Khi Hách Liên Cô Tuyết tỉnh lại đã là ba ngày sau, tại thời khắc đôi hồng mâu khẽ mở, cả thế gian tựa hồ đều bừng lên sáng ngời.
Nam tử tuyệt mị yêu diễm ngồi dậy, mang theo thần tình băng hàn, buốt lạnh đến mức khiến người ta chùn bước.
Hắn chợt có cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng.
Hồng Liên vẫn lạc, Phượng Hoàng trọng sinh. Yêu tà nam tử vỗ nhẹ lên gò má của hắn, thì thầm với hắn rất nhiều, rất lâu.
Hắn loáng thoáng nhớ lại cảnh tượng hôn ám cuối cùng còn lưu giữ trong đầu, mơ hồ nhìn thấy cả địa vực bị biển lửa bao vây, nhưng tính mạng của hắn vẫn chưa kết thúc.
Hiện giờ, hết thảy đều tiêu tán, thân thể hắn tựa hồ được rót vào một loại cảm xúc hoàn toàn khác, không còn là nỗi cô quạnh lạnh lẽo mà là niềm lo lắng trải rộng toàn thân.
Nguyệt. . .
Mạt tử ảnh yêu dã bỗng chốc thoáng hiện trong tâm trí, Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên đứng dậy, trước mắt hắn, một ngọc diện thiếu niên thong thả bước đến.
“Hách Liên cung chủ. . .”
Đôi mắt Cô Tuyết nheo lại, “Làm sao ngươi lại ở chỗ này ?”
Thần sắc Nam Phong Ẩn có chút ảm đạm, “Là Nhật Nguyệt giáo chủ để ta tới chiếu khán cung chủ.”
“Ngươi có thể lui.” Hách Liên Cô Tuyết cũng không muốn nhiều lời, xoay người định bước ra khỏi Mộc Tuyết Các.
“Cung chủ muốn đi đâu ?”
“Ta đi đâu không cần ngươi quản.”
“Nếu cung chủ muốn đến Nhật Nguyệt Giáo, vậy thì không tất yếu.”
Hách Liên Cô Tuyết chợt dừng bước, đột nhiên chuyển thân, một tia bất an xẹt qua đáy lòng, “Ngươi có ý gì ?”
Nam Phong Ẩn cắn chặt môi, hơi rũ mi mắt, “Nhật Nguyệt Giáo có thể đã bị hủy.”
Một tiếng nổ nháy mắt vang lên trong đầu Cô Tuyết, khiến hắn thiếu chút nữa không thể đứng vững, ***g ngực nổi lên một trận lạnh lẽo, “Ngươi vừa nói cái gì ?”
Nam Phong Ẩn không dám nhìn biểu tình giờ khắc này của hồng y nam tử. Đôi hồng mâu nguyên bản sáng ngời tràn trề tinh thần cơ hồ sắp sửa nhiễm đậm tử vong bi thống.
Cô Tuyết bóp chặt cổ ngọc diện thiếu niên, ngọn lửa phẫn nộ lan khắp hồng mâu, thanh âm run rẩy vang lên, “Lặp lại một lần những điều ngươi mới nói, Nhật Nguyệt Giáo làm sao có thể bị hủy? Lộng Nguyệt đâu? Lộng Nguyệt ở nơi nào ?”
Ngọn nến bốc cháy chảy xuống từng giọt sáp hệt như lệ châu, hoa tuyết mờ ảo phiêu tán.
“Hách Liên cung chủ cho rằng vì sao mình có thể sống lại ?” Nam Phong Ẩn rốt cuộc nâng mâu, chậm rãi mở miệng, “Lộng Nguyệt đã đem công lực cả đời truyền cho cung chủ, bởi thế ngươi mới có cơ hội trọng sinh.”
Một khắc kia, trái tim Cô Tuyết giống như bị thứ gì đó va đập thật mạnh, ngay cả cánh tay cũng run rẩy giảm bớt lực đạo.
“Thiên ma di hồn đại pháp. . .” Nam Phong Ẩn nhàn nhạt nói, “Lộng Nguyệt dùng Thiên ma di hồn đại pháp để sửa đổi tinh tượng của cung chủ, nghịch thiên cải mệnh, xoay chuyển mệnh kiếp Huyết sát cô tinh.”
“Ngươi gạt ta !” Cô Tuyết cố gắng thuyết phục bản thân, tựa hồ sợ hãi nghe được sự thật tàn nhẫn, “Muốn tu luyện Thiên ma di hồn đại phát ít nhất cũng phải hao tốn thời gian mười năm, Lộng Nguyệt không có khả năng chỉ trong vòng một tháng luyện thành tà công này.”
“Huyết khí nghịch hành, tốc thành Thiên ma !” (nghịch chuyển huyết khí, học Thiên ma cấp tốc)
Toàn thân Hách Liên Cô Tuyết run lên từng đợt không thể khống chế, đầu óc hắn như bị đóng băng ngưng trệ, không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì.
Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao chỉ trong một tháng Lộng Nguyệt lại biến đổi kỳ dị như vậy, rốt cuộc hiểu ra vì sao ngày ấy trong Tử Trúc Uyển, Lộng Nguyệt hệt như ma quỷ không có cảm tình.
Tu luyện Thiên ma di hồn đại pháp phải đoạn tình tuyệt ái. Đó là tà công đưa người ta đọa nhập ma đạo, song cũng chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi dùng xong sẽ tạo nên tàn phá trí mạng cho thân thể. Huyết khí ngược chiều càng gia tốc quá trình suy kiệt của toàn bộ kinh mạch, cho đến khi từ từ hư nhược mà chết. . .
Tựa hồ có một lưỡi đao sắc bén đâm vào ***g ngực Cô Tuyết, tâm can tan nát.
“Hắn sao có thể. . .sao có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy ?!” Hồng mâu băng lãnh bị một màn sương che phủ, trong chốc lát chỉ còn lại đau đớn bi thương.
“Kỳ thực hắn và ngươi đều giống nhau, ngươi cho rằng Lộng Nguyệt có thể trơ mắt nhìn ngươi chết sao?”
“Ta thà chết cũng không muốn hắn làm vậy !” Trong đầu Hách Liên Cô Tuyết ầm ầm nổ vang, ngực đau đến mức không thể hô hấp.
“Không còn kịp rồi, hắn đã đem tính mạng của mình cho ngươi. . .” Nam Phong Ẩn chậm rãi cúi đầu, hồng mâu lóe lên lãnh quang làm cho hắn không đủ dũng khí để đối diện, “Võ lâm nhân sĩ lòng mang theo cừu hận, thừa dịp Lộng Nguyệt mất hết võ công tiến đánh Nhật Nguyệt Giáo. . .”
“Lộng Nguyệt đâu ?” Hách Liên Cô Tuyết run lên bần bật, rống giận một tiếng, “Nói cho ta biết, Lộng Nguyệt hiện tại ở nơi nào ?”
“Ngươi cho rằng hắn sẽ để lộ tung tích ?” Thanh âm của Nam Phong Ẩn có chút khàn khàn, “Thánh thủ độc tiên kiệt ngạo tự phụ mất đi một thân công lực, đã là phế nhân, làm sao có thể cho ngươi biết mình đi đâu ?”
“Lộng Nguyệt nói, hắn muốn cung chủ hảo hảo sống sót, mang theo tình yêu của hắn. . . hảo hảo sống sót. . .”
“Không có hắn, ta sống còn có nghĩa gì ?!”
Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên buông ra Nam Phong Ẩn, như một đoàn mây đỏ thiêu đốt biến mất dưới chân trời thâm lam.
Nguyệt, cho dù lên trời xuống đất ta cũng phải tìm được ngươi. . .
~*~
Phiến phiến hoa đào rơi xuống, hoa tuyết tung bay hóa thành từng đạo tàn ảnh trôi nổi, phủ lên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn một tầng ngân bạch thánh khiết.
Một yêu tà nam tử lẳng lặng đứng dưới bầu trời đẫm huyết sắc, khóe môi vương một nụ cười mỹ lệ nhất thế gian. Tử phát yêu dã phiêu tán trong gió, bạch bào thuần tịnh như muốn cùng hoa tuyết đầy trời dung nhập thành một thể.
Thân ảnh của hắn rất mờ nhạt, phảng phất phi hoa trong màn sương mông lung. Từng đợt ba quang óng ánh như hoa trong gương, như trăng trong nước, nhạt nhòa hờ hững cơ hồ sắp sửa biến thành hoa đào phi tuyết bay đầy trời. . .
“Lộng Nguyệt, mau giao hai Thần Khí ra, chúng ta có thể cho ngươi chết toàn thây !”
“Nam Cung Lộng Nguyệt sớm đã cùng đồ mạt lộ, Nhật Nguyệt Giáo hiện giờ máu chảy thành sông. Ha ha, Lộng Nguyệt, không ngờ ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi, vào thời điểm này lại mất hết võ công. Ngươi cũng đừng trách chúng ta lợi dụng lúc khó khăn !”
“Hách Liên Cô Tuyết hôn mê bất tỉnh, Nam Cung Lộng Nguyệt mất sạch võ công, ha ha, thật sự là lão thiên giúp ta! Lộng Nguyệt, chỉ cần ngươi chết, giang hồ sẽ yên bình! Chúng ta cũng có thể tọa ủng võ lâm, xưng bá thiên hạ. . .”
Ngàn vạn võ lâm nhân sĩ tụ tập trên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, trong đó còn có dư nghiệt của Đại Ám Hà Cung. Bọn hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm yêu tà nam tử phía trên đỉnh núi, dục vọng dơ bẩn trong lòng như lửa cháy đồng cỏ nhanh chóng lan tràn.
“Giết chết ma đầu này !” Chưởng môn lẫn đệ tử của bát đại môn phái nhao nhao xông lên, vô số đao kiếm hướng bạch bào thánh tuyết đâm đến, trong mắt tràn đầy khoái ý điên cuồng.
Lộng Nguyệt nâng tay, hội tụ chút lực lượng cuối cùng còn sót lại. Tử mang mỏng mang va chạm cùng ngàn thanh đao kiếm trong màn tuyết trắng lóe lên một phiến kim sắc rực rỡ. . .
Đao kiếm gãy tan, từ trên tay đệ tử bát đại môn phái rơi xuống nền đất trơ trụi. Bọn hắn kinh ngạc nhìn yêu tà nam tử hờ hững đứng đó, không khỏi sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Tử mang yếu ớt mau chóng tan biến, Lộng Nguyệt tà mị nhếch môi, đáy mắt tràn đầy trào phúng.
“Mọi người không phải sợ, chúng ta cùng xông lên nhất định có thể tiêu diệt ma đầu !”
Lúc này, Thần Kiến đại sư phương trượng phái Thiếu Lâm tiến lên vài bước, thần tình tang thương thở dài một tiếng, “Nhật Nguyệt giáo chủ, ngươi nghiệp chướng nặng nề lại không biết hối cải. Đến bây giờ ngươi còn điều gì muốn nói ?”
Hoa tuyết tung bay đáp xuống tử phát yêu dã, tô điểm từng vệt óng ánh trong suốt.
Yêu tà nam tử đứng trên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, tư thái vẫn cao ngạo bất khả xâm phạm, toàn thân phảng phất tản ra vầng sáng khí phách mạnh mẽ nhất thế gian.
Tử mâu không hề nhìn đến đám võ lâm nhân sĩ tiến tới thảo phạt, giống như trong mắt hắn những kẻ đó chỉ là bụi bặm hư vô.
Lộng Nguyệt ngẩng cao đầu, bạch bào theo gió bay tán loạn, nghênh tuyết mà đứng.
Yêu nhan tái nhợt tựa hồ muốn cùng hoa tuyết đầy trời hòa thành một thể, mạt hồng ảnh yêu diễm mơ hồ hiện lên trước mắt, bỗng chốc đã cuốn đi hết thảy niềm cô tịch trong lòng hắn.
“Ta ngàn sai vạn sai, duy nhất một chuyện không làm sai. . .” Thanh âm thản nhiên vang lên mà không mất khí phách uy nghiêm.
Lộng Nguyệt khẽ nhắm mắt, cuồng tứ cười to, rồi đột nhiên thả người nhảy xuống, tựa hồ chẳng hề lưu luyến trần thế phù hoa. Thân ảnh tuyết bạch như hoa tuyết giữa nhân gian, lao thẳng xuống đáy nhai Huyễn Tuyết Sơn. . .
Thanh âm tà tứ khí phách giờ khắc này vang vọng khắp chân trời, truyền vào trong tai mỗi người. . .
“Ta Nam Cung Lộng Nguyệt duy nhất không làm sai một chuyện chính là yêu Hách Liên Cô Tuyết, trọn đời bất hối !”
Vực sâu vạn trượng quanh quẩn thanh âm của hắn hồi lâu, phảng phất muôn kiếp cũng không thể xóa nhòa !
“Nguyệt ──── !” Tiếng thét đầy bi tuyệt xé rách khoảng không, thân ảnh hỏa hồng kinh hoảng lao đến. Một khắc kia, cả thế giới của hắn theo mạt tử ảnh tiêu thất hoàn toàn sụp đổ !
“Tuyết nhi của ta, ngươi nghe, không được xuống tìm ta, nếu không ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi !” Thanh âm mờ ảo biến mất dưới vực sâu không đáy, theo màn mây mù lượn lờ mãi cũng không tiêu tan.
.
────【 Nguyệt • Ức 】────
Hoa tuyết tung bay, thiên địa lạnh lẽo rung chuyển nỗi niềm thê lương nơi thế gian.
Màn sương mờ mịt, ký ức như lưu thủy, hóa thành vĩnh hằng.
.
Ta Nam Cung Lộng Nguyệt cả đời này có hai chuyện may mắn nhất,
Một chuyện, là thật lâu thật lâu trước kia, ta đã gặp hắn.
Một chuyện, là ta đã dùng hết thảy sinh mệnh để yêu hắn.
.
Nếu thế nhân chê ta si, khi ta ngốc, ta đây chỉ có thể cười bọn họ không hiểu.
Cho dù thân trúng tình cổ, tâm trúng tình độc, thì đã sao?
Cho dù ta vì hắn mà điên cuồng, thì thế nào?
.
Bụi quy về bụi, đất quy về đất.
U Minh hoa cốc, nơi từng là ký ức của riêng ta.
Một người nhìn khúc tiêu gãy đoạn, một người ngắm liên hoa tuyết phủ, chỉ vậy thôi nhưng ta hết lần này đến lần khác vẫn không cách nào quên được hắn.
Không thể quên đào hoa lâm lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, không thể quên từng cái chau mày, mỗi nụ cười của hắn, không thể quên bộ dáng hắn an tĩnh nằm trong lòng ta ngủ say.
Ta Nam Cung Lộng Nguyệt đời này kiếp này nếu có được hắn, cho dù chỉ sống một ngày ta cũng không hối tiếc, cho dù nghịch thiên hành đạo vĩnh viễn rơi xuống địa ngục, ta cũng vô oán vô hối.
.
Bạch lộ hàn sương, vạn vật thê linh.
Dù cho luân hồi hay tan biến, ta cũng nguyện ý dùng một vạn năm chờ đợi để đổi lấy một lần cùng hắn gặp lại.
.
Tuyết nhi,
Ta là một người ích kỷ, ta thật sự không thể trơ mắt nhìn kẻ khác có được ngươi.
Tha thứ cho sự tàn nhẫn của ta, tha thứ hết thảy những việc ta đã làm.
Khi ta biết chính mình phải đoạn tình tuyệt ái, mới chợt phát hiện ngay cả một ngày cũng không thể chịu đựng.
Một tháng này với ta mà nói,
Thật sự là lâu, lâu lắm.
Nhưng ta thật không có biện pháp a. . .
.
Tuyết nhi,
Ngươi phải biết rằng, thống khổ mà ta chịu đựng tuyệt sẽ không ít hơn ngươi.
Ta chưa từng phản bội ngươi.
Chưa từng dối gạt ngươi.
Đừng chán ghét ta, có được không. . .
.
Cho dù kế tiếp, ta phải đối mặt với một thế giới cô độc, nhưng chung quy so với cuộc sống trải qua năm tháng hoang tàn trống rỗng không có ngươi ở bên vẫn hảo, ít nhất, ta còn có thể nhìn thấy ngươi, không phải sao?
Vũ hóa thành phong, phất qua gò má ngươi, tàn hoa lạc tuyết, rơi trên làn tóc ngươi. Tuyết nhi, nếu ngươi cảm giác được, đó là ta đang hôn ngươi, ngươi nhất định phải biết, đó là ta Nam Cung Lộng Nguyệt, đang hôn ngươi. . .
Tuyết nhi,
Cuộc đời này của ta, chỉ vì yêu ngươi, chỉ vì hôn ngươi, chỉ vì, có được ngươi. . .
. . .
Hoa tuyết phủ lên làn tóc hỏa hồng, hồng y nam tử quỵ gối trên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, ngẩn người hồi lâu nhìn một mảnh mây mù mờ ảo sớm đã không còn bất kỳ dấu vết, thanh âm đồng dạng không mất đi khí phách vang vọng dưới bầu trời, “Ta, Hách Liên Cô Tuyết yêu Nam Cung Lộng Nguyệt, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn vô hối !”
Một khắc kia, chúng nhân rung động. Cả thế gian, cả thiên địa chợt yên lặng, không có nửa điểm âm thanh vang lên.
“A ──── !!” Hồng y nam tử rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, phát ra tiếng gầm thét bi thống như dã thú bị thương, trái tim tựa hồầm ầm vỡ vụn. Tuyết bay đầy trời trong khoảnh khắc cũng ngừng rơi, hồng mang vạn trượng, thiên địa bi tuyệt, gió cuốn cuồng loạn, đất rung núi chuyển.
Hỏa hồng trường phát quay cuồng như múa, trong chớp mắt toàn bộ biến thành một màu ngân bạch, theo gió xõa tung. . .
Mọi ánh sáng trên thế gian đều ảm đạm, hệt như thiên địa cũng thống khổ tê minh.
Làn tóc tuyết trắng buông trên hỏa hồng tú bào thuần khiết mà thần thánh không ngừng tung bay.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn một màn trước mắt.
Đó rốt cuộc là nỗi bi tuyệt thống khổ tới mức nào? Đến tột cùng có bao nhiêu đau xót đang giày xéo tâm can ?
. . . Mới có thể khiến hồng y nam tử chẳng mấy chốc đã bạc phai màu tóc. . .
Đỉnh Huyễn Tuyết Sơn nương theo tiếng thét ai thương rung chuyển không ngớt. Hách Liên Cô Tuyết đứng bật dậy, làn tóc lấp lánh quang mang ngân bạch thoáng hiện vẻ thị huyết ma dị. Quanh thân hắn tản ra lực lượng vô cùng cường hãn, chấn động cốt cách mỗi người !
“Điên rồi điên rồi! Bạch phát ma đầu này điên rồi !”
“Hắn muốn đại khai sát giới, Hách Liên Cô Tuyết muốn đại khai sát giới ────”
Đám đông vội vàng chạy trốn, giờ phút này bọn hắn đều rõ ràng, Hách Liên Cô Tuyết muốn đem tất cả mọi người trên Huyễn Tuyết Sơn đi theo Lộng Nguyệt làm vật bồi táng !
Phong vân biến sắc, tuyết bay đầy trời. Huyết quang hệt như ma quỷ dữ tợn, từ lòng bàn tay hồng y nam tử lao ra không ngừng cướp đoạt nhân mạng. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mỗi lần vung tay là đầu thân tách biệt, vùi thi nơi đáy vực.
Huyết sắc văng khắp bốn phía, nơi nơi cuồng sát, Hách Liên Cô Tuyết lúc này đã triệt để suy sụp.
Không còn lý trí, chẳng có bình tĩnh, thậm chí ngay cả giết chóc cũng không thể bình ổn nỗi bi thương vô pháp thừa nhận trong lòng hắn !
Ngàn dặm xa xôi đuổi tới Huyễn Tuyết Sơn, không ngờ cuối cùng vẫn chậm một bước.
Nguyệt của hắn a !
Người mà hắn trọn một đời khuynh tâm sở ái, ngay trước mắt hắn triệt triệt để để biến mất. . .
Vĩnh viễn biến mất. . .
.
Thiên địa nổi lên dị trạng, huyết sắc che phủ thiên không, Hách Liên Cô Tuyết tựa như ma quỷ điên cuồng tàn sát. Một đường đi tới đạp trên thi thể cùng đầu lâu, từng người một như sao băng vẫn lạc, bị hắn hủy hồn diệt xác rồi ném xuống đáy vực.
Không có nhân tính, không có lương tri, không có linh hồn.
Hết thảy mọi thứ đều theo mạt tử ảnh kia rời đi nháy mắt trở nên trống rỗng, vạn vật chỉ còn là hư vô.
Máu tươi tung tóe nhiễm hồng tuyết trắng, nhìn mà kinh tâm. Hồng mâu đỏ rực tựa huyết lưu chuyển từng dòng lệ ai tuyệt, cả Huyễn Tuyết Sơn thánh khiết chẳng mấy chốc đã hóa thành Tu La huyết tràng.
Sắc đỏ quỷ dị yêu diễm không ngừng lan tràn như chốn địa ngục, phảng phất thiên địa cũng chảy xuống huyết lệ.
Hắn đã hoàn toàn điên rồi. . .
Huyết nhiễm thương thiên, huyết nhiễm tuyết trắng, huyết nhiễm đại địa.
Cả thiên địa, ngoại trừ làn tóc ngân bạch cuồng phi loạn vũ của Hách Liên Cô Tuyết, toàn bộ đều nhuộm đẫm máu tươi. . .
~*~
Gió lạnh thét gào, sương hoa phiêu linh.
Ngày đó, cả thiên không đổ xuống một đợt hồng tuyết trăm năm khó gặp, tựa như lệ nóng của thương thiên phủ khắp đại địa.
Ngày đó, hoa tuyết mờ ảo hóa thành huyết lệ của hồng y nam tử, hắn quỳ gối trên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, cúi người hôn lên hoa tuyết đỏ sẫm. Trận mưa tuyết kéo dài ngàn dặm nháy mắt hòa tan, hóa thành ngọn gió phiêu du chín tầng trời.
Lãng quên hồng trần, suốt ba ngày hờ hững cười thế gian.
Ngàn năm luyến ca, há có thể trảm đoạn mối tình si ?
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trên đỉnh Huyễn Tuyết Sơn ngày đó đã trải qua một tràng chém giết kinh tâm động phách đến mức nào. Mọi người vĩnh viễn đều nhớ rõ hai nam tử tuấn mỹ cơ hồ không thuộc về nhân gian, dưới sự chứng giám của thiên địa nói ra ái ngữ, làm cho khoảnh khắc trở thành vĩnh hằng.
Nhan sắc bi tuyệt nhiễm khắp thiên địa, lời thề bất diệt của cả hai người vang vọng trong cơn mưa tuyết mãi không tiêu tan.
.
Giờ đây. . .
Chỉ còn lại một nam tử hồng y bạch phát, lẳng lặng nhìn trời gảy một khúc ‘Si tâm thương’.
.
Diệp lạc tiêu tiêu tuế phiêu linh,
Tích nhật sầu tràng chích vi quân.
Nhất niệm hồng trần tam thiên tận,
Mạch mạch thiên nhai nan tự tầm. . .
.
Hôm nay. . .
Chẳng còn huyết lệ nhiễm hồng vạt áo, chỉ có nến đỏ trăng tàn kề bên làm bạn, lẻ loi chờ đợi thân ảnh yêu tử quay về.
.
Ngàn năm.
.
Vạn năm.
.
Yêu nhiêu túy, khuynh thế cuồng ca, tuyệt luyến vô hối, thiên địa vĩnh tồn.
.