Ngay thời điểm Phong Đạc nhận được tin tức, đã là ba ngày sau.
Lúc ấy, Tô Mặc Nhi mang ghế nằm lười biếng ở gốc cây Hợp Hoan nhắm mắt hóng gió dưới tàng cây.
Tuyết Ngao ngoan ngoãn nằm ở dưới cạnh chân nàng, thỏa mãn gặm cục xương.
Hương hoa Hợp Hoan nhẹ nhàng bay đầy viện, Phong Đạc lẳng lặng nhìn một người một chó kia, cảm thấy tức ngực ghê gớm.
Mấy ngày nay ra hắn ngoài phủ có việc, hôm nay mới vừa hồi phủ lại nghe thấy Nguyệt Bích bẩm báo bên Thủy Vân Các xảy ra một chút việc.
Nguyệt Bích nói, vương gia, vương phi trong ba ngày đem Tuyết Ngao thuần phục.
Lúc ấy hắn đã cảm thấy, Nguyệt Bích đang nói chuyện cười!
Kết quả lại hỏi kỹ một lượt, hắn triệt để không muốn nói chuyện.
Kỳ thật Tô Mặc Nhi cũng không có dùng nhiều biện pháp phiền toái gì, bất quá chỉ là trước đó nàng bỏ đói Tuyết Ngao một ngày. Thời điểm ngày hôm sau Tuyết Ngao đã không nhịn được mà muốn ăn cục xương được treo trên nhánh cây kia.
Kết quả là, Tô Mặc Nhi đã sớm chuẩn bị ghế nhàn nhã ngồi trên đó, trong tay còn kéo bên kia của sợi dây thừng.
Mỗi lần Tuyết Ngao nhảy lên muốn gặm cục xương kia, Tô Mặc Nhi nhanh đem sợi dây thừng thu ngắn lại, cục xương bay lên cao hơn, nên Tuyết Ngao trực tiếp vồ hụt.
Như thế cả buổi chiều, ngay cả sức lực đứng lên Tuyết Ngao cũng không có, đôi mắt nhỏ nhìn Tô Mặc Nhi, tràn đầy sự u oán cùng không cam lòng.
Tô Mặc Nhi cũng đã chơi mệt, trực tiếp lấy bữa tối được Nguyệt Bích đem đến bày ra bên cạnh cây liễu, ngay trước mặt của Tuyết Ngao mà ăn ngấu ăn nghiến.
Theo Nguyệt Bích nói, Tuyết Ngao chịu đói không được, lại không chịu nổi được sự mê hoặc của Tô Mặc Nhi, thế nhưng lại chỉ có thể nằm trên cỏ nhìn nàng ăn xong.
Chỉ là Tuyết Ngao là con vật được Tiểu Thất quý nhất ! Lần này hắn mượn đến để trông giữ Tô Mặc Nhi, Tiểu Thất đã đau lòng không chịu được, nếu để cho hắn chứng kiến một màn đáng thương như vậy của Tuyết Ngao, tuyệt đối hắn sẽ đem vương phủ này phá hủy!
Vì vậy, thời điểm ngày thứ ba, Tuyết Ngao thỏa hiệp.
Tô Mặc Nhi vừa xuất hiện ở trước mặt nó, hai chân trước nó trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Tô Mặc Nhi, bộ dáng xin khoan dung.
Tô Mặc Nhi trong lòng cảm thấy vui mừng, có lòng tốt để khối xương xuống chỗ Tuyết Ngao khó khăn lắm mới có thể liếm đến.
Tuyết Ngao để có thể liếm được một ngụm xương, lại bị giằng co nguyên một ngày, vốn đã thuận theo rồi.
Phong Đạc nghĩ đến lời Nguyệt Bích nói với hắn, lại xem hình ảnh quỷ dị nhưng lại hài hòa ở trước mắt, hắn cảm thấy, chuyện này nhất định không thể cho Tiểu Thất biết rõ!
"Nguyệt Bích, không cần cho người canh giữ ở trước cửa Thủy Nguyệt Các. Những nữ nhân kia nếu muốn vào, cứ cho các nàng vào. Nếu con chó kia dọa nàng không được, vậy thì hãy để cho nàng được những nữ nhân kia chăm sóc thật tốt đi!" Khóe môi Phong Đạc cong lên có chút tà ác, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhân đang nằm ở trên ghế.
Hắn phát hiện, ý chí chiến đấu của hắn được nữ nhân này làm tăng lên! Đã như vậy, vậy thì hắn theo nàng vui đùa một chút! Cũng không thể để nàng nhàm chán quá mức không phải sao?
Phong Đạc mới vừa xoay người rời khỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng mỗ nữ ra lệnh, "Tiểu Bạch, lên, giáo huấn hắn một chút cho ta!"
Bước chân Phong Đạc dừng lại một chút, quay về phía sau nhìn.
Tuyết Ngao hung ác nhìn hắn, trong nháy mắt tiếp theo, trực tiếp nhảy lên về phía hắn.
"..." Phong Đạc vận khởi khinh công, đảo mắt đã rời đi hơn trăm thước.
Sau lưng, truyền đến tiếng nhạo không chút khách khí của Tô Mắc Nhi.
Khóe môi Nguyệt Bích khẽ co quắp, buồn cười không dám cười.
Chờ Phong Đạc nhanh nhẹn rơi xuống đất, dáng người lỗi lạc kia, lại tuyệt thế tao nhã như vậy, cho dù là ai đều nhìn không ra là hắn chật vật bị chó đuổi theo mới thoát khỏi!
Tiếng nói của Phong Đạc nhàn nhạt, lại ẩn giấu nội lực, "Hôm nay các ngươi thấy cái gì?"
Thị vệ ẩn ở trong bóng tối cùng nhau đáp, "Thuộc hạ không hề chứng kiến thấy!"
Phong Đạc ưu nhã cười một tiếng, hài lòng rời đi, chỉ là, dưới ống tay áo của hắn đã nắm thành quả đấm rất chặt.
Mất mặt như vậy, hắn sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng bị qua một lần! Nữ nhân kia, chắc chắn là chết chắc rồi!