Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 134

Nhưng vốn là một Ngưng Bích Lưu Quang chỉnh thể, dưới ánh mặt trời, lại trực tiếp nứt thành hai nửa!

Môi mỏng Phong Đạc nhấp nhẹ, không chút ngoài ý muốn cầm Ngưng Bích Lưu Quang trở về.

Ngay sau đó, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Mặc Nhi, hắn không chút lựa chọn mà cắn ngón tay của mình.

“Đừng... !” Tô Mặc Nhi mới vừa muốn ngăn cản, thì đầu ngón tay của Phong Đạc cũng đã nhỏ ra một giọt huyết châu.

Phong Đạc để giọt máu lên trên mặt hai khối Ngưng Bích Lưu Quang, trong nháy mắt quỷ dị kia, máu vừa tiếp xúc với mặt ngoài của ngọc bội, lập tức bị ngọc bội hút vào!

Hai khối ngọc bội bỗng dưng phát ra hồng quang! Chờ hồng quang tản đi, hai khối ngọc bội kia lại lần nữa hợp lại thành một chỉnh thể Ngưng Bích Lưu Quang!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi khẽ biến, “Nó... Làm sao sẽ...”

“Bản vương cũng nghĩ không ra, chỉ biết là nó ở dưới ánh sáng mặt trời trong một thời gian dài, thì sẽ vỡ thành hai khối.”

Lúc trước hắn cũng đã thử qua, mỗi lần kết quả đều như nhau. Cho nên ở trước mặt hoàng đế, hắn cũng chỉ lấy ra cho hắn nhìn mấy lần, rồi thu vào rất nhanh.

Mà mới vừa rồi, nó chỉ bị ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu xuống mấy phút, liền...

“Ngưng Bích Lưu Quang này đối với các ngươi mà nói, là có ý nghĩa đặc thù gì sao?” Tô Mặc Nhi đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của hoàng đế khi nhìn thấy Ngưng Bích Lưu Quang, đó là một loại vẻ mặt kính sợ!

Giống như, lần trước Phong Mục và Tô Diễn trói nàng đi, cũng là vì cái này.

Ngưng Bích Lưu Quang đến cùng là có bí mật gì, mà đáng giá để bọn họ tranh đoạt như vậy?

Phong Đạc nghe được câu nàng hỏi, trong chớp mắt ngẩn ra, lập tức giải thích, “Theo tục truyền, Ngưng Bích Lưu Quang chính là một vị tôn thần tinh hồn biến thành, trăm ngàn năm qua, liên tục truyền lưu ở trần gian. Mà theo sử sách ghi lại, phàm là ai có được Ngưng Bích Lưu Quang, đều đứng đầu thiên hạ.”

“Vậy ngươi...” Tô Mặc Nhi trợn to hai mắt nhìn xem hắn.

Nếu thật sự như lời hắn nói, người có được Ngưng Bích Lưu Quang liền đứng đầu thiên hạ, vậy hắn cũng là...

“Nhưng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Ngươi cũng thấy đấy, bản vương chỉ có thể khiến nó tạm thời duy trì hình thái hoàn chỉnh, cũng không thể khiến nó dung hợp được. Có lẽ, bản vương chỉ có duyên phận với nó, chứ không phải chủ nhân của nó, “ Phong Đạc trấn an nói.

Hắn không muốn tạo cho nàng gánh nặng, tất cả hắn làm vì nàng, đều là cam tâm tình nguyện.

Tô Mặc Nhi rủ mắt, tâm cũng đã nhũn thành một vũng nước, Phong Đạc vì nàng, mà buông tha nhiều thứ...

“Phong Đạc, nếu như ngươi thật sự có khát vọng của mình, thì không cần bận tâm đến ta.” Tô Mặc Nhi đột nhiên nói ra, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý kiên định và quyết tâm.

Vẻ mặt Phong Đạc biến sắc, đang lúc muốn mở miệng.

Tô Mặc Nhi lại tiếp tục nói, “Ta sẽ cùng ngươi. Mặc kệ bao lâu.”

Ánh mắt Phong Đạc chợt ngừng lại, sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại lời nàng nói.

Đáy lòng như gió xuân lướt qua, một luồng khí ấm áp lan rộng, Phong Đạc giương cao khóe môi, kéo Tô Mặc Nhi qua, nhắm ngay môi của nàng mà hôn xuống.

Lấy được thê như thế, còn cầu gì hơn?

“Mặc Nhi, ngươi có thể vì bản vương suy nghĩ, bản vương thật cao hứng.” Một lát, Phong Đạc buông nàng ra, đến gần bên cạnh tai nàng, nhẹ nói.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi đã bị nhuộm đỏ không bình thường, mà tâm tình lại tốt trước nay chưa từng có.

Có lẽ, không cần phải đi đến chỗ không có người ẩn cư.

Chỉ cần, năm tháng tĩnh lặng, ngươi ở trong lòng.

...

Sáng sớm hôm sau, Phong Đạc sớm đã đi thượng lâm triều.

Không chút ngoài ý muốn , Linh Hàm đã ở đây.

Chỉ là, toàn bộ lâm triều, hoàng đế ngậm miệng không nói đến chuyện Linh Hàm gả cho Phong Đạc.

Xuống lâm triều, Phong Đạc cũng không trì hoãn lập tức đi về phủ.

Hiện tại hắn chỉ tâm tâm niệm niệm một người ở trong phủ.

Huống chi, ngày giờ bọn họ gặp nhau, cũng không nhiều lắm.
Bình Luận (0)
Comment