Dạ Phong trước khi rơi vào hôn mê chỉ cảm thấy cái bụng đói được lắp đầy thỏa mãn. Sau đó nàng cảm thấy thân người lân lân như đang bay vậy.
Nàng thật muốn mở mắt ra xem thử nhưng chỉ tiếc thuốc mê của mẫu thân
dược liệu quá mạnh. Chỉ e lần này nàng ngủ luôn tới tháng sau.
Bầu
trời trong xanh, những áng mây trắng bồng bềnh lững lờ trôi theo làn gió. Đột nhiên những đám mây bị rẽ ra phân tán theo tiếng gió rít rào
lộ ra một phi cầm với bộ lông đen tuyền uy vũ. Thoạt nhìn có vẻ là một
hắc ưng to lớn nhưng nếu nhìn kĩ động tác của nó rất cứng trên lưng còn
mang theo một tiểu ốc bay với vận tốc kinh người- gấp 50 lần vận tốc âm
thanh phá không mà đi. Có thể thấy đây là một cực phẩm phi cầm khôi lỗi, còn chủ nhân của nó có lẽ đang ở trong tiểu ốc trên lưng con phi cầm
khôi lỗi kia.
Bên trong tiểu ốc bề ngoài chừng 4-5 thước lại có không gian như gấp đôi. Ngoài cửa, Lãnh Nguyệt khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng nhưng vẫn vững vàng nghiêm túc dung tinh thần lực chế ngự phi cầm khôi
lỗi rẽ mây mà bay. Trong phòng, bốn người Lãnh Băng Tâm, Lãnh Tuyết,
Thần Dạ và Hắc Dạ đang vây quanh Dạ Phong. Bốn người họ cùng nhau thi
triển một bộ thủ ấn rất nhanh.
Trong mơ hồ lân lân bay bổng Dạ Phong cảm thấy như có hàng ngàn hàng vạn tia khí vô cùng tinh thuần đang quấn lấy nàng, nhẹ nhàng lướt qua da thịt theo các huyết vị rót vào trong
kinh mạch. Các tia khí này rất tinh thuần theo như kinh nghiệm của nàng
thì các tia khí này có nguồn gốc khác nhau. Phong, lôi, ngũ hành, băng
lại pha thêm vài tia ấm nóng lạnh lùng dường như sức mạnh của nó bị đem
áp chế đến cực hạn cùng hoà hợp với các nguyên tố khác.
Từng tia khí
lướt qua kinh mạch từng vòng từng vòng gột rửa kinh mạch đẩy ra bao tạp
chất nhơ nhớp rồi xông thẳng đến đan điền. Kì lạ là những tia khí này đi đến đan điền như rơi vào vực thẳm không đáy, biến mất vô tung vô ảnh.
Từng tia khí hỗn thể không ngừng gột rửa tẩy luyện kinh mạch nhưng lại
không mang đến cảm giác đau đớn nào, chỉ êm đềm như đang chà xát cho vết ghỉ sét dày dạn mà thôi. Cảm giác này đọng mãi thực lâu.
Từng tia
chân nguyên không ngừng quấn lấy Dạ Phong, đem tu vi của bốn người Lãnh
Băng Tâm muốn rút cạn mà vẫn chưa cảm thấy đan điền nàng có biến hoá nào liền không khỏi thất vọng. Lúc Dạ Phong mới chào đời Lãnh Băng Tâm cũng đã nhận thấy sự khác thường trên người nàng.
Khoảnh khắc tiểu oa nhi chào đời nàng vẫn nhớ như in.
Dù nàng có làm thế nào cũng không thể hạ sanh được tiểu oa nhi đến khi
nàng cảm thấy rõ rệt luồng sinh cơ nhỏ bé kia hoàn toàn lạnh lẽo thì
nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng trong tuyệt vọng. Nhưng một hơi thở thoáng
qua làm nàng hết sức vui mừng, tiểu oa nhi đã chào đời. Lúc đó bầu trời
làm bỉ ngạn hoa vũ. Tiểu oa nhi mới sinh lại chẳng hề khóc mà còn mang
theo vẻ mệt mỏi ngủ đi đồng tử ánh lên sắc hoa bỉ ngạn.
Nàng nhìn
tiểu oa nhi dung nhan tinh xảo hiếm có lại mang Bỉ ngạn hoa đồng kì dị,
kiểm tra sơ lược lại phát hiện thân thể nó còn là một dị thể. Thật là
hoàn mĩ nhưng lúc đó nàng phát hiện sự hoàn mĩ nghịch thiên này đã bị
thiên đạo pháp tắc hạ cấm chú tước đi tất cả các sự nghịch thiên cũng
như sự tốt đẹp ngoài một dung nhan tuyệt thế.
Nàng có thể mất đi gia đình, mất đi người mình hết lòng yêu thương, mất đi danh vọng, quyền
lực nhưng duy chỉ tiểu oa nhi của nàng là không thể. Từng ngày nàng hạ
tinh tiểu oa nhi nàng luôn dùng tu vi đỉnh cao của mình để đả thông kinh mạch cho nó muốn phá giải đi cấm chú của thiên đạo pháp tắc nhưng không có kết quả gì. Một tháng cũng đã trôi qua tin nàng hạ sinh tiểu oa nhi
bị truyền đi, cũng đến tai hai người kia rồi. Chỉ e tính mạng của nhục
tử bị nguy hiểm nàng liền cùng thân hầu rời đi và trong thời gian này
cũng liên tục tìm cách phá giải cấm chú nhưng hình như cũng chẳng thu
được gì. Xem ra lần này phải liều mạng rồi!
Kết ấn trên tay của bốn
người càng lúc càng nhanh rồi chắp tay dừng lại dần mở ra kéo theo chân
nguyên trong người của họ. Lãnh Băng Tâm ngưng ra một quả cầu ngũ hành
vây quanh một ngọn lửa nhỏ xích tử sắc đầy huyền bí. Lãnh Tuyết ngưng ra một quả cầu lam sắc tỏa ra hàn khí nhu cương hoà hợp là ba thể băng,
thuỷ, hàn. Hắc Dạ ngưng ra một quả cầu lôi hệ tử cam sắc còn Thần Dạ thì ngưng ra một quả cầu hư huyễn huyền diệu hiện thân của thiên đạo pháp
tắc.
Bốn khối tinh cầu lơ lửng bay trong không trung không ngừng xoay tròn vận tốc cũng tăng lên như hoà thành một thể. Lúc này tinh thần của Lãnh Băng Tâm tập trung cao độ đem quả cầu nén đến cực hạn dùng ý
niệm truyền vào không gian đan điền của Dạ Phong. Ba người còn lại chỉ
có thể ăn đan dược phục hồi chân nguyên.
Khi quả cầu đi vào đan điền
thì bạo phát ra chân nguyên kinh khủng nhưng chưa đầy một. cái
chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng làm Lãnh Băng Tâm rơi vào trầm muộn. Chẳng lẽ bốn người họ có đem tu vi cả đời của mình truyền cho
tiểu oa nhi cũng không giải được thiên đạo pháp tắc chi cấm chú? Tại
sao? Ông trời còn muốn đùa nàng đến lúc nào đây?
Đột nhiên Lãnh
Nguyệt phun ra búm máu làm con phi cầm khôi lỗi lắc lư mấy cái mới lấy
lại thăng bằng. Lãnh Nguyệt mắt trợn tròn không tin vào mình lộ ra thần
sắc vô cùng lo lắng liền nói với những người bên trong:
- Đã đến rồi tiểu thư, họ đã đến!
- Cái gì? Đã đến rồi sao?
Nghe được thông báo của Lãnh Nguyệt cả bốn người đều mở mắt chạy ra, linh
hồn lực phóng thích ra thì cảm nhận được khí tức to lớn trong không
gian. Hiển nhiên lúc nãy là do linh hồn lực của Lãnh Nguyệt phóng thích
ra bị công kích mới phun máu.
Cảm nhận được khí tức kia thì Lãnh Băng Tâm trở nên lạnh lùng đem ra một sợi dây chuyền có treo chiếc nhẫn đeo
cho Dạ Phong sau đó đưa con mình cho Lãnh Tuyết. Động tác của Lãnh Băng
Tâm liền một mạch đến khi Dạ Phong được đưa cho nàng thì liền hiểu ra
chuyện gì đó.
- Tiểu thư không lẽ người muốn...
Giọng nói của Lãnh Tuyết có chút run rẩy không đợi Lãnh Băng Tâm trả lời thì Thần Dạ đã lên tiếng:
- Lãnh Tuyết! Nguyên khí ngươi còn nhiều mau bế Dạ Phong đi trước bất quá chúng ta mới an tâm.
Ngẫm lại cũng đúng Lãnh Tuyết không nói gì liền bế lấy Dạ Phong bước ra ngoài nhằm xuống mà nhảy.
Đột nhiên bên cạnh phi cầm khôi lỗi xuất hiện một Hỏa điểu trên lưng mang
theo một nam một nữ. Chẳng biết xảy ra chuyện gì nhưng con phi cầm khôi
lỗi nổ tung thành nhiều mảnh. Một quả tinh cầu bắn đến Lãnh Tuyết với
sức mạnh cực lớn làm Lãnh Tuyết mất đi tri thức ôm chặt lấy Dạ Phong mà
chịu.
Bụi mù dần tan, Hỏa Điểu cũng biến mất khắp bầu trời chỉ văng vẳng âm thanh sắc nhọn:
- Ha ha ha Sở Lăng Thiên chàng cả đời chỉ là của riêng ta ha ha ha Lãnh
Băng Tâm, chúc ngươi và con ngươi được an nghỉ. Ha ha ha!!!!