Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 128

2:20 AM, có ai còn thức không?

Gian phòng tĩnh lặng, duy độc vang lên tiếng hít thở gấp gáp.

Ngân châm trong tay Nam Phong Ẩn thập phần linh hoạt đâm vào đại huyệt toàn thân Tuyệt Ảnh, như muốn hoán tỉnh dòng máu đã ngừng lưu động, cứu vãn một hồn phách đang phiêu đãng ở nơi nào.

Sương mù mông lung ẩn ẩn bốc lên trước ngực, mồ hôi trên trán men theo gương mặt tuấn tú tái nhợt chảy xuống, thấm ướt lọn tóc trắng tản ra một tầng quang mang sáng bóng.

Dạ Phi Yến đứng ở một bên, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt. Chín ngọn hỏa diễm nơi đuôi mắt lấp lóe dị sắc rực rỡ, bộ dạng khẩn trương giống như hắn mới là người trải qua sinh tử.

Bỗng nhiên, cổ tay Nam Phong Ẩn khẽ đảo, ngân châm đâm vào cơ thể Tuyệt Ảnh nhất tề bắn ra, ngay khi tiếp xúc với không khí lập tức hòa tan, không lưu lại một tia dấu vết.

Nam Phong Ẩn biểu tình không chút thay đổi nhìn Dạ Phi Yến, thản nhiên nói: “Ta đã tận lực.”

“Có ý gì?”

“Nghĩa là. . .” Nam Phong Ẩn quay đầu nhìn Tuyệt Ảnh vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, thanh âm than thở đạm mạc, “Cho dù hắn còn sống, từ nay trở đi chỉ là một phế nhân.”

Dạ Phi Yến toàn thân chấn động, nháy mắt bóp chặt cổ Nam Phong Ẩn, hung hăng đẩy hắn áp sát thạch trụ bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ hung ác chưa bao giờ có, “Con mẹ nó ngươi rốt cuộc có chữa được hay không? Ẩn xuyên quỷ y ngươi nếu không trị khỏi cho hắn, ta nhất định sẽ phế đi ngươi.”

Nam Phong Ẩn không phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn Dạ Phi Yến hốc mắt có chút ướt át, thần sắc không có nửa điểm dao động.

“Cái gì mà phế nhân? Hắn là Tuyệt Ảnh a. . . Ngươi thế nào có thể khiến hắn trở thành một phế nhân? Hắn làm sao có thể thừa nhận?”

Tuyệt Ảnh băng lãnh kiệt ngạo, Tuyệt Ảnh thà chết vẫn không phản bội lời thề sao có thể là một kẻ vô lực? Như vậy cùng với giết hắn có gì khác nhau?

“Tuyệt Ảnh có thể sống đã là kỳ tích!” Ngữ khí Nam Phong Ẩn bình thản như nước, cảm xúc dần có chút bất ổn, “Lộng Nguyệt kịp thời đem đan khí của Cửu chuyển hoàn dương đan dung nhập vào trong cơ thể hắn, tuy rằng có thể cứu mệnh hoàn dương nhưng đồng dạng không thể thay đổi sự thật sáu đường kinh mạch của hắn đã bị phá hủy!”

Bàn tay nắm lấy cổ Nam Phong Ẩn chậm rãi thả lỏng, hư nhuyễn vô lực.

“Ngươi cho rằng lực lượng của Tà Hoàng là trò đùa sao?” Thần sắc Nam Phong Ẩn trở nên thiếu kiên nhẫn, “Nếu là người thường, dù chỉ một chưởng cũng không thể chống lại, càng không cần nói đến liên tiếp ba chưởng! Huyết diễm sát chủ, uổng cho ngươi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, điểm ấy hẳn là ngươi phải rõ ràng mới đúng.”

Biểu tình của Dạ Phi Yến một lần nữa thê lương như đã chết, suy nghĩ giây lát trống rỗng, không còn xúc động hay phẫn nộ.

Hắn đã sớm rõ ràng, chỉ là không đành lòng thừa nhận mà thôi.

Hắn không còn nhớ được bao nhiêu năm phóng túng hờ hững với những khổ đau của nhân thế. Hiện giờ, hắn mới chính thức tìm về cảm giác tồn tại chân chính của bản thân.

Nguyên lai tâm của Huyết diễm sát chủ cũng sẽ biết thế nào là đau đớn.

Cuộc sống vốn dĩ phóng đãng không mục đích cũng có thể bị thay đổi bởi kẻ khác.

Một giọt lệ cuối cùng lờ mờ lăn theo khóe mắt, rơi xuống trên mặt đất lạnh lẽo, hóa thành một vệt ẩm ướt.

Hắn biết, mình không thể ước ao quá nhiều.

Đổi lại được sinh mệnh của người này, đối với Dạ Phi Yến mà nói đã là một khởi đầu tốt đẹp nhất.

Dạ Phi Yến khẽ hít vào một hơi, dung nhan tuấn lãng bình tĩnh dị thường. Hắn đi đến bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy nam tử còn đang ngủ say, rũ mâu hôn lên cánh môi của người trong lòng. Nụ hôn không mang theo chút dục vọng, chỉ đơn thuần đạm mạc mà ấm áp.

Nam Phong Ẩn dõi theo động tác của Dạ Phi Yến, đem một màn trước mắt khắc ghi thật sâu trong tâm trí: vô luận ngươi là Huyết diễm sát chủ hay là tặc yến tử phóng đãng không kiềm chế được, từ một khắc này trở đi, hẳn là ngươi sẽ không còn tiếp tục chơi đùa nhân thế. . . Dạ Thương Lan.

Thanh âm êm ả chậm rãi vang lên bên tai Tuyệt Ảnh, tuyệt nhiên kiên định, “Vô luận ngươi biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta Dạ Thương Lan đều yêu ngươi cả đời.”

“Nếu băng mỹ nhân ngươi không nói lời nào, như vậy là chấp nhận a.”

Người trong lòng không có nửa điểm phản ứng, an tĩnh như một búp bê vô tri.

Khóe môi Dạ Phi Yến gợi lên một mạt tiếu ý đầy tà khí, hệt như thỏa mãn cùng mong đợi.

“Nam Phong Ẩn, chúng ta sau này còn gặp lại.” Lam ảnh phiêu hốt lướt qua trước mặt ngọc diện thiếu niên, rời đi thư thích tiêu sái.

Song ngay khi Dạ Phi Yến vừa ra đến cửa, ngoài ý muốn gặp phải hai nam tử tuấn mỹ.

Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, hồng mâu như tuyết. Mà Lộng Nguyệt bên cạnh lười biếng tựa vào trên thạch trụ, tử sắc mâu quang mang theo khí tức tà mị ngả ngớn ra vẻ suy ngẫm.

“Tử yến tử ngươi. . . tính toán mang Tuyệt Ảnh đi đâu a?” Hồng y nam tử lạnh nhạt mở miệng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

“Dẫn hắn rời đi.” Thanh âm kiên định không để cho bất luận kẻ nào phủ quyết.

Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, ánh mắt vẫn như trước ngạo nghễ băng hàn, “Tử yến tử ngươi lá gan quả thật không nhỏ, ngay cả Ám tòa của bản cung cũng dám trộm, xem ra đúng là ngươi không đem Ngạo Thần Cung ta để vào mắt.”

“Hách Liên cung chủ, Tuyệt Ảnh với ngươi mà nói đã không còn giá trị lợi dụng, vì cái gì muốn lưu hắn lại?”

Dạ Phi Yến rất rõ ràng nam tử yêu mị trước mặt là loại người thế nào, hắn tuyệt sẽ không để một kẻ vô dụng ở lại bên mình.

Hách Liên Cô Tuyết chăm chú nhìn Dạ Phi Yến lúc này so với quá khứ như hai người khác biệt, hồng mâu tràn ngập quang mang khiến người ta không thể cân nhắc, lại nhìn về phía Tuyệt Ảnh đang nằm trong lòng hắn, khẩu khí lãnh liệt: “Người của Ngạo Thần Cung ta tuyệt đối không thể là phế nhân.”

“A. . . Tiểu Lan ca ca, ta nhớ ra rồi, phương pháp trị liệu cho tâm can bảo bối của ngươi. . .” Thanh âm hưng phấn từ trong phòng truyền ra, Nam Phong Ẩn vừa bước chân khỏi cửa nhìn thấy hai nam tử tuấn mỹ liền kinh sợ đến không nói nên lời.

“Ngươi nói cái gì?” Dạ Phi Yến đột nhiên quay đầu lại, không dám tin nhìn ngọc diện thiếu niên.

Chiết phiến trong tay Nam Phong Ẩn “Ba ────” một tiếng mở ra, làm như ngượng ngùng che khuất gương mặt, thuận tay chỉ vào Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết, “Tìm bọn họ, hai người đó khẳng định có biện pháp.”

Lần đầu tiên ở Đế La Cung, lần thứ hai tại nơi này, hai đại yêu ma trong lòng Dạ Phi Yến giống như thiên thần cứu rỗi hắn thoát khỏi vực sâu giãy dụa bất lực. Vô luận hai người kia trên lưng đeo bao nhiêu tội ác, Dạ Phi Yến cho tới bây giờ đều không quan tâm.

Hách Liên Cô Tuyết đi đến bên cạnh ngọc diện thiếu niên, con ngươi thâm hồng không che giấu thần tình chán ghét, “Ngươi Ẩn xuyên quỷ y không chữa được cho thuộc hạ của bản cung thì đừng có lượn lờ ở chỗ này. Nếu trong đầu ngươi không có việc gì làm, không bằng đến ngụ tại Hàn Thiên Lâu của Ngạo Thần Cung giết thời gian.”

Hàn Thiên Lâu?

Tử vong huyết thành âm trầm khủng bố nhất Ngạo Thần Cung.

Nam Phong Ẩn không khỏi mao cốt tủng nhiên, nghe đồn trong Hàn Thiên Lâu chuyên môn giam giữ hai loại người.

Một loại là những giang hồ nhân sĩ không thần phục Hách Liên Cô Tuyết, còn lại chính là người của Ngạo Thần Cung không đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ hoặc nhiệm vụ thất bại.

Đó là nơi luyện ngục tra tấn người ta đến sống không bằng chết, rất nhiều giang hồ nhân sĩ bởi vì không thể chịu đựng khổ hình mà phải quỳ xuống cúi đầu trước Ngạo Thần Cung. Bởi vậy Hàn Thiên Lâu được người trong võ lâm đặt cho cái tên ‘Hàn Thiên địa ngục’, trở thành cơn ác mộng ám ảnh không biết bao nhiêu người.

.

Hỏa hồng y bào hướng gian phòng đi tới, tản ra mị diễm băng lãnh huyết tinh.

Dạ Phi Yến như ý thức được điều gì cũng theo sát Hách Liên Cô Tuyết bước vào.

“Ngươi có thể cứu được Tuyệt Ảnh?”

Hách Liên Cô Tuyết nhìn kỹ chín ngọn hỏa diễm nơi đuôi mắt Dạ Phi Yến, lạnh lùng cười, “Tử yến tử, nếu không muốn Tuyệt Ảnh trở thành phế nhân, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn hảo hảo chuẩn bị Thiên Môn làm đại giới để trị liệu cho hắn.”

Thanh âm bình thản không chút cảm tình từ trong miệng hồng y nam tử tràn ra, tựa hồ Thiên Môn lệnh vô số giang hồ nhân sĩ chùn bước trong mắt hắn bất quá chỉ là một kiện đồ vật để trao đổi mà thôi.

Dạ Phi Yến cắn môi, không hề nhiều lời: sớm biết độc mỹ nhân này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội tranh đoạt nào, Thiên Môn luôn cùng thế vô tranh cư nhiên cũng đồng dạng chạy không thoát khỏi ma chưởng của hắn!

“Thế nào? Huyết diễm sát chủ tiếc nuối?”

Dạ Phi Yến nhìn nam tử đang mê man trên giường, đáy mắt lóe lên quang mang như cười như không.

Với hắn mà nói, tất cả chỉ là vật ngoài thân. Tại một khắc hắn không thừa nhận thân phận ‘Huyết diễm sát chủ’ kia, hắn cũng đã dứt bỏ hết thảy những gì trói buộc, từ đó về sau sẽ không nhắc tới.

“Đâu chỉ là Thiên Môn, chỉ cần Hách Liên cung chủ có thể cứu hắn, muốn mạng của ta đều được.”

“Thật hiếm có. . .” Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười tà đầy yêu mị, “Huyết diễm sát chủ cư nhiên có thể nói ra những lời như vậy.”

Lời vừa dứt, băng mang hỏa hồng ngưng tụ trong lòng bàn tay hồng y nam tử, chậm rãi chui vào thể nội Tuyệt Ảnh.

Bỗng nhiên, một bàn tay nháy mắt chế trụ cổ tay Hách Liên Cô Tuyết, ngăn cản hành động của hắn. Thanh âm khí phách mệnh lệnh tràn ra: “Đừng để bổn tọa thấy ngươi vận dụng Sáng Thần Cửu Thức!”

Sắc mặt Hách Liên Cô Tuyết phút chốc chuyển sang lạnh lẽo, “Đây là việc của Ngạo Thần Cung, không phiền Nhật Nguyệt giáo chủ lo lắng.”

Cánh tay hữu lực vòng qua eo lưng hồng y nam tử, không cho hắn giãy dụa. Lộng Nguyệt tà mị nhếch môi, đầu lưỡi ướt át phất qua phần cổ mẫn cảm của Cô Tuyết, “Ngươi đang cãi lời ta sao? Tuyết nhi của ta?”

Thấy tình hình như vậy, Nam Phong Ẩn vội vàng lôi kéo Dạ Phi Yến tông cửa lao ra. ( =)) )

Nụ hôn trên cổ khiến Cô Tuyết toàn thân run rẩy.

“Mau thu hồi công phu tà môn của ngươi cho bổn tọa, đừng để ta gặp ngươi dùng nó lần thứ hai.” Ngữ khí mệnh lệnh không cho phép Cô Tuyết né tránh.

“Công phu của ta tà môn?” Hách Liên Cô Tuyết hừ lạnh một tiếng, hồng mâu tràn đầy lãnh phúng, thật sự không cam lòng, “Võ công Lộng Nguyệt ngươi tu luyện cũng không khá hơn phân nào!”

Lộng Nguyệt niết chặt cằm Cô Tuyết, tử mâu lóe lên quang mang tà mị, không có ý định cùng yêu nghiệt này cãi cọ, “Ngươi ra ngoài trước, việc trị liệu Tuyệt Ảnh giao cho ta.”

“Không cần.” Hách Liên Cô Tuyết khẽ liếm vành tai yêu tà nam tử, dòng khí nóng rực bốc lên chung quanh hai người, thanh âm băng lãnh không giảm, “Ngươi đi ra ngoài.”

Thần tình Lộng Nguyệt xẹt qua một tia bất mãn, hắn rất không thích yêu nghiệt này làm ra hành động trái ý hắn. Mỗi khi nhìn đến bộ dáng quật cường của yêu nghiệt, Lộng Nguyệt thực hận không thể đem hắn kéo vào trong lòng hảo hảo giày vò trừng phạt một phen. (Anh bá đạo quá anh ơi = =!)

“Nghe ta một lần!”

“Dựa vào cái gì lần nào ta cũng phải nghe lời ngươi?!”

.

Dạ Phi Yến cùng Nam Phong Ẩn đứng ở phía ngoài, không biết trong phòng xảy ra chuyện gì. Đột nhiên, tiếng đồ vật chấn động vỡ tan từ bên trong truyền đến. . .

“Làm sao vậy?” Dạ Phi Yến vừa định xông vào, lại bị Nam Phong Ẩn ở một bên nhanh tay giữ chặt.

“Uy, lúc này hai người kia nhất định là vì chuyện trị liệu cho Tuyệt Ảnh mới nháo lên, nếu ngươi đi vào chắc chắn sẽ bị bọn họ ném ra ngoài!”

“Không được, hai ma đầu kia đánh nhau không biết nặng nhẹ, thương đến Tuyệt Ảnh thì sao?!”

“Nhưng ngươi vào đó cũng không giúp được việc gì.”

Nam Phong Ẩn mở ra chiết phiến, tốt bụng quạt chút gió cho Dạ Phi Yến đang bồn chồn lo lắng, “Ai nha, Tiểu Lan ca ca yên tâm đi, chờ bọn hắn ra ngoài, tâm can bảo bối của ngươi khẳng định không có việc gì.”

Phỏng chừng đến lúc đó, gian phòng không bị hủy đã là vạn hạnh.

Thần sắc Nam Phong Ẩn vẫn bảo trì lãnh đạm, hắn biết rõ Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết sở dĩ tranh chấp là vì bọn họ không muốn nhìn đối phương trong quá trình trị liệu cho Tuyệt Ảnh hao phí đại lượng nội lực mà thôi.

.

Bài trí trong phòng sớm đã bị nội lực cường đại chấn vỡ, khắp nơi biến thành một mảnh hỗn độn.

Cảm thấy hơi thở Tuyệt Ảnh liên tục hỗn loạn, Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt ngưng tay, “Yêu tinh ngươi đừng quá phận!”

Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, lực lượng ngưng tụ trong tay không khỏi tăng thêm vài phần, “Không muốn hại chết thuộc hạ của ngươi liền thành thật một chút cho bổn tọa! Chờ sau khi ta cứu Tuyệt Ảnh mới hảo hảo sủng hạnh yêu nghiệt không biết nghe lời ngươi!” (Anh ơi là anh, người ta đang hấp hối kìa = =!)

Hách Liên Cô Tuyết một tay đặt sau lưng Tuyệt Ảnh, ổn định khí tức mỏng manh tán loạn không ngớt, tay kia còn không quên đánh trả Lộng Nguyệt, “Có bản sự ngươi thử xem, đến lúc đó không biết ai thượng ai hạ!” (Anh này nữa *nổi gân xanh*, Tuyệt Ảnh của ta!!!!)

“A. . . Tuyết bảo bối của ta, đợi chốc nữa ngươi cũng đừng trách ta tâm ngoan!”
Bình Luận (0)
Comment