Gió lạnh hắt hiu thổi qua khung cửa sổ giấy, hoa mai đỏ lả tả rơi rụng bên bệ cửa sổ rồi lại bị gió cuốn đi mất, chỉ kịp lưu lại một đơn hương hoa thanh thuần. Ráng chiều muộn bao trùm toàn bộ phủ để sắc cam huyền bí, một vệt lại một vệt sáng xanh cắt ngang bầu trời.
Đàn chim mỏi mệt đập cánh bay về trước khi tuyết rơi dày đặc thêm nữa...
Tỉnh dậy giữa cái lạnh thấu xương của một buổi chiều muộn, tay chân tê buốt không thể cử động nổi, thậm chí cả đầu óc cũng mông lung không phân biệt nổi thật giả.
"Tỉnh rồi?"
Ly Chiêu mở bừng mắt ra, vừa vặn nhìn thấy bên giường là Nạp Thiểu Song, nhịn không được hỏi: "Ta sao lại ở đây?"
"Ngươi đột nhiên ngất đi, không để ngươi ở đây thì ở đâu?"
"Ngất đi?"
Nạp Thiểu Song liếc nàng một cái, nói: "Đại phu nói ngươi tái phát bệnh cũ lại không chịu nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nếu tình trạng này cứ kéo dài sẽ không sống nổi qua ba mươi."
"Với ta sống nổi qua ba mươi hay không cũng không quan trọng." Ly Chiêu chậm chạp nắm lấy bàn tay nàng, yếu ớt mở miệng: "Làm ơn, coi như ta xin nàng, đừng mang con về Đông Minh có được không?"
Nạp Thiểu Song rút tay lại, đưa mắt nhìn sang nơi khác: "Đây là chuyện của cô, ngươi không cần quan tâm."
"A Song, đừng tàn nhẫn như vậy, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần duy nhất một mình nàng. Nếu nàng đã bỏ đi cũng đừng mang theo hài tử, nàng muốn ta phải sống tiếp như thế nào đây?"
"Nó không phải con của ngươi."
"Nàng đừng lừa mình dối người nữa." Ly Chiêu nghẹn ngào buông ra từng câu từng chữ: "A Song, đó là con của ta, cho ta chăm sóc con có được không? Nàng đành tâm để mẫu tử cách biệt sao? Mai này nàng cùng Khanh Nhược Lan có một đứa con khác, liệu Khanh Nhược Lan có đối tốt với hài tử chúng ta không? A Song..."
Lời Ly Chiêu nói không phải không có đạo lý, hôm nay Khanh Nhược Lan yêu thương chấp nhận mẫu tử nàng, nhưng về sau thì sao? Chưa nói đến nàng có đứa con thứ hai, nhỡ như sau này nàng thất sủng, Khanh Nhược Lan đem chuyện cũ tổn hại hài tử, nàng có thể đành lòng hay sao?
Dẫu biết Khanh Nhược Lan không phải loại người như vậy, nhưng đứa nhỏ này không phải con ruột của nàng ấy, liệu nàng ấy có thể đối xử công bình hay không?
"A Song, nàng đừng mang con đi được không? Trẫm cầu xin nàng, nàng muốn gì cũng được, nàng muốn trẫm chết đi cũng được, chỉ là đừng mang con của chúng ta đi..." Ly Chiêu không ngăn được nước mắt yếu đuối chảy xuống, nàng căn bản không đủ mạnh mẽ nhìn Nạp Thiểu Song mang theo đứa con của hai người rời đi: "Chỉ cần đừng mang con đi... cầu nàng... A Song..."
"Ngươi muốn cô phải làm sao bây giờ?" Nạp Thiểu Song đau đáu nhìn nàng, trong lòng vạn phần khổ sở: "Cô căn bản không có chọn lựa, cô càng sợ hài tử bị đối xử bất công, lại càng không muốn phản bội A Lan, ngươi nói xem tại sao lão thiên gia cứ bắt cô phải chọn lựa như vậy?"
"Xin lỗi, A Song..."
Ly Chiêu dùng hết tất cả sức lực ngồi dậy ôm chặt lấy Nạp Thiểu Song, cùng nàng san sẻ đau đớn trong lòng, cùng nhau đối mặt với tất cả sóng gió.
"Là ta nợ nàng, cũng là ta yêu nàng quá nhiều..."
Nạp Thiểu Song khóc nấc lên trong đau đớn, vung tay đánh mạnh vào người Ly Chiêu mà gào lên: "Là ngươi!! Tất cả là do ngươi!!!"
"Phải, là do ta, tất cả là lỗi của ta. Dù có chết cũng không rửa hết được tội nghiệt đã gây ra với nàng, nhưng ta trước nay chưa từng muốn nàng tổn thương, là ta đã yêu nàng sai cách rồi."
"Bây giờ cô phải làm sao? Cô phải làm sao!!!?" Nạp Thiểu Song thét lên một tiếng, bàn tay càng thêm dùng sức đánh: "Tại sao cô lại hoài thai con của ngươi? Tại sao đứa nhỏ này lại đến vào lúc này? Tại sao kia chứ?"
"Đừng trách hài tử, là lỗi của ta." Ly Chiêu đưa tay chạm vào tiểu phúc đội dưới lớn y phục, ưu thường nói: "Ta không muốn nàng khó xử, A Song... nếu được nàng gϊếŧ ta đi, được không?"
Dứt lời, Ly Chiêu chậm rãi lui về một chút, lấy đoản đao giắt bên thắt lưng đưa cho Nạp Thiểu Song.
"Ta chết rồi, nàng không cần phải lựa chọn nữa, không cần vì chuyện này mà khó xử. Chỉ mong nàng có thể hảo hảo đối đãi hài tử, dù sao nó cũng là con của nàng..."
Nạp Thiểu Song run rẩy tiếp nhận đoản đao: "Là ngươi lựa chọn, cô không muốn ép ngươi."
Ly Chiêu như cũ đối nàng mỉm cười, nụ cười rạng rỡ tẫn hết duyên hoa: "Hảo."
Bàn tay siết chặt chuôi đao đến trắng bệt, Nạp Thiểu Song hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí vung mạnh đao xuống. Đối phương chậm rãi nhắm mắt lại, ung dung đón nhận cái chết, dường như đã đoán trước được kết cục nên không oán than nửa lời.
Lúc mũi đao chạm vào lớp y phục liền bị xoay ngược lại, chuôi đao mạnh mẽ đâm vào ngực nàng. Đoản đao loảng xoảng rơi xuống dưới đất, nước mắt thành dòng, chua xót phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ly Chiêu dứt khoát đem nàng ôm vào lòng: "A Song!"
Nạp Thiểu Song đau đớn khóc: "Cô không đủ dũng khí gϊếŧ ngươi, chỉ cần nghĩ đến hài tử cô liền không thể xuống tay được..."
"Cho ta một cơ hội, A Song, nàng không muốn hài tử phải chịu cảnh mẫu tử phân ly đúng không?" Ly Chiêu cúi người đặt lên tiểu phúc của Nạp Thiểu Song một nụ hôn: "Nàng nói ta tham lam cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng và hài tử cái gì ta cũng dám đánh đổi."
Nạp Thiểu Song ghì chặt lấy đầu vai của Ly Chiêu mà thất thanh khóc: "Ngươi muốn cô phải làm sao bây giờ?"
"Chấp nhận ta, làm ơn..."
Ly Chiêu nỉ non cầu xin, dịu dàng hôn lên phiến môi vẫn còn run rẩy, cảm nhận trong nụ hôn cũng chỉ có mặn đắng của nước mắt.
Nếu ngay từ đầu đã sai rồi, ta cũng không còn muốn đúng nữa...
Vừa vặn lúc đó cửa được đẩy ra, Khanh Nhược Lan đứng ở ngoài cửa, tóc bám đầy tuyết trắng, phi phong khẽ lay động trong cơn gió lạnh.
Nạp Thiểu Song hốt hoảng đẩy Ly Chiêu ra, đôi mắt mang đầy tia hoang mang sợ sệt nhìn Khanh Nhược Lan. Rốt cuộc tại sao nàng lại có thể yếu đuối đến mức này? Nếu nàng có thể dứt khoát hơn sẽ không rơi vào tình huống khó xử như bây giờ.
Ly Chiêu nở một nụ cười chua xót, hóa ra dù thế nào, Nạp Thiểu Song vẫn không thể chấp nhận nàng...
Ta muốn cắt đứt tương tư, đoạn đi thương nhớ, để chẳng còn biết nhớ một người đến khắc cốt ghi tâm. Ta muốn hủy đi dung nhan khuynh thành, phá bỏ điệu trường hoa tư, dập tắt đi ánh sáng linh lung từ đôi mắt rạng ngời ấy. Ta muốn trở thành một kẻ điên, cùng nàng sống một kiếp hoang đường cố chấp, bỏ lại sau lưng thị phi trắng đen. Ta muốn trở thành kẻ say, cùng nàng say trọn một đêm, quên đi binh đao khói lửa sau lưng.Ở ngoài cửa, Khanh Nhược Lan trầm mặc một lúc lâu rồi đi vào dìu Nạp Thiểu Song đứng dậy: "Đi thôi, trời bắt đầu lạnh rồi."
"Nhược Lan..."
"Về rồi nói."
Nạp Thiểu Song mím chặt môi, ngoan ngoãn nhấc chân đi theo Khanh Nhược Lan trở về.
Trong phòng chỉ còn lại Ly Chiêu, nàng suy sụp nhìn lòng bàn tay mình, ngay từ đầu nàng vốn không giữ được dù chỉ là một chút của Nạp Thiểu Song...
...
Ngồi ở trên giường nhìn Khanh Nhược Lan bận rộn gạt than trong lô, Nạp Thiểu Song nhịn không được thở dài, vô thức đưa tay xoa tiểu phúc của mình. Thật sự nàng không hiểu được đối phương đang nghĩ gì, càng không dám dò xét, chỉ cần nghĩ đến thôi tim nàng đã đau đến không thở nổi.
Nàng yêu Khanh Nhược Lan là thật, nhưng không nỡ xuống tay với Ly Chiêu cũng là thật.
Dày vò xâu xé giữa trái tim và lí trí khiến Nạp Thiểu Song mệt nhoài, có lẽ lão thiên gia muốn thử thách nàng. Nửa đời sống trong nhung lụa không lo âu, giờ đối diện với phong ba đã muốn gục ngã, nàng kỳ thật rất mong có thể trở về năm mười sáu tuổi ấy.
Khanh Nhược Lan xoay người bước đến bên giường, hỏi: "Mệt không? Nếu mệt thì đi ngủ thôi."
"Nhược Lan..."
"Hửm?"
"Xin lỗi..." Nạp Thiểu Song chôn hai tay vào thủ lô, nhỏ giọng nói: "Cô không nỡ xuống tay gϊếŧ Ly Chiêu, còn nghi ngờ ngài nữa..."
"Nàng nghi ngờ ta?"
"Phải, cô sợ sau này chúng ta có những đứa trẻ khác, ngài sẽ bất công với hài tử bây giờ. Cô biết chuyện này đối với ngài rất khó chấp nhận, nhưng cô lại mong ngài có thể công bình..."
"Song nhi, kỳ thật trẫm cũng không biết mình có thể chấp nhận đứa nhỏ đó một cách dễ dàng như trẫm chọn chấp nhận nàng hay không."
"Ni!?" Hóa ra nàng trước giờ chưa từng lo lắng thừa thải...
"Đừng trách trẫm, trẫm thật sự không biết phải làm sao nữa." Khanh Nhược Lan yếu đuối hôn lên mắt nàng: "Trẫm sợ nàng biết chuyện này sẽ tổn thương, nhưng trẫm cũng không dám tin mình có thể công bình với nó. Song nhi, trẫm không thể hứa trước với nàng điều gì cả, càng sợ nói ra không thực hiện được sẽ khiến nàng buồn bã..."
"Bệ hạ." Nạp Thiểu Song vịn gò má nàng, yếu ớt nói: "Cô hiểu, ai cũng như vậy thôi, ngài có thể chấp nhận cô đã là rất miễn cưỡng rồi, cô thật không dám đòi hỏi thêm nữa."
"Xin lỗi nàng..."
"Ngài không có lỗi, ở đây người không sai chính là ngài." Nạp Thiểu Song ngừng lại một chút, nói tiếp: "Chuyện đã đến nước này, ngài nghĩ cô phải làm sao đây?"
"Trẫm..." Khanh Nhược Lan trầm mặc: "Nàng đối với Ly Chiêu, là không nỡ, đúng không?"
"Bệ hạ..."
"Làm ơn đừng nghĩ trẫm lợi dụng nàng và đứa nhỏ, Song nhi..."
Nạp Thiểu Song lờ mờ đoán ra được: "Bệ hạ, như vậy thật sự ủy khuất ngài."
"Chỉ có cách này mới có thể trọn vẹn..." Khanh Nhược Lan ngập ngừng rồi nói: "Kỳ thật trẫm không mong chuyện này xảy ra, nhưng nếu chúng ta giữ chân Ly Chiêu ở lại Đông Minh, thì coi như Lục Du đã là thuộc địa của Đông Minh. Mà chính Ly Chiêu cũng có thể gặp mặt con mình, không đến nỗi mẫu tử phân ly, và nàng cũng không cần phải khó xử."
Đây là một biện pháp tốt, nhưng người thiệt thòi chính là Khanh Nhược Lan.
"Nhược Lan, đừng miễn cưỡng bản thân, cô..."
"Song nhi, trẫm chỉ muốn những điều tốt nhất cho nàng và Đông Minh, chỉ mong nàng đừng nghĩ trẫm lợi dụng chuyện này để làm chiếm Lục Du thành thuộc địa của Đông Minh."
"Làm sao cô có thể nghĩ như thế được." Nạp Thiểu Song chồm người đến ôm lấy nàng, thì thầm: "Cô yêu ngài, Nhược Lan..."
Bản thân không thể trao trọn vẹn, thì nàng chỉ còn duy nhất một biện pháp...
Tuyết rơi lả tả ngoài sân, trăng vàng soi không nổi đến khu vườn ảm đạm.