Nàng tiến vào, ngẩn người, lập tức quỳ một gối xuống, cung kính hành lễ nói, "Tham kiến nữ vương bệ hạ "
"Đứng lên đi, ngươi đi ra ngoài trước, để ta cùng sư phụ bàn bạc."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui. "
Thiên Chi ra khỏi nhà trúc, thuận tiện giúp bọn hắn canh cửa trong phòng bầu không khí nháy mắt ngưng trọng.
Nam nhân tóc trắng nhíu mày lại, "Sư muội, ngươi có biết ngươi có biết nội đan đối với ngươi mà nói quan trọng cỡ nào không?, mất đi nội đan, pháp lực của ngươi sẽ từ từ suy yếu ! "
" Nhưng ta nhất định phải cứu nàng." Ở giữa đôi mắt trong suốt hàm chứa vẻ kiên định.
"Yên thụ Chư Thiên vạn giới!"
Thanh âm nam nhân nghiêm khắc gọi một tiếng tên nàng. Nàng làm mất đi nội đan là việc nhỏ để đùa sao?
"Sư huynh không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết." Yên Thụ cười nhẹ, nói, "Huống hồ bằng nội đan của ta, ta nghĩ chỉ cần một nữa là đã đủ cứu nàng một mạng. "
"Quên đi, có lẽ chúng ta còn có thể tìm được biện pháp khác cứu trị Mặc nhi." Nam nhân thử thuyết phục nàng buông tha cho buông tha cho ý nghĩ này.
Trên khuôn mặt đẹp của Yên Thụ lại kéo theo vài phần đau lòng,"Trên đời này, nay chỉ còn ta cùng với nàng sống nương tựa lẫn nhau, cho dù nàng không biết sự tồn tại của ta, nhưng trước sau gì nàng cũng là hài tử của ta, huyết mạch tương liên, ta nào có thể nhẫn tâm mặc kệ nàng mà không để ý?"
Năm đó ở phủ tướng quân, nàng (Yên Chi) đã nhẫn tâm vứt bỏ nàng (Tô Mặc Nhi) một lần, lúc này cho dù nàng có phải dùng tính mạng để bù lại, nàng(YC) cũng muốn cứu nàng (TMN), huống chi chỉ là một nội đan!
"Nhưng hiện tại sự tình rất khó giải quyết hơn nhiều." Nam nhân tóc trắng có chút đau đầu vuốt vuốt mi tâm, chậm rãi nói, "Mặc Nhi đang có thai, tuy nội đan của ngươi là tinh khiết nhất thế gian, nhưng yêu khí quá nặng, khó đảm bảo là sẽ không thương tổn tới đứa nhỏ của nàng."
Trong lòng Yên Thụ trầm xuống, kinh ngạc nói," Có thai?"
"Đúng vậy, cho nên nếu tìm được biện pháp ổn thỏa hơn, thì sẽ không để Mặc Nhi phải chịu mạo hiểm."
Trong phòng nhất thời im lặng, hai người đều tính toán trong lòng.
Một lát sau, con ngươi Yên Thụ đột nhiên sáng ngời, nàng nghĩ tới một thứ khác cũng có thể bảo vệ Mặc Nhi, song cũng đủ để cho nàng giải độc!
"Sư huynh, ngưng bích lưu quang đâu ? Ngưng bích lưu quang có thể bảo vệ đứa nhỏ trong bụng Mặc Nhi, sau đó lại dùng nội đan của ta cho Mặc Nhi thanh lọc độc tố trong cơ thể!"
". . . . . . Ngươi thật sự muốn quyết định như thế sao?" Nam nhân nhìn nàng thật sâu, trong đôi mắt thăm thẳm kia lại mơ hồ che giấu một chút gì đó mà Yên Thụ không hiểu được.
Nhưng nàng vẫn gật đầu thật mạnh "Ân "
. . . . ..
Ta chỉ biết là người luyến tiếc rời khỏi ta.
Trong lòng Phong Đạc đau xót, đem nàng ôm càng chặt hơn.
Tô Mặc nhi vỗ về bụng, dường như cảm thán nói, "Phong Đạc, ngươi tin không? Ta thậm chí có thai, đứa nhỏ là của chúng ta. . . . . ."
Nàng cảm thấy có chút phiền muộn, đứa nhỏ ơi đứa nhỏ, thật sự là không nên đến vào lúc này.
"Yên tâm, có bổn vương ở đây, bổn vương sẽ xử lý tốt toàn bộ. "
Tô Mặc Nhi giương khóe môi, nàng nghĩ, có lẽ là nàng yêu Phong Đạc, chính là bởi vì mặc dù có điều gì nguy hiểm, nàng cũng nghe hắn nói, không cần sợ, có hắn ở đây!
Vài chữ này còn hơn cả ngàn vạn lời yêu, luôn luôn làm lòng của nàng ấm áp.