Nhữ Phồn, tốt nhất thiêu cả lương thực của bọn chúng!" Khanh Nhược Lan quay phắt lại, nói: "Lần này trẫm sẽ dẫn binh."

"Vâng, hoàng thượng, thần sẽ lập tức chuẩn bị!"
Bình Luận (0)
Comment