“Cung chủ. . .”
Thanh âm mềm mại có chút kích động từ phía sau vang lên, Hách Liên Cô Tuyết vội vàng lau đi vết máu trên khóe môi, khôi phục lại thần thái băng lãnh như trước.
Điệp Triệt kinh ngạc nhìn một bãi máu bên trong bụi hoa, nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên nảy sinh, “Cung chủ. . .”
“Sự tình đều ổn thỏa sao?” Hách Liên Cô Tuyết ngắt lời Điệp Triệt, nhãn mâu băng hồng lạnh lùng yêu dị.
Điệp Triệt từ trong kinh hoảng hoàn hồn lại, cung kính nói, “Thiên Địa Minh bị hủy, các đệ tử toàn bộ bỏ mình, bát đại môn phái tổn thất thảm trọng, Tư Đồ Không Thành sau khi tìm được tàn hài của Tư Đồ Phách không biết đã đi đâu. . .”
Hách Liên Cô Tuyết hơi khép hai mắt, ***g ngực đau đớn khiến hắn khó thở, gương mặt tái nhợt không một tia huyết sắc.
“Giáo chủ. . .”
Điệp Triệt vừa kinh hô ra tiếng, Lộng Nguyệt nháy mắt vươn tay chế trụ thắt lưng Cô Tuyết. Thâm tử sắc phượng mâu khẽ nheo lại, không chút e dè mệnh lệnh nói, “Theo ta trở về.”
Hách Liên Cô Tuyết đẩy mạnh Lộng Nguyệt, tận lực giữ một khoảng cách với hắn, ngữ khí băng lãnh quyết tuyệt tràn ra, “Nhật Nguyệt Giáo chủ, sau này chuyện của ngươi, ta sẽ không xen vào nữa; chuyện của ta, ngươi cũng đừng nhúng tay!”
Thâm tử phượng mâu lóe lên quang mang nhàn nhạt, nguyên bản bởi vì phẫn nộ mà kiên quyết rời đi, nhưng trong lòng chung quy vẫn không thể bỏ mặc hắn được.
Tựa hồ nhìn ra sắc mặt của yêu nghiệt có chút bất ổn, đáy mắt Lộng Nguyệt tràn ngập băng hàn thấu xương. Hắn vừa định bắt lấy cổ tay Cô Tuyết, lại chụp vào khoảng không.
Nhãn thần yêu tử cùng băng hồng lạnh lẽo đối diện, hai người giằng co tại đó, ai cũng không chịu nhường nửa bước.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, đã xảy ra rất nhiều kinh biến không thể đoán trước, làm cho bọn họ nhất thời khó giữ được bình tĩnh.
“Không được đến tìm ta, Nam Cung Lộng Nguyệt.”
Hách Liên Cô Tuyết không chút lưu tình phun ra những lời này, nhìn không ra nửa điểm cảm xúc lưu luyến hay đau buồn thất thố.
Lộng Nguyệt khiếp sợ nhìn cặp hồng đồng không chút độ ấm, “Ngươi vừa rồi gọi ta cái gì?”
Vì cái gì. . .
Vì cái gì yêu nghiệt này lại muốn nhắc tới dòng họ mà cuộc đời này hắn thống hận nhất.
Bí mật giấu ở đáy lòng hơn mười năm vô tình bị lột ra từng mảng, người tâm ái biến thành vật bồi táng bị nguyền rủa, mệnh kiếp đã biết nhưng vô pháp nghịch chuyển. . .
Đầu mi yêu dị ngưng kết thiên lý hàn sương, Thánh thủ độc tiên tài trí, vốn giỏi bày mưu tính kế lần đầu tiên lâm vào hoang mang lo sợ.
“Chẳng lẽ không đúng hay sao?” Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười lạnh, “Vĩnh thế chi chủ của Yêu thế Liên Hoàng, vị bá chủ dùng Cô Hoàng linh huyết để trọn đời bất tử. . .”
“Không được nói!” Tuyệt vọng, đau lòng cùng phẫn nộ đồng thời mãnh liệt tràn vào tâm trí Lộng Nguyệt, hồng mâu chói mắt như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, xé rách trái tim của hắn.
“Không thích nghe ngươi có thể đi!”
Thấy Lộng Nguyệt không có ý định di chuyển, hồng mâu càng thêm lạnh lẽo.
“Ngươi không đi thì ta đi.”
Hồng y nam tử xoay người ly khai, không hề nhìn biểu tình âm ngoan thê lương của Lộng Nguyệt. Hỏa hồng trường phát theo gió tản ra, tất cả sắc thái trong đôi nhãn mâu thâm hồng đều trở nên mờ nhạt.
Bóng dáng cao ngạo tiêu thất giữa không trung đầy lá phong phiêu vũ, yêu tử phượng mâu chồng chất tình tự phức tạp khó phân biệt. Không ai có thể nhìn thấu giờ đây trong lòng hắn có bao nhiêu nặng nề, càng không ai có thể nhìn thấu giờ phút này hắn đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là nương theo thân ảnh yêu hồng dần tan biến phía cuối chân trời, trái tim u ám của hắn trong nháy mắt tựa hồ trở nên trống rỗng.
Lộng Nguyệt bỗng nhiên cảm giác, chỉ trong khoảnh khắc, một phần linh hồn của hắn đã lặng yên rời hắn mà đi.
Dường như vẫn không thể nắm bắt được, rốt cuộc không thể giữ lại được. . .
Đến tột cùng lúc này hắn nên làm thế nào? Cần phải làm sao mới có thể cứu vãn?
Yêu thế Liên Hoàng, Vĩnh thế chi chủ. . . Những thứ hư vô đó căn bản không có chút phân lượng nào trong lòng hắn.
Màn đêm phủ xuống sơn lâm, một yêu tà nam tử lẻ loi đứng lặng dưới bầu trời đầy tàn diệp tung bay.
Cô Tuyết, ta nhất định sẽ cải biến hết thảy. . .
Nhất định.
.
Sương lạnh giáng xuống đại địa, một tòa cung vũ băng hàn.
Hách Liên Cô Tuyết còn chưa bước vào cánh cửa Mộc Tuyết Các, một trận huyết khí bốc lên lại cuồn cuộn sôi trào, mãnh liệt không có nửa điểm dự triệu.
Mồ hôi lạnh băng như độc xà len lỏi khắp tứ chi bách hài, nỗi đau đớn giống như bị gai độc đâm thủng vờn quanh mỗi một tấc da thịt. Hách Liên Cô Tuyết gắt gao vịn vào khung cửa, toàn thân không có một tia khí lực.
Cánh môi tái nhợt đã vô pháp kìm nén, máu tươi men theo khóe môi uốn lượn nhỏ giọt, yêu diễm như Hồng Liên nở rộ.
Vừa rồi trong rừng phong, Hách Liên Cô Tuyết đã nhận ra sự khác thường trong cơ thể, vẫn dùng nội lực áp chế mới nhẫn nại được đến bây giờ.
“Cung chủ!” Điệp Triệt kinh hô một tiếng, vừa muốn tiến lên đỡ lấy hắn, lại bị Cô Tuyết vô tình đẩy ra ngoài mấy thước.
“Đừng tới gần ta!” Hách Liên Cô Tuyết cau mày, dung nhan yêu mị tái nhợt như tuyết trắng trong suốt.
Điệp Triệt nhìn bộ dáng hồng y nam tử cực lực nhẫn nại đau đớn, không dám đến gần nửa bước. Bối rối cùng đau lòng tràn ngập đôi mắt nữ tử.
Một bãi máu nhiễm hồng bụi hoa, lời nói vô tình phiêu đãng trong gió, còn có sắc mặt tái nhợt như tuyết lúc này của hồng y nam tử. . .
Điệp Triệt trong lòng tràn đầy lo lắng, tựa hồ muốn ngầm thăm dò một chút, “Cung chủ, vừa rồi lời ngài nói với Nhật Nguyệt Giáo chủ. . .”
Huyết khí rít gào áp chế trong cơ thể lại bị nỗi đau lòng hung hăng thôn tính.
Không đành lòng nhớ lại khi đó yêu tử phượng mâu nhìn thẳng vào hắn.
Nếu dừng tại rừng phong thêm nửa khắc, Hách Liên Cô Tuyết chỉ sợ không thể khống chế được bản thân.
Hắn làm sao không muốn ôm chặt lấy Lộng Nguyệt, hôn lên đôi môi ấy, đáp lại phân tình cảm mãnh liệt như hỏa kia. . . Làm sao không muốn vuốt ve đôi thâm tử phượng mâu khiến người ta tan nát cõi lòng đó.
Cái gì Yêu thế Liên Hoàng, Cô tinh Hoàng huyết. . . Hắn căn bản không quan tâm.
Chỉ là, hắn không muốn để Lộng Nguyệt nhìn thấy bộ dáng này của mình. . .
Thân thể đau đớn đầy yếu ớt, vĩnh viễn không thể xuất hiện trước cặp tử mâu ngạo thị thiên hạ kia.
Nhãn mâu băng hồng trên da thịt như tuyết phá lệ chói mắt hoặc nhân, Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nói, “Niêm phong Gia Hỏa Cảnh, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, nhất là người của Nhật Nguyệt Giáo. Nếu có thuộc hạ Nhật Nguyệt Giáo tới hỏi, nói rằng bản cung đang bế quan, không tiện gặp khách.”
“Cung chủ. . .” Điệp Triệt muốn tiến lên đỡ hắn, rồi lại không thể đến gần, vội vàng hỏi, “Ngài như vậy, nếu Nhật Nguyệt Giáo chủ biết được. . .”
“Không được nói cho hắn biết!” Ánh mắt của Hách Liên Cô Tuyết lạnh lẽo như hàn băng, “Nếu ngươi dám để hắn biết, từ nay về sau đừng mơ tưởng bước vào Ngạo Thần Cung nửa bước!”
Đôi môi Điệp Triệt run rẩy, trong lòng mâu thuẫn tột đỉnh, lại tràn ngập lo lắng.
Thiếu cung chủ của nàng vĩnh viễn đều kiêu ngạo như vậy, qua bao nhiêu năm vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Tại thời điểm hồng y nam tử xoay người tránh khỏi đôi tử mâu nồng đậm ái ý kia, Điệp Triệt rõ ràng thấy được hồng mâu ngưng đầy đau lòng cùng bi thương.
Hách Liên Cô Tuyết trở tay khép lại cánh cửa Mộc Tuyết Các, đào hoa phiêu linh theo gió tiến vào, rải đầy trên mặt đất.
Gương mặt tái nhợt lạnh tựa hàn sương, máu tươi ào ạt trào ra từ cánh môi mỏng. Hách Liên Cô Tuyết gắt gao ôm lấy ***g ngực giống như bị xé rách, vô lực ngã trên nhuyễn tháp, thân thể cuộn lại lạnh run. . .
Hỏa hồng trường phát hoàn toàn che lấp dung nhan tuyệt mị, một mạt yêu hồng suy yếu phảng phất bị thiêu đốt. Đó giống như là nỗi đau đớn khi lợi kiếm lăng trì thân thể, từng chút một đâm vào cốt cách, không ngừng tra tấn.
Vì sao lại thế này?
Hách Liên Cô Tuyết nhiều lần suy tư về tình cảnh phát sinh ngày hôm nay. . .
Hắn vốn không chạm qua bất kỳ kẻ nào, vì sao. . .
Bỗng nhiên, một đạo quang mang lãnh liệt kinh ngạc xẹt qua đôi mắt, hắn chợt hiểu rõ hết thảy.
Trên tường thành, hắn còn nhớ trong khoảnh khắc giằng co với hắc sắc chưởng phong, một cỗ khí lưu mơ hồ tựa như độc xà nương theo chưởng phong truyền vào cơ thể hắn.
Cư nhiên thông qua chưởng lực để truyền độc. . .
Ám Dạ Minh!
.
Lộng Nguyệt trở lại Nhật Nguyệt Giáo, lập tức đi đến lầu các bị phong bế đã nhiều năm. Một gã bạch phát trưởng lão trong lầu còn chưa kịp phản ứng, đôi tử mâu lãnh liệt thấu xương làm cho hắn toàn thân run rẩy. Lực áp bách vô hình khiến bạch phát trưởng lão khiếp sợ tột đỉnh.
“Giáo. . . Giáo chủ.”
Bạch phát trưởng lão vừa muốn quỳ xuống đất, Lộng Nguyệt đã thô bạo nắm lấy một lọn tóc trắng của hắn, lạnh lùng nhìn xuống khuôn mặt vị trưởng lão không có nửa điểm thương cảm, “Thuật pháp chiêm phá quỹ tích tinh tú, nói cho ta biết.” (‘chiêm’ trong đây là [zhān] thường gặp trong ‘chiêm bặc’ nghĩa là xem quẻ, bói toán)
Trưởng lão cả kinh, chiêm tinh phá thuật. . .
“Giáo chủ, mệnh chi quỹ tích từ khi xuất sinh đã định xuống, không thể sửa đổi!”
Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, lại tản ra sát ý vô hình, “Đoạn Thần, ngươi đang trả lời lấy lệ với bổn tọa sao?”
Trưởng lão tên Đoạn Thần hoảng sợ nhìn yêu tà nam tử, gương mặt tang thương tràn ngập chấn động.
“Giáo chủ, thứ cho lão phu không thể cáo tri, nghịch thiên hành đạo nguyên bản là trái với thiên mệnh, thiên mệnh chi âm càng vô pháp phá giải!”
“Đừng nói cái gì mệnh trung chú định đến lừa gạt ta!”
Tử mâu yêu dị nheo lại đầy nguy hiểm, cổ tay Lộng Nguyệt vừa chuyển, đem một khỏa dược hoàn đẩy vào miệng Đoạn Thần, cưỡng ép hắn nuốt xuống.
Hai tay Đoạn Thần bóp chặt cổ họng chính mình, bởi vì hô hấp khó khăn, khuôn mặt già nua trở nên tái xanh. Hắn ngã bệt trên mặt đất, sau một lát, đầu não giống như bị ngàn vạn con kiến gặm rỉa cắn xé. Cảm giác tê ngứa chết lặng, thống khổ khó nhịn.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp lầu các, Đoạn Thần không ngừng tự đập đầu vào vách tường. Máu tươi rỉ ra từ não bộ nhỏ xuống, vẩy ra trên tường từng vệt đỏ sẫm. Mùi máu tanh lan ra bốn phía, mặc cho hắn tự hại mình thế nào cũng không thể giảm bớt cảm giác bất thường trong cơ thể.
Đoạn Thần biết được, loại độc này sẽ khiến hắn hoàn toàn biến thành một con rối gỗ bị người nắm trong tay – một con rối không có tư tưởng, chỉ biết trả lời vấn đề của chủ nhân!
Suy nghĩ ngày càng chết lặng tựa hồ muốn hòa tan hết thảy, nhưng Đoạn Thần không ngừng nhắc nhở chính mình: hắn phải thanh tỉnh, nhất định phải thanh tỉnh!
Giáo chủ của hắn quyết không thể làm ra loại chuyện nghịch thiên cải đạo, phản bội thiên mệnh!
Giáo chủ của hắn nhất định phải chấp chưởng càn khôn, nhìn xuống thiên hạ. Việc bội đạo vạn kiếp bất phục như vậy có thể nào hiển hiện trên thân giáo chủ?
“Còn không muốn nói sao?” Lộng Nguyệt giật mạnh mái tóc của Đoạn Thần, kéo hắn nhấc lên. Tử mâu tà độc không có nửa điểm cảm tình.
“Giáo chủ. . .” Máu tươi chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt lão giả làm cho thần tình tang thương càng trở nên mơ hồ, Đoạn Thần cắn chặt khớp hàm, “Ngài vì sao. . . Vì sao phải cố chấp như thế. . . Giáo chủ thân phận cao quý, không được. . .”
Lời Đoạn Thần còn chưa dứt, gương mặt sớm đã đầy máu của hắn lại trúng một chưởng của Lộng Nguyệt trong cơn tức giận, huyết hoa văng ra khắp nơi.
“Đừng nhắc đến hai chữ thân phận trước mặt ta!”
Thân mình Đoạn Thần bị một chưởng kia đánh tới giá sách, đụng vào bệ cắm nến. Nương theo một tiếng vang, nguyên bản hồng tịch để đốt nến lại lung lay không nghiêng không lệch đổ xuống nền nhà trung tâm.
Trong mắt lão giả tràn ngập kinh hoảng, thân thể hư nhuyễn chậm rãi bò tới nơi hồng tịch rơi xuống, thần tình sợ hãi tựa hồ đang cực lực che giấu điều gì.
Lộng Nguyệt chợt nhìn thấy Đoạn Thần khác thường, một tay đẩy lão giả ra xa. Chỉ thấy nền nhà bị hồng tịch đọng lại nháy mắt nứt ra một đạo khe hở. Thanh âm không linh kỳ ảo từ bên kia nền nhà truyền vào tai.
“Đừng, giáo chủ!”
Lộng Nguyệt không chút để ý đến lão giả quấy nhiễu, tung một chưởng bổ ra tấm nền. Trong giây lát, một làn sương mù chói lọi mông lung từ dưới nền đất phun ra, dị quang rực rỡ lóa mắt bao phủ tử mâu tràn đầy kinh ngạc.
Hóa ra trong lầu các còn có một mật thất!
“Giáo chủ, lão phu cầu ngài, không nên đi vào, đừng. . .” Đoạn Thần đau tận tâm can, thống hận hận bản thân bất lực.
Ngữ khí ai cầu khiến người ta không thể nhẫn nại, Lộng Nguyệt quay đầu nhìn bộ dáng tự trách vô thố của lão giả, thanh âm bình thản, “Đoạn trưởng lão, ta không thể.”
Tử ảnh yêu dã phi thân nhảy xuống mật thất, nhanh chóng bị kim khí tiên vụ triệt để cắn nuốt.
***