Phong Đạc ôm chặt nàng hơn chút nữa, vẫn cố chấp nói như cũ, "Đồng ý với bản vương."
Tô Mặc Nhi thầm thở dài, gật đầu, đáp ứng, "Được, ta đồng ý với ngươi, không rời khỏi ngươi."
Phong Đạc trầm mặc, không nói gì.
"Muốn ta thề cho ngươi xem sao?" Tô Mặc Nhi trêu chọc.
Phong Đạc buông nàng ra, đưa tay gõ trán của nàng, "Không được phép nói bậy!"
Tô Mặc Nhi vuốt chỗ bị gõ đau, yên lặng oán thầm.
Nhưng vẫn là hết sức hiền thê lương mẫu nói, "Đói bụng sao? Ta đi làm đồ ăn cho ngươi."
"Bản vương không đói."
"Ngủ vài ngày, làm sao có thể không đói được? Cũng không phải là thân thể làm bằng sắt."
Tô Mặc Nhi bất mãn nói, mặc cánh tay có lực của Phong Đạc kéo nằm trên giường, làm ổ trong lòng hắn.
Phong Đạc buồn cười nhìn xem nàng, cũng đã lâu không thấy được dáng vẻ tiểu nữ nhi của nàng?
"Mặc Nhi, ngươi xem, đây là cái gì?" Hắn vươn tay ra trước mặt Tô Mặc Nhi, trong lòng bàn tay trắng nõn kia, từ từ ngưng lại một ít màu trắng như sương mù.
"Hỗn độn lực?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc nhìn đám sương mù trắng xoá kia càng ngày càng tụ lại nhiều hơn, duỗi ra đầu ngón tay đụng một cái, nhưng lại xuyên qua, cái gì cũng chưa chạm được.
Phong Đạc phất tay xua tan đám sương mù đó, "Từ ngày phá vỡ tảng đá lớn đó, bản vương đã phát hiện trong cơ thể mình có thêm một hơi thở khác."
"Mấy ngày nay ngươi hôn mê, là tại vì đang điều tức?"
"Có thể nói như vậy."
Mặc dù phá vỡ tảng đá kia, lại bị ba phần lực còn lại của tảng đá gây chấn động đến mức ngất đi.
Mấy ngày nay mặc dù hôn mê, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng, mọi chuyện xung quanh xảy ra hắn đều biết hết, chỉ là mắt mở không ra mà thôi.
Cho đến khi hắn hoàn toàn dung hợp với luồng hơi thở kia vào trong cơ thể, lúc này mới tỉnh lại.
Vẻ mặt Tô Mặc Nhi quỷ dị nhìn xem hắn, "Phong Đạc, ngươi có biết ngươi được bao nhiêu cơ duyên hay không?"
Có thể thích tụ hỗn độn lực muốn làm gì thì làm, nói cách khác, hiện tại hắn đã hoàn toàn có thể khống chế hỗn độn lực rồi?
Ngay cả sư phụ của nàng cũng không thể làm được như thế này...
Đuôi lông mày Phong Đạc nhướng lên, "Thứ này có lợi gì?"
"Có nó, thì sẽ gia tăng thêm ngàn năm tu vi, mà công phu đạt được thì cũng chỉ là một sớm một chiều thôi!" Tô Mặc Nhi kích động dị thường.
Phong Đạc bật cười, cong ngón tay lại gõ gõ đầu nhỏ của nàng, nhắc nhở, "Chẳng lẽ ngươi không biết bản vương chỉ là người phàm, một chút pháp lực cũng không có sao? Được cái này thì có tác dụng gì?"
"... Cũng đúng đó." Tô Mặc Nhi lập tức hỏi ỉu xìu ỉu xìu , làm ổ ở trong ngực của Phong Đạc không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Chuyện này thật sự là khiến người quá buồn bực, giống như lấy một rương bảo tàng lớn, chỉ cần lấy ra có thể giàu có nhất thiên hạ, vậy mà bọn họ lại không có chìa khóa...
"Tốt lắm, không chừng chờ một ngày nào đó, bản vương lại có kỳ ngộ, có được pháp lực." Phong Đạc nửa đùa nói.
Tô Mặc Nhi tức giận nhìn xem hắn, "Ngươi xem kỳ ngộ là cái gì chứ, đụng phải thứ tốt như vậy, thậm chí có người một đời cũng đều chưa có một lần."
"Cả đời này bản vương kỳ ngộ thực không ít, sau này sẽ gặp cái gì, ai cũng nói không chính xác." Phong Đạc ôm lấy nàng ngồi dậy, "Đừng nghĩ những chuyện này nữa, bản vương đi lấy ít nước tới. Phu nhân, có nguyện ý tắm chung với bản vương hay không?"
Hắn kề sát tai Tô Mặc Nhi, ái muội thổi một hơi.
Tô Mặc Nhi khẽ co người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trực tiếp nhảy xuống giường, oán trách trừng mắt nhìn hắn, "Ai muốn tắm chung với ngươi?"
Nói xong, ngay cả đầu cũng không quay lại, chạy ra khỏi gian phòng.
Trong phòng sau đó liền truyền ra tiếng cười to sảng khoái của Phong Đạc, Tô Mặc Nhi cảm thấy tức giận, người này thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ!