*Thành ngữ ‘phong thanh hạc lệ’ lấy từ tích xưa: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi; có ý nghĩa ‘sợ bóng sợ gió’, ‘thần hồn nát thần tính’.
.
Lá rụng lác đác, tiếng gió xào xạc, trời xanh bao la rộng lớn, lộ ra một màu xám trắng như thể sắp vào đông.
Huyền Hỏa kêu lên vài tiếng trầm thấp, thân ảnh yêu tử đoạt đi tất cả sắc thái của hoa cỏ khắp vườn. Lưỡi đao sắc lạnh, cành khô mục gãy, gió nổi lên thành lốc xoáy cuồn cuộn, xoay quanh thân yêu tà nam tử, tán loạn trên không trung như liệt thú kinh hoảng chạy trốn, giãy dụa phát ra tiếng gầm đầy ai oán.
Đất đá vỡ vụn thành từng mảnh rít lên như quỷ khóc, thâm tử sắc phượng mâu tràn ngập huyết hồng. Mặc tử yêu quang tựa độc la yêu mạn xé toang thân thể của phi điểu truyền tin, máu tươi rơi vào vùng khí xoáy tán ra đầy trời.
Vài đầu phi điểu bị lăng trì hóa thành huyết tích lẫn thịt vụn rải rác trên nền đất. Yêu tà nam tử đứng lặng trong đình viện vừa bị hắn phá hủy, quanh thân không còn tà khí mị hoặc mà là khí tức thị huyết như có như không bao trùm lấy mọi thứ, cùng vài sợi lông vũ nhiễm huyết lác đác rơi xuống.
Bạch bào thánh tuyết không nhiễm một hạt bụi, tử phát yêu dã tán loạn tung bay, dung nhan yêu dị hiển lộ phong thái ma tà mạt sát chúng sinh.
Phong Hành Vô Lệ cùng Đoạt mệnh song hồn nhìn đình viện bị phá hủy tan tành, song quyền đều nắm chặt.
Lộng Nguyệt xoay người, chậm rãi đi tới đám người cách đó không xa quỳ xuống thành một hàng. Những người đó đều được dùng xiềng xích trói chặt toàn thân, giống như cầm thú bị chế trụ mặc người xâm lược, không còn nửa điểm nhân tính tôn nghiêm.
“Giáo chủ. . . Giáo chủ tha mạng.” Mấy chục người khổ sở cầu xin, nhưng song thâm tử sắc phượng mâu kia vẫn thâm thúy bình lặng, căn bản không có nửa phần cảm tình dao động.
Lộng Nguyệt vươn tay đặt lên đỉnh đầu của một người trong đó, tiếu ý tà mị lộ ra hàn khí âm lãnh, “Xích linh châu giấu ở nơi nào ?”
Tù giả thấp thỏm nói, “Nhật Nguyệt giáo chủ, thứ cho tại hạ không thể nói, Xích linh châu là trấn cung chi bảo của Côn Lôn Sơn chúng ta, đạo trưởng đã phân phó bất luận kẻ nào cũng không được. . . A. . .” (tù giả: tù phạm)
Lộng Nguyệt biểu tình không chút thay đổi bẻ gãy cổ người nọ, nhãn mâu không hề nổi lên gợn sóng, giống như hắn chỉ vừa bóp nát một kiện đồ vật căn bản không có giá trị.
Lộng Nguyệt bước đến trước mặt người khác, dùng phương thức đồng dạng chế trụ đầu người kia, ánh mắt tà dị ma nhiên, “Xích linh châu giấu ở nơi nào ?”
Tử trạng vô cùng thê thảm của đồng bọn khiến người kia toàn thân run rẩy, mười đầu móng tay sắc bén đặt trên đầu hắn ngày càng thâm nhập vào da thịt. Đang lúc hắn phân vân do dự không biết có nên tiết lộ vị trí đặt Xích linh châu hay không, lợi nhận sắc bén đã đâm thủng não bộ, khiến hắn đương trường chết bất đắc kỳ tử. (tưởng tượng võ công Cửu âm bạch cốt trảo mà Mai Siêu Phong dùng ấy ^ ^)
Cứ như vậy, Lộng Nguyệt từng bước tàn sát, mỗi lần đều hỏi một câu giống nhau, tiếu ý tà mị như lưỡi hái tử thân gặt bỏ linh hồn con người. Đến khi hắn đi tới bên người cuối cùng, người nọ rốt cuộc không thể chịu đựng nỗi sợ hãi cực hạn trong lòng, thanh âm run lên, “Tại. . . tại Mê trận địa cung.”
“Trong Mê trận địa cung có tám mươi mốt cửa khẩu, ta hỏi ngươi cụ thể ở nơi nào ?” Móng tay sắc bén chậm rãi đâm vào đầu lâu của tù giả, đến khi máu bắt đầu chảy xuống, người nọ mới kinh hãi không dám giấu diếm, “Vào cửa thứ ba mươi sáu sẽ có Ngũ hành trận, phương hướng mà Ngũ hành trận biến ảo chính là nơi cất giấu Xích linh châu. Nhưng ở đó có ngũ đại trưởng lão tọa trấn, không ai có thể bước vào.”
Lộng Nguyệt tà khí nhếch môi, tử mâu nheo lại, lộ ra một mạt huyết sắc tàn nhẫn, “Ta giết hết bọn chúng không phải là sẽ vào được sao ?”
“Đừng ──── A ────” Mắt người nọ còn chưa khép hẳn, dần trở nên đờđẫn ảm đạm, não tương sớm đã văng tung tóe.
Bỗng nhiên, Lộng Nguyệt vươn đầu ngón tay vạch một đường trong không khí, một đạo tử mang độc lạt xẹt qua phần cổ của mười thi thể, ngạnh sinh cắt xuống thủ cấp bọn họ. Máu tươi tuôn ra nhiễm đỏ cỏ dại chung quanh, mùi vị tử vong nồng đậm khiến Đoạt mệnh song hồn cũng không khỏi thoáng run lên nhè nhẹ. (thủ cấp: đầu lâu)
“Tinh Hồn, đem mười cỗ thi thể này đưa về Côn Lôn Sơn.”
Chặt bỏ thủ cấp của hàng người đầu tiên, tầm mắt của Lộng Nguyệt lại đảo qua hàng tù giả thứ hai, nụ cười trào phúng tà nhiên vương bên khóe môi, “Lâu chủ Ám Hà Thất Túc Lâu, bổn tọa muốn tặng cho giáo vương của các ngươi một chút kinh hỉ.”
Bảy người đồng thời ngẩng đầu, tử mang lóa mắt đâm nhói hai mắt bọn họ. Song ngay tại một khắc bảy người nhắm mắt lại kia, bảy chiếc thủ cấp cao cao bay lên rồi dữ tợn rơi xuống lăn vài vòng trên mặt đất, huy sái muôn vàn đóa huyết hoa rực rỡ.
“Nguyệt Hồn, đem đầu bảy kẻ này treo trước đại lâu của Ám Hà Thất Túc Lâu.”
Một người cuối cùng hai chân như nhũn ra, hắn không dám ngẩng đầu nhìn yêu tà nam tử tựa ma quỷ trước mặt, nỗi sợ hãi thấm nhập tận cốt tủy tràn đầy trong lòng.
Lộng Nguyệt giật mạnh một lọn tóc dài của người nọ, nụ cười tà mị âm hàn nhiếp nhân, mang theo thần tình cuồng ngạo ma dã, “Trở về nói với Tà Hoàng cùng Ám Dạ Minh, bảo bọn hắn chuẩn bị mạng của mình cho tốt, chờ ta tùy thời qua lấy !”
Dứt lời, thân ảnh yêu tử chợt lóe, Lộng Nguyệt bước vào mật thất, không nhìn nét mặt hoảng sợ của đám thuộc hạ.
Tên tù giả cuối cùng co quắp ngã trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Phong Hành Vô Lệ cùng Đoạt mệnh song hồn đã không dám ngẩng đầu nhìn về phía yêu tà nam tử.
Kể từ ngày Lộng Nguyệt bắt đầu bế quan trong mật thất, biến hóa của hắn đã vượt quá sức tưởng tượng của thuộc hạ Nhật Nguyệt Giáo.
Phong tư khí phách khinh cuồng biến mất mấy ngày trước lại xuất hiện quanh thân hắn, song điều khiến đám người vô pháp thừa nhận chính là giáo chủ của bọn họ so với trước kia càng thêm tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn bạo lệ.
Nụ cười vẫn tà mị như trước, nhưng căn bản không có chút độ ấm. Tử mâu vẫn bảo trì thâm thúy, lại không có nửa điểm cảm tình.
Mỗi ngày, Lộng Nguyệt không luyện công thì đi giết người, giống như trong tính mạng của hắn ngoại trừ hai việc này ra không còn thứ gì khác, thậm chí cũng không đến Ngạo Thần Cung.
Võ công của Lộng Nguyệt ngày càng tà ác, mỗi lần ra tay đều mang đến hủy diệt cùng giết chóc. Phong Hành Vô Lệ không nhìn ra là loại võ công gì, nhưng dựa vào chiêu thức tàn nhẫn, hắn có thể nhìn thấy một đôi mắt trống rỗng vô tình. Đó giống như ánh mắt của Tu La nơi địa ngục, một khi rơi xuống là vạn kiếp bất phục.
.
Ngạo Thần Cung, tuyết sắc liên thiên, cung thành như tuyết được bao phủ trong màn sương mông lung, tản ra vẻ thê lãnh tiêu điều. (tuyết sắc liên thiên: cả không gian đều một màu trắng – cung lâu sơn trắng, nền đất tuyết phủ/ sương trắng che khuất, trên trời mây trắng . .. blah blah)
Thuộc hạ của bốn môn Thiên, Địa, Minh, Ám tụ tập tại Minh Thần Điện, ngẩng đầu cung kính nhìn hồng y nam tử trên cao. Một tấm mành bằng tử đàn buông xuống đem người ngồi ở chủ vị che khuất, nhìn không rõ dung mạo của hắn, chỉ thấy mạt yêu hồng tựa hỏa kia kinh sợ tầm mắt chúng nhân.
Làn da tuyết trắng tái nhợt không chút huyết sắc, trên cổ hồng y nam tử đã phủ đầy yêu la đằng văn, ma dị nhiếp nhân, song nhãn mâu băng hồng yêu dị hệt như huyết lưu ly đã mất đi thần thái trước kia.
Cả đại điện ngoại trừ Tứ đại tòa sử, những người còn lại đều không biết được vị thần minh chí cao vô thượng trong tâm khảm của bọn hắn sớm đã không nhìn thấy bất luận cảnh sắc nào trên thế gian.
“Cung chủ, đêm qua thập đại ảnh vệ hộ cung trong Tử Hà Cung của Côn Lôn Sơn đã rơi vào tay Nhật Nguyệt Giáo, đến nay sinh tử không rõ.”
Lăng Nhiễm dừng một chút, thấy hồng y nam tử không lộ ra phản ứng, tiếp tục nói, “Lâu chủ của Ám Hà Thất Túc Lâu lại vô duyên vô cớ mất tích.”
Hách Liên Cô Tuyết mở mắt, không để ý đến lời Lăng Nhiễm, lạnh lùng hỏi, “Vô Nhai, Tập Phong, sự tình ta giao cho các ngươi đã lo liệu đến đâu rồi ?”
Vô Nhai cùng Tập Phong bước ra giữa đại điện, quỳ một gối xuống đất, “Mị Thủy, Mị Hỏa đã bị thuộc hạ nhốt tại Hàn Thiên Lâu, hiện tại Ám Hà Ngũ thần tử toàn bộ đều đã rời khỏi Tà Hoàng, Ám Hà Thất Túc Lâu mất đi lâu chủ, căn bản không có thời gian kiểm soát. Ám Hà Dương giới đã hủy, chỉ có Tu La Môn của Ám Hà Âm giới còn chưa phá được.”
Tập Phong nói, “Cung chủ, thuộc hạ nghe được một chuyện kỳ quái.”
“Chuyện gì ?”
“Ám Hà Thất Túc Lâu bố trí cơ quan tầng tầng lớp lớp, thần bí quỷ dị, nếu không phải là người của Đại Ám Hà Cung, cơ bản không ai có thể lông tóc vô thương mà tiến vào Ám Hà Âm giới, càng không nói đến việc có thể thần không biết quỷ không hay bắt đi lâu chủ Thất Túc Lâu. Hiện tại Ám Hà Thiên tôn đã bắt đầu hoài nghi bên trong Đại Ám Hà có nội gian. . .”
Hồng mâu thoáng nheo lại, Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng hỏi, “Có thể tra ra được không ?”
Tập Phong dừng một chút, thản nhiên nói, “Thuộc hạ ẩn vào bên trong Ám Hà Âm giới, nghe nói có người nghi ngờ là. . .”
“Được rồi !” Hách Liên Cô Tuyết chợt ngắt lời Tập Phong, “Chuyện ngươi tra ra không được phép tiết lộ nửa chữ, bản cung trong lòng đã rõ.”
Tập Phong gật đầu đáp ứng.
Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, dung nhan kiều mị lạnh lẽo không chút độ ấm, “Tuyệt Ảnh, đi Hàn Thiên Lâu nói cho Mị Thủy Mị Hỏa, nếu bọn họ đồng ý thoát ly Tà Hoàng, nguyện trung thành với Ngạo Thần Cung ta, có thể tha mạng, cũng đưa bọn họ an trí tại Ám Môn của ngươi. Nếu hai người kia khăng khăng không chuyển ý cứ việc giết chết, đem thi thể trả về Đại Ám Hà !”
Tuyệt Ảnh không nhiều lời, trực tiếp hóa gió rời đi.
“Vô Nhai, đem Truy phong hương rải vào Ám Hà Âm giới, đặc biệt là Tu La Môn !”
“Tập Phong, truyền tin cho đám lão gia hỏa chưởng môn của Bát đại môn phái, mấy ngày tới sẽ khai mở Tứ linh, nếu bọn họ muốn được đến vinh diệu chỉ có thể trợ giúp bản cung một tay. Bằng không ta lập tức sẽ hủy đi Tứ linh thánh đồ !”
Đột nhiên, ngay sau khi hai người rời đi, một trận đau đớn mãnh liệt lan tràn khắp toàn thân Hách Liên Cô Tuyết. Thống khổ cực hạn khiến hắn thiếu chút nữa không thể đứng vững, may mắn hắn kịp thời vịn vào kim điêu ngọc tháp phía sau.
Cô Tuyết gắt gao áp chế huyết khí không ngừng xao động trong cơ thể, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh, dung nhan yêu mị nhất thời trắng bệch.
Điệp Triệt chợt nhận ra Hách Liên Cô Tuyết có chút khác thường, nàng phi thân hạ xuống bậc thang bằng ngọc thạch, hướng chúng nhân mở miệng, “Hôm nay dừng tại đây, các vị có thể trở về.”
Sau khi đám thuộc hạ quỳ bái hồng y nam tử, rời khỏi đại điện, thanh âm băng lãnh của Hách Liên Cô Tuyết cũng trở nên nhu hòa, “Điệp Triệt, dẫn đường.”
Trở lại Mộc Tuyết Các, Cô Tuyết khoát tay ý bảo Điệp Triệt lui xuống, đợi đến khi hắn không cảm giác được bất luận kẻ nào ở chung quanh, liền không còn cố kỵ phun ra một ngụm máu đen, vệt máu dữ tợn men theo khóe môi không ngừng chảy xuống.
Phỏng chừng ngay cả một tháng cũng không trụ được. . .
Cô Tuyết hơi rũ mắt, tiếu ý châm chọc treo bên khóe môi, trào phúng bản thân bất đắc dĩ, lại đùa cợt vận mệnh đáng thương hại.
“Kẻ nào ?”
Cô Tuyết chợt cảnh giác, hắn nháy mắt lau đi vết máu trên môi, ngưng thần nín thở, cố gắng cảm nhận khí tức của người vừa mới đến.
Làn gió nhu hòa chậm rãi tiếp cận hắn, thuần khiết giống như không nhiễm bụi trần, thổi tan mùi máu tươi bao trùm khắp tòa Mộc Tuyết Các.
“Vân Khuynh ?” Cô Tuyết khẽ đoán.
Bạch y nam tử cúi đầu mỉm cười, “Là ta.”
Cô Tuyết yêu mị cười khẽ, “Bản sự của Mộ lâu chủ thật sự là càng lúc càng lớn, ngay cả Mộc Tuyết Các của bản cung cũng dám xâm nhập, lại còn vô thanh vô tức.”
Tầm mắt của Mộ Vân Khuynh đảo qua bãi máu trên mặt đất, lập tức quay đầu chăm chú nhìn đôi hồng đồng mất đi sắc thái, trong lòng nổi lên từng đợt lạnh lẽo.
“Cô Tuyết, ngươi có thể giết ta, bất quá trước đó ta muốn nói cho ngươi một việc.”
“Để ta giết gian tế của Đại Ám Hà Cung sao ?” Cô Tuyết cười lạnh, lộ ra vẻ thản nhiên nhìn thấu hết thảy.
Mộ Vân Khuynh đột nhiên nâng mâu, trong mắt đã không còn tiếu ý.
“Vân Khuynh, cho đến hiện tại ta vẫn không biết ngươi là loại người như thế nào.”
Mộ Vân Khuynh nhìn thẳng vào đôi hồng mâu không có nửa điểm gợn sóng dao động, thản nhiên nói, “Cô Tuyết, ngươi chưa bao giờ muốn lý giải ta, làm sao có thể biết ?”
Vân mi Cô Tuyết nhíu chặt, một thoáng trầm mặc, chợt chuyển đề tài, “Ngươi muốn nói cho ta chuyện gì ?”
Mộ Vân Khuynh đem cuộn giấy cầm trong tay đặt vào tay Cô Tuyết, thanh âm như trước không lộ ra cảm xúc, “Đây là bản đồ địa hình của Đại Ám Hà Cung, ngươi sẽ phát hiện. . .”
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, hắc mâu thâm thúy chăm chú nhìn song hồng đồng ảm đạm vô quang ẩn ẩn tự giễu, trong lòng tràn ngập áy náy, “Thật có lỗi.”
“Không cần !” Cô Tuyết cười lạnh, “Phát hiện cái gì ?”
“Trong Đại Ám Hà Cung có một thông đạo dẫn đến Huyền cổ địa lăng.”
Cô Tuyết cả kinh, thần thánh chi địa nơi mở ra Tứ linh đồ ──── Huyền cổđịa lăng, cư nhiên lại có liên quan chặt chẽ với nơi kiến lập Đại Ám Hà Cung !
Tiếu ý tà lãnh treo bên khóe môi, thâm trầm khó đoán.
Như vậy càng tốt. . .
Cô Tuyết nắm chặt cuộn giấy trong tay, thản nhiên hỏi, “Lộng Nguyệt biết chuyện này sao ?”
“Hắn rất nhanh sẽ biết.”
“Hắn sẽ không biết.” Cô Tuyết cười trào phúng, “Bởi vì ta sẽ không để ngươi rời khỏi nơi này.”
Thần tình của Mộ Vân Khuynh trở nên kích động, “Ngươi muốn một mình đối phó với Đại Ám Hà Cung ?!”
“Ngươi chỉ nói đúng phân nửa.” Cô Tuyết cảm nhận phương hướng, đến gần Mộ Vân Khuynh. Thừa dịp hắn đang hoảng sợ, khí tức bất ổn nháy mắt phong tỏa huyệt đạo toàn thân hắn, theo sau thả vào miệng Mộ Vân Khuynh một khỏa dược hoàn, ép hắn nuốt xuống, “Ta không chỉ muốn tiêu diệt Đại Ám Hà, còn có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm.”
“Vừa rồi ta cho ngươi ăn Hóa công tán.” Thanh âm Cô Tuyết vẫn lạnh như băng, “Ta chỉ lưu ngươi một tháng. Một tháng sau ngươi sẽ được tự do.”
Mộ Vân Khuynh khó hiểu, “Vì sao lại là một tháng ?”
Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mâu, không hề trả lời, lập tức xoay người rời đi.
“Cô Tuyết !” Mộ Vân Khuynh nhìn theo bóng lưng cao ngạo của hồng y nam tử, cảm giác thấp thỏm bất an đột nhiên nảy sinh, tựa hồ đóa yêu hoa độc tẫn thiên hạ kia sắp sửa biến mất khỏi thế gian này, không chút lưu luyến hết thảy nơi trần thế.
“Cho dù là vì Lộng Nguyệt, ngươi sẽ nỗ lực sống sót, không phải sao ?” Mộ Vân Khuynh cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng mạt hỏa hồng tuyệt mị ẩn hiện phía trước lại khiến hai mắt hắn đau nhói.
“Ta cũng muốn. . .” Hồng y nam tử chợt dừng bước, hắn hơi khép mắt, băng tuyết yêu dung thoáng tan đi sương lạnh, phủ lên một tầng tình ý nhu hòa.
Chỉ là. . . đã không còn kịp rồi. . .