"Tam ca, Tam tẩu." Phong Dương đi đến, đầu tiên nhìn thấy hai bọn họ.
Vốn cho rằng cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại hai người, nhưng hai người này hiện tại lại xuất hiện bình an ở trước mắt hắn, dưới đáy lòng hắn không thể không kích động.
"Các ngươi không có việc gì là tốt rồi."
Phong Đạc đi đến bên cạnh hắn, vỗ vai hắn, "Khổ cực rồi."
"Phong Dương, Phất Tâm, đa tạ các ngươi." Tô Mặc Nhi nhìn thấy một đầu tóc trắng của Phong Dương, đáy lòng hết sức áy náy.
Nếu lúc trước không phải vì giúp nàng, thì Phong Dương cũng sẽ không trở thành như vậy.
Phong Dương lắc đầu cười cười, chỉ cần bọn họ không có việc gì, hắn đã an tâm.
Sau khi từ hoàng cung đi ra, hắn và Phất Tâm cùng trở về tứ vương phủ.
Vào lúc ở quảng trường, hắn đã cảm thấy nha đầu kia có chút kỳ quái, hắn nhận được nàng truyền âm, nói rằng nàng rời khỏi trước.
Mãi cho đến khi sắp xếp Phong Kỳ và Ảnh môn thật tốt, Phất Tâm mới nói với hắn rằng bọn Tam ca không có việc gì.
Lại đảo mắt một cái, Phất Tâm đã dẫn hắn tới thẳng chỗ này.
May mắn...
"Sư tỷ, đã lâu không gặp." Phất Tâm cười dịu dàng đến gần Tô Mặc Nhi.
Phong Đạc đen mặt, bước nhanh hai bước chặn nàng lại, nhướn mày nhìn về phía Phong Dương, ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết.
"Tam ca, đây là Phất Tâm, là..."
"Hắn là người của ta!" Phất Tâm cướp lời, nói tiếp.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ kiêu ngạo, hoàn toàn là một tư thế khiêu khích.
"Phất Tâm, không thể vô lễ. Đây là Tam ca ta, ngươi cũng nên gọi là Tam ca mới phải." Phong Dương khẽ quát, bất giác hai gò má đã hồng lên tự khi nào.
Trong lòng Tô Mặc Nhi biết là Phong Đạc vẫn còn ghi hận Phất Tâm làm hỏng chuyện tốt của hắn, trong lòng nàng buồn cười, đưa tay giữ chặt lấy tay của hắn, nói, "Phong Đạc, Phất Tâm là sư muội của ta."
Phong Đạc nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nhìn Tô Mặc Nhi, trong con mắt đen như mực lại mang theo chút ủy khuất.
Khoé môi Tô Mặc Nhi vừa kéo, cố gắng nhịn lắm mới không bật cười lần nữa.
Phong Đạc đi đến trước bàn, đổ ấm trà cho Phong Dương đổ ấm trà, nói chuyện phiếm.
"Phất Tâm, ngươi sao lại trở về đây?" Tô Mặc Nhi có chút tò mò.
Phất Tâm là người của âm ti, sau khi xuất sư cũng ít khi trở lại, lần này sao trở về đây?
Dư quang ngoài khoé mắt của Phất Tâm quét qua Phong Đạc vài lần, nói, "Lúc ta ở hoàng cung, thì cảm nhận được trong đống lửa có lực hỗn độn, mới nghĩ đến có thể là ngươi, cho nên ta liền đi với Phong Dương ra khỏi đó."
"Thì ra là như vậy. Phất Tâm, ngươi đi xem sư phụ chưa?"
Phất Tâm nhếch miệng, từ trong lòng lấy ra một phong thơ, đưa cho nàng, bất mãn nói, "Lão đầu tử kia quyết tâm lên chủ ý muốn lừa ta, ta vừa mới trở về cốc, hắn liền ôm theo mỹ nhân cô cô bế quan."
"Bế quan? Hai người cùng nhau sao?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc đến cực điểm.
Đây chính là chuyện trước nay chưa có, từ trước đều là một người bế quan, một người hộ pháp, lần này...
Phất Tâm biết rõ trong lòng Tô Mặc Nhi đang suy nghĩ cái gì, vốn gương mặt còn mang theo nụ cười, trong nháy mắt lại xụ xuống, "Sư tỷ, ý tứ của lão nhân quá rõ ràng đó chính là muốn ta giúp hắn phòng thủ Minh U Cốc!"
"Vừa vặn ngươi và Phong Dương cũng không có chuyện gì, ở nơi này hoàn cảnh cũng không tệ lắm, cứ tạm thời ở lại đây đi." Trong con mắt của Tô Mặc Nhi lộ ra vài phần giảo hoạt, nhìn thấy thế nào cũng giống như có chút hả hê.
Ai ngờ, trong phút chốc Phất Tâm lại lộ ra một nụ cười cổ quái, "Sư tỷ, ngươi cho rằng ngươi sẽ chạy thoát sao? Mỹ nhân cô cô đã để lại vương vị nữ vương hồ tộc cho ngươi rồi, lần này, vị trí nữ vương không phải ngươi thì không còn là ai khác."
"..." Tô Mặc Nhi lập tức giống như bị hóa đá, mở to hai mắt nhìn xem Phất Tâm, "Chuyện gì xảy ra?"
Phất Tâm duỗi ra ngón tay chỉ chỉ lá thư mới đưa cho nàng, ý bảo nàng mở xem một chút.
Tô Mặc Nhi nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nhỏ bé run rẩy mở ra lá thư.
Phong Đạc nghe được các nàng nói chuyện, cũng tò mò đi lại.
Chỉ là, sau khi đọc xong nội dung trong thư, hai mắt đều choáng váng.